Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 48: Người đẹp, cùng nhau xem đi


Chương trước Chương tiếp

Edit: Vạn

“Còn có việc sao?” Thanh âm khàn khàn kia hỏi.

Người trung niên nói: “Là như thế này, bên người Dương Tư Niệm có thêm một tên vệ sĩ, chúng ta không biết được lai lịch của hắn.”

“Tên hắn là gì?” Thanh âm khàn khàn hỏi.

“Lý Tưởng.” Người trung niên nói.

“Lý Tưởng!?” Thanh âm khàn khàn trầm mặc hồi lâu, nói, “Có lẽ chúng ta gặp được đối thủ rồi.”

“Ngài biết rõ hắn?” Người trung niên kinh ngạc hỏi.

Thanh âm khàn khàn cười quái dị nói: “Vương bài lính đánh thuê của lính đánh thuê quốc tế, người sáng lập team lính đánh thuê Zeus, từng được liên minh tổ chức sát thủ quốc tế thừa nhận là sát thủ tinh nhuệ, ngươi nói xem người như vậy đáng sợ không?”

“Cái gì? Team đánh thuê Zeus không phải đã bị hủy diệt toàn quân rồi sao?” Người trung niên giật mình nói, “Tại sao hắn còn sống?”

“Như vậy nói rõ hắn không phải người dễ dàng chết.” Thanh âm khàn khàn lạnh nhạt nói, “Thuộc hạ kia của ngươi có thể tin được không?”

“Không đáng tin.” Người trung niên thành thật trả lời.

“Vậy khử hắn, không thể để cho hắn mở miệng nói gì được.” Thanh âm khàn khàn nói, “Nếu như chỉ là Dương Tư Niệm hoài nghi các ngươi, như vậy chuyện dễ xử lý, nhưng nếu như là Lý Tưởng hoài nghi các ngươi, thì các ngươi thật sự phiền phức rồi. Cho nên trước khi Lý Tưởng điều tra đến được ngươi, đem toàn bộ đầu mối cắt đứt đi.”

“Rõ, ta lập tức xếp người đi xử lý.” Người trung niên gật đầu, trầm mặc một lúc, nói, “Có điều, trong mấy ngày này La Phi Ngư vẫn còn trông coi đại bộ phận tài chính của chúng ta, trước hết chờ đem số tài chính kia chuyển ra ngoài đã.”

“Ừ, tốc độ phải nhanh lên.” Thanh âm khàn khàn nói xong liền không nói lại gì nữa.

Lý Tưởng ngồi trong phòng làm việc của mình, cầm di động giám thị nhất cử nhất động của La Phi Ngư.

Ban nãy hắn đã nhân cơ hội lắp một camera trong phòng làm việc của La Phi Ngư.

Sau khi hắn rời đi, La Phi Ngư khẩn cấp đóng cửa phòng làm việc, vội vàng gọi điện thoại, cuộc nói chuyện giữa bọn họ được Lý Tưởng nghe nhất thanh nhị sở.

Tên La Phi Ngư này quả nhiên là có vấn đề.

Thành đổng?

Vậy hẳn là Thành Nam Phi rồi.

La Phi Ngư báo cáo chuyện của hắn với Thành Nam Phi, nói rõ người cầm đầu trực tiếp của La Phi Ngư chính là Thành Nam Phi.

Lẽ nào toàn bộ âm mưu này chính là do Thành Nam Phi sau lưng bố trí?

Lý Tưởng nhíu mày, hắn nghĩ sự tình không có đơn giản như vậy, Thành Nam Phi không có năng lực lớn như vậy, có thể điều khiển một cục lớn như thế, có lẽ sau lưng bọn họ còn có một cổ thế lực mạnh mẽ, có lẽ có nhân vật phi thường lợi hại.

Rốt cuộc là thế lực gì?

Kẻ phía sau là ai?

Tại sao phải diệt trừ hắn?

Tại sao phải diệt trừ team lính đánh thuê của hắn?

Trong đó có gì ẩn tình?

Những vấn đề này đều xoay quanh trong đầu Lý Tưởng, nửa điểm manh mối đều nghĩ không ra được.

Tự hỏi một hồi, Lý Tưởng gửi đi một cái tin nhắn: Điều tra số này lúc nãy đã gọi điện thoại cho ai.

“Cậu đi làm lại dám lười biếng hả?” Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nữ lãnh ngạo (cao ngạo, lạnh lùng).

Lý Tưởng cả kinh, ban nãy trầm tư quá mức cho nên phía sau có người cũng không biết, vội vàng quay đầu lại thì thấy Liễu Huyên đang trợn mắt nhìn hắn.

“Ha ha, đại mỹ nữ, người dọa người sẽ dọa chết người đó, giữa ban ngày ban mặt ngươi đi không có tiếng động, không phải là bay đến chứ?” Lý Tưởng cố ý nói đùa với Liễu Huyên.

Liễu Huyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiếng bước chân của tôi rõ như vậy, cậu một chút cũng không nghe thấy sao?”

Thấy Lý Tưởng vọc điện thoại, đến gần vài bước đoạt lấy di động của Lý Tưởng, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn xem cậu ở đây chơi cái gì? Hừ hừ, tôi nhất định đem hành vi của cậu nói cho Dương tổng.”

