Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu
Chương 87: Đẹp như tiên nữ
“Ặc...” Vẻ mặt Lý Tưởng đen lại.
Trương Thiến mặc kệ Lý Tưởng có biểu tình gì, nói tiếp: “Thứ hai, nam sinh trong ban không nhiều lắm, những công việc dọn bẩn gì đó mấy người nam sinh các cậu đều phải nhận làm.”
“Hả!!!” Lý Tưởng kinh ngạc.
“Có vấn đề sao!?” Trương Thiến không vui hỏi.
“Tạm thời không có.” Lý Tưởng nhún nhún vai, đột nhiên lý giải vì sao dpp sợ chủ nhiệm lớp, nữ nhân như vậy giống như là đến thời mãn kinh sớm vậy.
Trương Thiến nói tiếp: “Thứ ba, không cho phép yêu đương với bất cứ nữ sinh nào trong lớp, lại càng không được làm ra chuyện gì, có nghe hay không?”
“Vậy nếu có người coi trọng tôi thì sao?” Lý Tưởng có chút vô sỉ hỏi.
Trương Thiến lỗ mũi hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Yên tâm, người như cậu không có ai coi trọng đâu.”
Lý Tưởng im lặng, ngày thứ nhất đi học đã bị người ta coi thường rồi.
“Được rồi, cậu ra bên ngoài chờ chút, tôi lập tức mang cậu đến lớp học.” Trương Thiến lạnh nhạt nói.
Lý Tưởng nhún nhún vai, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Đến hành lang, Lý Tưởng buồn chán liền hút điếu thuốc, hít sâu một hơi, làm ra bộ dạng đang rất hưởng thụ, sau đó chậm rãi thở khói ra.
Đúng lúc này.
“A! Cẩn thận!”
Một tiếng kêu sợ hãi từ cửa cầu thang truyền đến.
Lý Tưởng lúc này đang ở giữa cầu thang hút thuốc, nghe được thanh âm liền ngẩng đầu nhìn lên.
Một bóng đen, đang rất nhanh lao về phía mình!
Mẹ nó, Piano!
Lý Tưởng nhìn cái Piano đang lao về phía mình, nhịn không được chửi tục lên.
Chỉ thấy một chiếc Piano rất lớn, không biết là như thế nào lại từ trên cầu thang lao xuống, khí thế kia không cần nói có bao nhiêu hung hãn nữa.
Mà Lý Tưởng lúc này lại đứng cách chiếc Piano không còn đến 3m.
Cầu thang rất nhỏ,nhỏ đến mức Lý Tưởng không tìm ra chỗ nào để trốn được nữa.
“Hự!”
Lý Tưởng tức giận lắc đầu, hai chân hơi dùng lực giẫm mạnh xuống, lập tức xoay người một cái đối mặt với chiếc Piano, giơ nắm tay lên.
Phanh.
Một tiếng vang nhỏ vang lên, thanh âm xen lẫn cả các phím đàn Piano nữa.
Piano dừng lại.
Mà khiến người ta khiếp sợ chính là ở giữa Piano xuất hiện một vết nứt rất sâu, vết nứt này gần như muốn làm cho Piano thành 2 nửa vậy.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Lý Tưởng đang muốn phát hỏa, đột nhiên một thanh âm dịu dàng truyền qua.
Nhất thời con mắt Lý Tưởng vụt sáng.
Một cô bé, từ phía bên kia Piano vội vàng đi xuống.
Tóc dài nhu thuận, cằm v-line, đôi mắt sáng, còn có thanh âm dịu dàng động lòng người.
Còn có hai ngọn núi dựng thẳng ngạo nghễ, vòng eo thon thả nhỏ nhắn.
Dung mạo nữ nhân này còn hơn cả ngải kỳ, dpp chúng nữ, còn muốn hơn hẳn ba phần, giống như tiên tử trong tranh, thần nữ trên chín tầng trời vậy.
Làm cho người ta càng mê luyến chính là khí chất thanh tân thoát tục của nàng, không mang theo một chút tạp chất nhân gian nào, nhất miết nhất tiếu, tĩnh nhược xử tử.
(mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười đều mang vẻ thanh tĩnh, bình ổn của con gái chưa xuất giá)
“Anh không sao chứ!” Nữ hài mỉm cười, thân thiết hỏi thăm.
“À! Không có việc gì, cái đó, làm hỏng Piano của cô rồi.” Lý Tưởng xoa xoa hai tay, có chút ngượng ngùng nói.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy tim mình đập “thình thịch thình thịch” rất nhanh, rất sợ lời nói và cử chỉ thô lỗ vụng về của mình sẽ quấy nhiễu tới tiên tử như vậy.
Nữ hài lắc đầu cười, nói: “Nếu mà nói thì là tôi phải xin lỗi rồi, thiếu chút nữa là đụng phải anh, thực sự xin lỗi.”
Lý Tưởng vội vàng khoát tay nói: “Không có gì không có gì, cũng trách tôi tìm chỗ nào không tìm, hết lần này tới lần khác lại hút thuốc ở cầu thang.”
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nên hút ít một chút.” Nữ hài rất ôn nhu nói.
