Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 365: Trạm cuối


Chương trước Chương tiếp

Quần áo chỉnh tề, vật dụng thiết yếu sửa xoạn xong Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cùng đi ra gian phòng khách.

- Mọi người ngồi đi, trong nhà chẳng có gì ngon đãi khách, mọi người dùng tạm vậy nhé.

Lão phụ nhân nhiệt tình kéo ghế mời hai bọn họ.

Đường Kính Chi vội nói:

- Lão nhân gia, mời người ngồi trước đi ạ, chúng cháu đêm hôm quấy quả, thực ngại quá.

Lão phụ nhân lắc đầu, cười hiền hậu:

- Không sao, mấy thứ này làm cho mọi người ăn đó, nhìn mọi người nửa đêm khuya khoắt còn lặn lội vất vả, chắc đói rồi, ăn cho nóng.

Đường Kính Chi biết những người này chân tình chân tính, chẳng khách sáo nữa, y bị truy đuổi gấp, hai ngày qua toàn đi trong chốn hoang sơn dã lĩnh, ăn uống chẳng ra sao, ngồi xuống cầm bát cơm lên.

Chỉ là một hộ đi săn nghèo thì có gì ngon mà ăn? Đường Kính Chi ăn miếng đầu tiên thiếu chút nữa nhổ ra, chẳng phải y kén chọn, mà từ khi tới đây, y ăn sơn hào hải vị quen rồi, thói quen ăn uống bị chiều hư.

Gạo hẩm, thức ăn không dầu, không muối, rau dại không biết tên.

Gian nan nuốt trợn nuốt trạo miếng cơm vào mồm, Đường Kính Chi nhìn thức ăn còn lại trong bát, đang cười khổ không thôi thì khóe mắt nhìn thấy hai bà tức bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ nuốt nước bọt.

Ngọc Nhi chú ý tới thiếu phụ mặc áo vải gai thô, tuy da dẻ sạm màu thô ráp, tóc sơ rối, nhưng ngũ quan đoan chính, nháy mắt với Đường Kính Chi một cái.

Hai phu thê miễn cưỡng ăn lưng bụng rồi đặt bát cơm xuống, Đường Uy miệng đầy thức ăn, hắn quanh năm bôn ba bên ngoài, khổ quen rồi, chẳng để ý bên trong bát có cái gì, đang nhai nuốt hùng hục, thấy chủ tử dừng đũa, cũng nuốt vội miếng thịt trong miệng, nghẹn chảy nước mắt, nhìn trái phải một lượt hiểu ra, móc trong lòng ngực mấy mẩu bạc vụn:

- Lão nãi nãi, chúng tôi có ít bạc, xem như trà tiền ăn.

Lão phụ nhân cả đời chưa bao giờ nhìn thấy bạc, trong nhà có ba xâu tiền đã thấy nhiều rồi, hoảng hốt xua tay:

- Không không, nhiều tiền quá, chỉ mấy món cơm thô rau dại thôi mà, không không cần đâu, mọi người mau thu lại đi.

Đường Uy là người nhanh nhẹn, đưa tiền xong là ra ngoài dắt ngựa, Đường Kính Chi cùng Ngọc Nhi chắp tay từ biệt rồi đi ra ngoài lên lưng ngựa.

Lão phụ nhân ngây ra mất một lúc mới cầm bạc đuổi theo, nói vội:

- Chàng trai trẻ, mọi người ra ngoài trên người phải có nhiều tiền mới được, mau thu lại đi.

- Lão nhân gia, trên người vãn bối nhiều tiền lắm, đa tạ người cho ta túc.

Đường Kính Chi cười sang sáng, quất ngựa phóng đi.

Bọn họ chuyên chọn đường rừng núi mà đi, vòng trái rẽ phải đánh lạc hướng nhiều lần, ăn rau dại thịt thú dừng chừng năm ngày chắc chắn cắt đuôi được Trương Thiếu Kiệt rồi, mới rời rừng núi ngày nhìn mặt trời, đêm dựa ánh sao nhắm hướng kinh thành tiến bước, thêm mười ngày nữa đứng trên một ngọn đồi cao đã nhìn nhìn thấy tường thành hùng vĩ từ xa.

- Nhị gia, kinh thành kia rồi.

Đường Kính Chi gật đầu, lòng không khỏi kích động hít sâu một hơi, đương kim hoàng thượng rốt cuộc là người thế nào? Thái độ của hắn với nội dung ngọc điệp ra sao? Vận mệnh của mình bước qua cánh cổng lớn kia có biến hóa gì không ...

Đi được nửa canh giờ, cách kinh thành không còn xa nữa, người đi đường đã đông hẳn lên, nhìn trang phục và đồ đạc thì chủ yếu là thương nhân, thi thoảng lại có người mặc trang phục quân sĩ phóng ngựa như bay, miệng la lớn tránh đường, bọn họ là những người đưa thư cho triều đình.

Đường Uy đột nhiên tăng tốc vượt lên phía trước, dẫn hai vị chủ tử vào thôn trang nhỏ, dẫn bọn họ tới trước một tửu điếm.

Tửu điếm này là điểm liên lạc của Đường gia ở kinh thành, cũng là nơi cuối cùng hẹn Hồng phong tụ họp, nơi này chủ yếu phục vụ người tới kinh nhưng lỡ giờ đóng cửa nên trọ lại, người thập phương qua lại đây rất đông, tiện che dấu lại dễ bề nghe ngóng tin tức.