“Ấy, không nên...” Lý Tưởng thần sắc cổ quái, muốn giơ tay cướp lại, nhưng Liễu Huyên ưỡn ngực một cái, di động đưa ra phía sau.

Lý Tưởng nếu cứ tiếp tục thì nhất định sẽ nắm trúng ngực Liễu Huyên, tuy rằng hắn rất muốn làm như vậy, nhất là thấy sau khi Liễu Huyên ưỡn ngực, hai ngọn núi cao ngất co dãn tràn ngập mê hoặc vô cùng, thế nhưng hắn là quân tử a, làm quân tử tuyệt đối không thể làm loại hành vi tiểu nhân này được.

Vì vậy Lý Tưởng vào lúc khẩn yếu quan đầu (lúc quan trọng nhất) đã phanh tay lại, chỉ là bàn tay vẫn cọ xát trúng với ngực Liễu Huyên chứ không trực tiếp nắm lấy.

“Oa, thập phần co dãn.” Bàn tay Lý Tưởng vuốt qua ngực Liễu Huyên, cảm giác được hai ngọn núi cao sung mãn của nàng thập phần co dãn.

Hai mắt lưu luyến không rời hai ngọn núi cao, cảm thấy thật đáng tiếc, sớm biết như vậy thì không nên làm quân tử, cứ bóp cái rồi nói sau =)))))).

“Lý Tưởng...” Liễu Huyên nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, bị người khác tập kích ngực làm cho nàng ngượng ngùng không chịu nổi, rồi sau đó tức giận vô cùng.

“Làm sao?” Lý Tưởng lợn chết không sợ nước sôi, mạnh miệng nói, “Cô cướp di động của tôi làm gì? Kiểm tra chuyện riêng tư của tôi sao? Kỳ quái, cô cũng không phải bạn gái của tôi, càng không phải bà xã của tôi, dựa vào gì mà muốn kiểm tra chuyện riêng tư của tôi? Chờ cô làm bạn gái của tôi thì hãy trở lại kiểm tra di động nhé!”

Hai người nói đều rất lớn tiếng, các đồng nghiệp đang làm việc cũng thấy kỳ lạ nhìn qua. Khi thấy Liễu Huyên danh xưng một trong tam đại lãnh diễm nữ thần của công ty bị Lý Tưởng trước mặt mọi người đùa giỡn làm cho bọn họ tràn ngập hiếu kỳ cùng hưng phấn.

“Cậu...” Liễu Huyên giận không nói được, chỉ vào Lý Tưởng, một hồi cũng không nói được gì, thấy rất nhiều đồng nghiệp đều đang xem kịch, phẫn nộ quát, “Đám cô cậu nhìn cái gì chứ, không làm việc cho giỏi đi, mấy người không muốn thăng chức hả?”

Nàng là tổng giám đốc nhân sự, người trong công ty thăng chức đều phải đi qua tay của nàng, nếu nàng nói không đồng ý, chỉ sợ người này có cống hiến lớn với công ty đi nữa cũng không thăng chức được.

Bởi vậy mọi người vội vàng tản ra, tự lo làm việc của chính mình.

“Lý Tưởng, cậu chết chắc rồi, chờ tôi tìm được chứng cứ bất hảo của cậu, nhất định tôi sẽ kiến nghị với Dương tổng sa thải cậu.” Liễu Huyên tức giận không chịu nổi, mở di động của Lý Tưởng, muốn xem thứ gì trong điện thoại của Lý Tưởng.

“Cô nhất định phải xem sao?” Lý Tưởng thở dài một hơi, nói, “Tôi sợ cô sẽ hối hận.”

“Hừ, người hối hận mới là cậu.” Liễu Huyên vừa mở ra di động của Lý Tưởng, lập tức nàng liền nghe thấy tiếng rên rỉ phấn khởi của nữ nhân, sau đó nàng nhìn thấy hai người trần truồng đang trình diễn tiết mục đặc sắc nhất.

“A!!!” Liễu Huyên phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng là hai mắt lại nhìn chằm chằm vào trong di động, quá hơn 10s mới ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng đem di động trả lại cho Lý Tưởng, chỉ vào Lý Tưởng nói, “Cậu, cậu...” nhưng không nói ra được gì.

Lý Tưởng nhún nhún vai, rất cẩn thận tắt đi trình chiếu phim, thờ dài nói: “Độc thân lâu ngày, cô không hiểu được đâu!”

“Cậu là đồ hạ lưu vô sỉ.” Liễu Huyên rốt cục mắng lên.

“Vậy sao cô còn xem rất hứng thú thế.” Lý Tưởng nói ra một câu chí mạng.

“Cậu...” Liễu Huyên sắc mặt tái nhợt lại, không biết nên nói gì cho phải.

“Người đẹp à, kỳ thực lúc không có chuyện gì chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức, chỗ tôi Âu Mỹ có, Nhật Bản có, người đẹp và dã thú cũng có, chỉ có thể loại cô nghĩ không ra, chứ không có thể loại cô không xem được.” Lý Tưởng càng cười vui, nói, “Khẩu vị nặng thế nào đi nữa tôi cũng có thể cung cấp được.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...