Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt
Chương 66: Hắc Long thủ châu (3)
Lục Xà Nữ từ trong lo lắng hồi thần lại, ngược lại phát hiện Tiêu Dao đãmuốn đổi lại nam trang, hơi hơi nhíu mày nói:”Không phải còn không cótrở về thần y cốc sao? Vì sao hiện tại liền đổi nam trang, ăn dược giảvết bớt?”
Tiêu Dao đạm cười nói: “Vẫn là cẩn thận chútcó vẻ tốt hơn, hôm qua cũng đã bị Hỏa Diệu phát hiện ta là nữ tử, takhông nghĩ lại có cái gì ngoài ý muốn.”
Lục Xà Nữ hiểurõ gật gật, sủng nịch nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao, có chúttiếc hận nói: “Thật sự là khổ ngươi , vì trở về thần y cốc, thật sự đáng giá sao?”
“Đáng giá!” Tiêu Dao thực kiên định gật đầu,cho Lục Xà Nữ một cái mỉm cười sáng lạn, nàng biết Lục Xà Nữ là thật tâm yêu thương chính mình, nàng không nghĩ làm cho Lục Xà Nữ lo lắng, chỉcó mỉm cười sáng lạn, có lẽ Lục Xà Nữ mới có thể nghĩ nàng đang vui vẻ,mới không lo lắng cho mình.
Lục Xà Nữ bất đắc dĩ thở dài.
“Đúng rồi, Hoa Lạc Ly với Hỏa Diệu đâu?” Tiêu Dao tò mò hỏi.
Lục Xà Nữ nhíu mày nói: “Đêm qua tiểu thiếu chủ nói ta chuẩn bị thuyền, hắn với Hỏa Diệu ban đêm liền ly khai, nói là đi cứu một người tên là Giang Mạt Hàn!”
“Giang Mạt Hàn!” Tiêu Dao cả kinh, vội hỏi nói: “Bọn họ đi phương hướng nào? Ta muốn đi tìm bọn họ!”
…
“Mấy con cá heo này không mệt sao?” Giang Mạt Hàn cực kỳ bất đắc dĩ nói, đều đã muốn đi cả một ngày.
Hỏa Diệu vỗ tay nhìn cá heo nhảy trên mặt biển , rất là bội phục nói: “Thể lực còn tốt , chúng chắc chưa có chơi đã!”
Hoa Lạc Ly tà mị cười nói: “Cá heo không hề nghỉ ngơi, não trái với nãophải của chúng nó trao đổi hoạt động , não trái mệt mỏi, não phải hoạtđộng, não phải mệt mỏi, não trái hoạt động, cho nên chúng nó căn bảnkhông cần ngủ.”
“Cái gì? Không cần ngủ ?” Hỏa Diệu kinhngạc nhìn về phía bọn cá heo đang chơi đùa trên mặt biển in bóng trăngrằm vẻ mặt sùng bái nói: “Nếu nhân cũng có thể như vậ , không cần ngủthì tốt biết bao nhiêu!”
Hoa Lạc Ly khóe miệng hơi hơi run rẩy, không thèm nhìn Hỏa Diệu nữa.
Giang Mạt Hàn sớm cũng đã không thèm nhìn Hỏa Diệu, chăm chú nhìn hướng khác, hắn hơi hơi nheo lại ánh mắt, chỉ vào phương xa nói: “Có thuyền!”
Hoa Lạc Ly hí mắt nhìn, khóe miệng gợi lên nói:”Là thuyền của Ngũ Độc đảo,xem ra là thời điểm làm cho mấy con cá heo này ly khai!”Nói xong,trongmiệng Hoa Lạc Ly mặc niệm Phục Hi Cầm phổ khẩu quyết,nhẹ nhàng mở ralòng bàn tay.
Bạch quang chói mắt hiện lên, trên tay Hoa Lạc Ly xuất hiện Phục Hi Cầm, Hoa Lạc Ly khoanh chân ngồi, đem Phục HiCầm đặt lên trên đầu gối, ngón tay mảnh khảnh gảy đàn như lưu thủy, phát ra huyền âm luật nhè nhẹ khấu nhân tâm.
