Biên dịch, biên tập: zeuspnt và Melly
"Nguyên lai là việc này, không ngờ đại tiểu thư đã biết". Lâm Vãn Vinh trong lòng có chút kỳ quái, việc này truyền đi quá nhanh mà, ngay cả đại tiểu thư cũng đã nghe thấy.
Đại tiểu thư hừ một tiếng, nói:
- Ngươi làm chuyện xấu như vậy, còn không khiến cho mọi người đều biết à.
Lâm Vãn Vinh thở dài nói:
- Đại tiểu thư, có lẽ đối với ngươi, những gì ta làm đều là chuyện xấu, nhưng trên quan điểm của ta, đó là những điều phải làm. Đã làm người khi thấy chuyện trước mắt có thể khoanh tay đứng nhìn sao. Có điều nếu gặp lại hoàn cảnh như vậy, ta lại không xen vào, vậy thì ta phải hoài nghi sự tồn tại trong cái thế giới này liệu có ý nghĩa gì.
Đại tiểu thư thấy thần sắc của hắn trịnh trọng liền trừng mắt nói:
- Người nào lại chọc giận ngươi, khiến ngươi làm như vậy "
Lâm Vãn Vinh đem chuyện đã qua nói lại một lượt, nói đến đoạn Hậu Dược Bạch mắng lão nhân kia là "tên tiện dân thối tha" thì đại tiểu thư thở dài.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Hủy bức vẽ của người ta thì phải bồi thường, việc này cũng ko có gì. Chuyện Hậu công tử đó đánh người không nói nhưng hắn lại mắng chửi người khác, nhục mạ chúng sinh, nếu ta ko thu thập hắn thì có lẽ ta phải xin lỗi chính mình.