Chu Dung tay cầm điện thoại đứng bất động, nghe thanh âm trong điện thoại, nước mắt bà thành hàng dài rớt xuống.
Trong nội tâm bà phảng phất đâu đớn như có cái gì đó đâm vào xương cốt, ngay cả đứng lên hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Cố gắng không để ý nó nhiều năm như vậy, tuy rằng là bảo vệ nó, nhưng mẫu tử huyết mạch liên tâm, sao mà không đau lòng cho được?
Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Chu Dung chính tai được nghe tiếng nói của Diệp Hoan, đây là giọng nói của con trai bà a.
Chu Dung buông điện thoại xuống, hai tay che mặt, vô lực khóc thầm.
Tập đoàn thế lực và gia tộc hiển hách, vì cái gì mà ngay cả điều đơn giản nhất ở nhân gian là tình mẫu tử đều cũng thể nghĩ tới? Vấn đề này Chu Dung đã trăn trở suốt hai mươi năm nhưng đến bây giờ bà cũng chưa có nghĩ thông.
Dùng sức lau nước mắt, Chu Dung bấm một số điện thoại khác.
Điện thoại đã kết nối, thanh âm của Chu Dung lạnh giá như băng tuyết ngàn năm: "Chu Mị và Diệp Hoan không sao cả, biết không? Chu Mị là bị Diệp Hoan bắt cóc, nó vừa mới gọi điện thoại tới, Diệp Hoan nó đòi tiền chuộc..."
Người ở đầu bên kia ngây ra một lúc, ngữ khí không khỏi thả lỏng, thậm chí có vài phần tức cười: "Nó bắt cóc Chu Mị? Thắng nhóc này rất ác độc nha..."
Chu Dung trầm mặc, sau đó từ trầm mặc mà bộc phát, ngữ điệu trở lên sắc nhọn, kịch liệt.
"Ông cảm thấy rất buồn cười đúng không? Ông cảm thấy chuyện này hoàn toàn liều lĩnh đúng không ? Ông có nghĩ tới, tại sao Diệp Hoan lại bắt cóc Chu Mị? Nó gặp phải vấn đề gì mà không thể giải quyết khó khắn đến mức bất đắc dĩ phải đi đến bước này? Trong những năm tháng qua nó phải trải qua cuộc sống khốn khổ nghèo khó như thế nào? Nó gặp chuyện gì mà chỉ có thể làm ra hạ sách này, bí quá hóa liều? Khi chúng ta có quyền thế, tận hưởng vinh hoa, ông có nghĩ tới con của chúng ta vẫn còn phải đấu tranh miếng cơm manh áo, dốc sức liều mạng mưu sinh không?"
Bên đầu điện thoại bên kia, giọng nam trầm xuống: "Dung nhi, vừa rồi anh không có nghĩ sâu xa như vậy, nhưng em cũng phải thông cảm cho anh, nhưng năm tháng qua anh làm hết thảy đều là vì nó, vì một lần nữa hợp lại thành một gia đình trọn vẹn..."