Cá heo tựa hồbị âm luật khống chế,thế nhưng không hề nhảy ra khỏi mặt nước nữa, từquanh thân thuyền bơi ra, thuyền của Giang Mạt Hàn liền có đường đi.
Hoa Lạc Ly thu hồi Phục Hi Cầm, trên bàn tay lại xuất hiện hồng nhạt cầmấn, hắn nhíu mày nhìn về phía Giang Mạt Hàn đang còn ngẩn người , nhắcnhở nói: “Ngươi có thể khai thuyền!”
Giang Mạt Hàn dầndần lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh lùng, thanh âm giống như Tu La vôtình:”Ngươi vì sao không sớm một chút dùng tiếng đàn khống chế chúngnó!”
Hoa Lạc Ly vuốt vuốt lọn tóc dài , yêu nghiệt cười nói: “Ta hôm qua mới sử dụng được Phục Hi Cầm , có chút không quen!”
Giang Mạt Hàn lạnh lùng nhìn Hoa Lạc Ly, không có nói nữa, mà là nhanh chóngkhai thuyền, hiện tại hắn đã biết lái thuyền, xác thực cùng suy nghĩ của hắn giống nhau, vừa đụng tới bánh lái sẽ lái được, sở dĩ lúc trước khai không được thuyền của Hắc Long, hoàn toàn không phải do hắn ngốc, là vì thuyền của Hắc Long không tốt.
Hỏa Diệu vụng trộm chạyđến bên người Hoa Lạc Ly, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, tặc cười nói:“Hoàn hảo!” Hắn làm sao có thể không biết, Hoa Lạc Ly cố ý kéo dài thờigian, là vì hiện tại thời gian không sai biệt lắm , mới dùng tiếng đànkhống chế cá heo, làm cho cá heo rời đi.
Trên mặt biển,hai chiến thuyền gặp nhau, Hoa Lạc Ly dùng khinh công phi lên chiếnthuyền kia, nhìn người trước mắt đã đổi nam trang, trên mặt xuất hiệnvết bớt , Hoa Lạc Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hỏa Diệu cùng Giang Mạt Hàn cũng khinh công phi lên chiến thuyền kia, chiến thuyền kia của bọn họ hoàn toàn thành khí thuyền.
Hỏa Diệu nhìn Tiêu Dao một bộ nam trang, hơi hơi gợi lên khóe miệng, mâu trung lộ chút tặc tiếu.
Giang Mạt Hàn phát hiện Hoa Lạc Ly với Hỏa Diệu có chút dị thường, nhưng lạinói không nên lời bọn họ có gì kỳ quái, cũng không thèm để ý hai ngườibọn họ, mà là bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Dao, vẻ mặt lo lắng nói:“Tiêu đệ, rốt cục tìm được ngươi , ngươi không sao chứ?”
Tiêu Dao ôn nhu cười, “Không có việc gì! Làm cho Mạt Hàn ca ca lo lắng rồi!”
Lục Xà Nữ nhìn trước mắt Tiêu Dao cùng Giang Mạt Hàn bộ dáng vô cùng thânthiết, nhỏ giọng nói thầm nói: “Tiểu thiếu chủ, xem ra đối thủ của ngươi rất nhiều!”
Hoa Lạc Ly liếc Lục Xà Nữ một cái, làm mộtcái động tác ý chỉ câm miệng, hắn không hề quên, Hỏa Diệu biết Tiêu Daolà nữ tử, chính là do vú nuôi nhiều miệng!
Hỏa Diệu tiến lên kéo Tiêu Dao, ngọt ngào cười nói: “Sư đệ, vừa rồi chúng ta nhìnthấy rất nhiều rất nhiều cá heo nhảy trên mặt biển, cực kỳ thú vị !”