Phía trước tửu điếm lúc này có gần chục đại hán vạm vỡ đứng gác, tuy ăn mặc bình thường nhưng Đường Uy nhận ra ngay, nói nhỏ với Đường Kính Chi:

- Nhị gia, bọn họ là quân sĩ cải trang đấy.

Đường Kính Chi đã nhận ra điều này, cùng Ngọc Nhi thận trọng đi vào, vừa mới bước qua cửa liền nhìn thấy một viên ngoại mặc áo gấm, mặt đầy lo lắng đi qua đi lại, đứng gần có bốn đại hán nữa, y vốn không để ý lắm nhưng viên ngoại kia ngẩng đầu lên nhìn rồi đứng sững lại.

- Đường công tử?

- Toàn công công?

Cả hai cùng thốt lên kinh ngạc.

Chẳng thể trách được họ, nửa tháng không gặp Toàn công công vốn béo tốt trắng trẻo là thế mà giờ gầy xọp đi, mặt mày hốc hác, hai mắt thâm quầng rõ ràng do thiếu ngủ. Còn Đường Kính Chi thì râu ria xồm xoàm, giày hở cả mũi, y phục luộm thuộm không khác gì một tên ăn mày.

Toàn công công đương nhiên là lo rồi, hoàng đế phái ông đi đón người, hắn tham sống sợ chết bỏ chạy, nếu về một mình khó tránh khỏi bị phạt, không chừng bay đầu, thế nên từ miệng Hồng Phong biết được bọn họ hẹn gặp nhau ở chỗ này liền ở lại đợi, đồng thời phái người đi nghe ngóng tìm kiếm, vì tránh chú ý ông ta cải trang thành một viên ngoại, người Vũ Lâm quân thì ăn mặc như hộ vệ.

- Úi da, Đường công tử đúng là hồng phúc tề thiên, đại nạn không chết đúng như cha gia dự liệu!

Toàn công công mừng vui khôn xiết:

Hai bọn họ vốn chẳng thân thiết gì, trên đường đi cũng không nói chuyện nhiều, nhưng gặp nhau tình cảnh này mừng không khác gì người thân thất lạc lâu ngày gặp lại nhau, Đường Kính Chi hồ hởi đi tới nắm tay Toàn công công:

- Công công bình an vô sự, tại hạ yên tâm rồi.

Toàn công công nhìn dáo dác bốn phía nói với giọng hơi ngượng nghịu:

- Cha gia có thể bình an vô sự là nhờ vị Hồng đại hiệp hộ tống, Đường công tử, hôm đó sau khi đám thích khách kia bị đánh tan, cha gia cho người tìm công tử rất lâu, thực sự không tìm thấy nên mới đành về kinh trước.

Đường Kính Chi thừa hiểu lão này biết đi cạnh mình sẽ mang họa cho nên mới chuồn trước, nhưng khéo léo đáp:

- Đêm hôm đó kẻ gian quả thực nhiều không sao kể siết, Đường mỗ trong lúc hoảng loạn chỉ biết cắm đầu mà chạy, cho nên lạc đường, khiến Toàn công công không tìm được, còn hại công công phải lo lắng.

- Ồ, ra là lạc đường, không sao không sao, bình yên tới nơi là tốt rồi.

Toàn công công thấy Đường Kính Chi nắm bắt nhanh như thế cười càng tươi, bảo:

- Thế này đi, công tử ở lại đây nghỉ ngơi, ta vào đại nội phụng mệnh, sớm mai sẽ tới ngọ môn đón công tử diện thánh.

Rồi quay sang uy nghiêm nói với chủ quán:

- Ngươi phục vụ công tử đây cho tốt, nếu không ta tới rỡ cái lều rách của ngươi.

Chủ quán vâng dạ rối rít đảm bảo luôn mồm.

Toàn công công dẫn bốn Vũ Lâm quân tới hoàng thành báo tin, số còn lại vẫn ở tửu điếm để bảo vệ Đường Kính Chi.

Chủ quan đi tới khom lưng nói:

- Khách quan, tiểu nhân có một tiểu viện sạch sẽ đằng sau, khách quan không chê mời tới đó ở tạm.

Nói rồi đi trước dẫn bọn họ ra sau tửu điếm, tới trước một tiểu viện gõ cửa theo ám hiệu, không lâu sau "két" một tiếng, cửa mở ra, tiếp đó có giọng hai nam tử kích động nói:

- Cuối cùng mọi người cũng bình an tới nơi.

Một trong hai này có Thiết Ngưu, bọn họ bị thương nhẹ sau khi thương thế tạm ổn không về Lạc thành nghỉ ngơi mà tiếp tục bắc thượng đi tìm chủ , bọn họ đợi bao lâu không có tin tức gì chủ tử, tưởng chủ tử lành ít dữ nhiều rồi, lúc này đột ngột thấy bọn họ tới nơi, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Nhưng Đường Uy kịp thời ngăn lại:

- Có gì chúng ta vào trong hãy nói.

Khẽ gật đầu, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đi vào trước, tiểu viện này không lớn, bên trong chỉ có sáu gian phòng đắp bằng đất vàng, mái ngói gạch thâm đen phủ rêu, một cái giếng nhỏ, mấy luống rau, trông rất bình thường.

Vừa mới đi được mấy bước thì có bóng đen từ trên đầu bổ xuống, Đường Kính Chi cả kinh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...