“Được, sau này tôi sẽ bớt hút một chút.” Lý Tưởng khinh bỉ luôn chính mình, cũng không phải chưa gặp qua mỹ nữ, vì sao thấy nữ hài này lại khẩn trương như vậy.
“Thư Nhã, em tới rồi à.” Một thanh âm cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, hai người đồng thời nhìn sang, chính là chủ nhiệm lớp Trương Thiến.
Nữ hài áy náy nói: “Trương lão sư, thật xin lỗi, em làm hỏng Piano rồi, có điều em sẽ lập tức gọi người tới sửa ngay.”
Trương Thiến nhìn Piano, mỉm cười nói: “Không sao đâu, không cần em phải lo, lão sư sẽ xử lý cho. À, đúng rồi, em đi chuẩn bị một chút, lập tức trở về lớp, chúng ta có bạn học mới tới.”
“Là cậu ta sao?” Nữ hài liếc mắt nhìn Lý Tưởng, nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.” Trương Thiến dùng ánh mắt bất thiện liếc nhìn Lý Tưởng.
“Xin chào, tôi là Hà Thư Nhã, xin được chiếu cố nhiều.” Nữ hài phóng khoáng đưa tay phải ra.
“Tôi là Lý Tưởng.” Lý Tưởng hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình, cũng đưa tay phải ra nắm lấy tay Thư Nhã một chút.
Một giây nắm lấy tay Hà Thư Nhã này, Lý Tưởng có chút nao nao, nhưng không nói được gì thêm, buông tay ra rồi cùng Trương Thiến đi xuống tầng dưới.
Hà Thư Nhã mỉm cười nhìn bóng lưng Lý Tưởng, ánh mắt trong suốt, trên khuôn mặt không yêu không buồn, không nóng không vội, không hề có dao động tình cảm.
“Sau này cậu cách xa Thư Nhã một chút.” Trên đường đi Trương Thiến cảnh cáo Lý Tưởng.
Lý Tưởng nhún nhún vai, nói: “Tại sao?”
Trương thiên nói: “Thư Nhã là người cực kỳ có tài hoa của Khoa Nghệ Thuật, trình độ Piano của nàng ấy đã vượt qua cấp 10, đạt đến cấp bậc đại sư, mà hội họa của nàng đã tiếp cận cấp độ đại sư quốc tế, tôi hi vọng mầm non tốt như vậy không nên hủy ở trong tay một số người không liên quan gì, nàng nên có được tương lai tốt đẹp.”
“A, cũng có chút ý tứ.” Lý Tưởng không nói gì thêm cả, ban nãy khi hắn nắm lấy tay Hà Thư Nhã thì cả người chấn động.
Đúng vậy, Hà Thư Nhã là cao thủ cổ võ, thực lực sâu không lường được.
Ban nãy hắn nắm tay với Hà Thư Nhã thì cảm nhận được chân khí của nàng dao động, nếu như nàng không phải cao thủ cổ võ thì trong cơ thể sao có chân khí được chứ.
Đồng thời Lý Tưởng cũng tự nhận mình so với Hà Thư Nhã còn xa xa mới bằng được, dù cho hắn cùng với Phó Nghị, Thiết Thủ hợp lực cũng không nhất định là đối thủ của nàng.
Sở dĩ có thể cảm nhận được chân khí của Hà Thư Nhã dao động là do thức hãi của hắn, nói trắng ra là cảm giác của hắn so với người bình thường thì nhạy bén hơn rất nhiều.
Cũng không biết đi bao lâu, Trương Thiến mang Lý Tưởng đi tới dãy nhà của Khoa Nghệ Thuật, đây là một dãy kiến trúc Gothic màu trắng, trên tường lộ ra một số điêu khắc mang phong cách châu Âu.
Lớp A Khoa Nghệ Thuật nằm ở phòng học đầu cùng, lúc này trong phòng học có hơn 30 sinh viên.
Lý Tưởng tiến vào phòng học, quét mắt nhìn xung quanh, hay thật, cả lớp tính cả hắn mới có 3 nam sinh, liếc mắt nhìn từ đầu đến cuối đều là mỹ nữ với đủ màu sắc đỏ vàng lam xanh gì cũng có.
Cái này thật đúng là phát tài lớn rồi.
Lý Tưởng trong lòng thầm thấy sung sướng.
Trương Thiến giới thiệu Lý Tưởng với mọi người, sau đó bảo Lý Tưởng tự mình tìm chỗ ngồi.
Chỗ ngồi ở Đại học đều là tùy ý chọn, sinh viên muốn ngồi đâu thì ngồi, muốn ngồi với ai thì ngồi.
Tư tưởng của Trương Thiến rất truyền thống, bảo thủ, có điều dù truyền thống, bảo thủ như thế nào thì nàng tối thiểu cũng phải tôn trọng tự do của sinh viên, ở điểm này thì nàng chưa từng can thiệp nhiều tới tự do của sinh viên.
“Lý Tưởng ca, ngồi ở đây, ở đây.” Dương Phượng Phượng dùng sức quơ hai tay, hưng phấn kêu lên.
Cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của bạn học xung quanh, cùng với ánh mắt bất thiện của Trương Thiến.