Mâu quang Tiêu Dao sáng ngời, hứng thú hỏi “Nghe gia gia nói qua, cá heonhảy trên mặt biển thành đàn, vô cùng đẹp đâu !Có phải hay không thật sự đẹp mắt?”
Hỏa Diệu gật đầu thật mạnh.
Mâu trung Tiêu Dao hiện lên một tia hâm mộ, đạm cười nói: “Các ngươi vận khí thật tốt.”
Hoa Lạc Ly hơi hơi nheo lại ánh mắt, tà cười hỏi: “Tiểu Dao Nhi muốn xem cá heo sao?”
Tiêu Dao theo bản năng gật gật đầu, ngược lại có chút bất đắc dĩ nói: “Muốncũng vô dụng a, gia gia nói qua, cá heo thành đàn nhảy khỏi mặt biển, là rất khó .”
Hoa Lạc Ly gợi lên một chút cười xấu xa, bám vào bên tai Tiêu Dao mê hoặc nói: “Nếu như ngươi muốn xem, ta liền cóthể giúp ngươi gọi bọn nó tới !”
Tiêu Dao kinh ngạc trừng mắt nhìn, bĩu môi nói: “Ta mới không tin đâu!”
Hoa Lạc Ly hơi hơi mở miệng, mở ra lòng bàn tay , trên tay đột nhiên xuấthiện một đạo bạch quang,lát sau liền xuất hiện một cây cầm, Hoa Lạc Lykhoanh chân ngồi, đem cầm đặt lên trên đầu gối , một thân hồng y cùnghồng nhạt cầm chậm rãi đan xen, hình ảnh rất hài hòa, thân cầm lóe rabạch quang, bạch quang chậm rãi đem Hoa Lạc Ly bao phủ , giống như mộnggiống như huyễn.
Hoa Lạc Ly gợi lên một chút mỉm cườiyêu nghiệt, tóc dài theo gió biển phiêu khởi, mắt xếch hơi hơi nheo lại, mị nhãn như tơ, mang theo nồng đậm mê hoặc.
“Tiểu DaoNhi, ngươi phải nhìn kỹ mặt biển!” Hoa Lạc Ly vi huân nói xong, thân thủ khẽ vuốt qua cầm huyền, đôi bàn tay trắng muốt như ngọc giống như lưuthủy hành tẩu ở trên mặt cầm, bởi vì mặc hồng y phiêu dật, Hoa Lạc Lylúc này liền giống như một cái yêu nghiệt tiên nhân, mỗi một động tácđánh đàn đều vô cùng duy mỹ.
Tiêu Dao cơ hồ ngây dại,tựa hồ hiện tại muốn nhìn không phải mặt biển, mà là Hoa Lạc Ly trướcmắt, Tiêu Dao như thế nào cũng không thể tưởng được, Hoa Lạc Ly xem tốtnhư vậy, hơn nữa cùng với bạch quang trên người, hình ảnh trước mắt quảthực tựa như nằm mơ.
Bên tai truyền đến tiếng đàn tuyệt đẹp trong suốt, giống như hải điểu đang ca xướng, nước biển gợn sóng, truyền đếnmột trận ầm ĩ, Tiêu Dao chuyển mâu nhìn về phía mặt biển, vô số cá heotừ trên mặt biển nhảy lên, một đám chỉnh tề lại một đám giao nhau nhảylên, tựa hồ ở trong bức họa tình yêu, Tiêu Dao không thể tin mắt trừngto, bên tai là giai điệu duyên dáng, trước mắt là hình ảnh tuyệt mỹ, hơn nữa Hoa Lạc Ly ở trước đám cá heo bộ dáng như tiên, Tiêu Dao dùng sứcnháy ánh mắt, không dám coi này đó là chân thật .
HỏaDiệu nhìn Tiêu Dao mâu quang hoảng hốt, có chút ăn vị ,nhìn bên ngườiGiang Mạt Hàn, cảm giác được Giang Mạt Hàn ánh mắt lạnh như băng, có thể khẳng định hiện tại Giang Mạt Hàn tâm tình so với chính mình không tốthơn bao nhiêu .