Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 221: Tiến Kinh


Chương trước Chương tiếp

Tiết xu?n mang theo kh?ng kh? gi? lạnh l?m tuyết đ?ng băng tr?n đường th?nh từng tảng băng lớn lồi l?m, khiến xe ngựa đi qua lắc lư kh?ng y?n, mỗi khi b?nh xe nghiến qua lớp băng lại ph?t ra c?c tiếng "t? t?ch" sắc lạnh nghe thật động t?m. Trong kh?ng gian vẫn c?n tr?n ngập m?i thuốc ph?o nh?n nhạt. Khắp nơi đều treo đen lồng, to c? nhỏ c?, đủ loại kiểu c?ch, h?nh dạng kh?c nhau, c?i gần c?i xa, mỗi chiếc đều tỏa ra ?nh s?ng d?u dịu tr?ng thật l? đẹp mắt.

Đ?u đ?u cũng thấy người qua lại tấp nập, đ? l? mấy nha ho?n tay giơ cao đ?n lồng bước đi gấp g?p trong gi? đ?ng lạnh lẽo, kia l? n?ng tiểu thư c?i đầu cười e ấp bước nhanh như sợ bị người kh?c nh?n thấy dung nhan. Hay l? vị c?ng tử ti?u s?i phe phẩy quạt giấy du xu?n, nh?n nh? nh?n ngắm phong cảnh. "Ba mươi đốt đuốc, mười lăm thắp đ?n" c?u n?i xưa thật sự ch?nh x?c. Tiết xu?n đ? qua được nửa th?ng rồi, b?y giờ đ? gần tới Nguy?n ti?u nhưng kh?ng kh? đ?n xu?n vẫn c?n khắp nơi, đ?u đ?u cũng đ?n đuốc như cầu mong cho một năm mới hưng thịnh.

Tr?n con s?ng chảy quanh th?nh, c?c tảng băng đ? bắt đầu tan, nước s?ng ?o ạt chảy về xu?i mang theo v? số hoa đăng đủ loại h?nh dạng, n?o l? hoa sen, n?o l? mẫu đơn tr?i tr?n mặt nước, tr?ng thật l? mỹ lệ. Đ?y ch?nh l? "Lễ hoa đăng" lưu truyền rất rộng r?i ở phương bắc. Trong truyền thuyết, h?ng năm trong lễ Nguy?n ti?u đầu m?a xu?n, những tiểu thư chốn khu? ph?ng đem t?m nguyện của m?nh viết tr?n giấy, rồi đặt trong hoa đăng, thả ch?ng tr?i đi xu?i theo d?ng nước. Nếu được t?i tử c? l?ng nhặt l?n, ấy l? người hữu duy?n. "Hoa thần" trong truyền thuyết, sẽ ph? hộ cho c?ng tử tiểu thư nhờ hoa đăng m? kết duy?n trăm năm h?a hợp gắn kết với nhau. Truyền thuyết n?y lưu truyền cả trăm năm, cũng thật sự đ? kết hợp cho mấy đ?i lứa c? duy?n với nhau. Để rồi tết hoa đăng c?ng với hội đ?n Nguy?n ti?u liền trở th?nh đặc trưng của tết Nguy?n ti?u của người phương bắc. Nguy?n ti?u năm nay tới sớm, băng ở tr?n s?ng chỉ vừa tan. Kh?ng kh? c?n đang rất gi? lạnh, nhưng b?n bờ s?ng c?c c?ng tử chờ vớt hoa đăng vẫn rất đ?ng đ?c, tấp nập như muốn l?m tắc ngẽn d?ng nước.

Một thằng nh?c mười hai tuổi m?nh mặc ?o gấm, trong tay cầm một c?y gậy tr?c thật d?i, một đầu gậy treo một c?i m?c sắt nho nhỏ, giơ l?n giơ xuống hai ba c?i liền c?u được một c?i hoa đăng, dẫn tới một trận than thở c?ng h?m mộ của c?c t?i tử hai b?n bờ s?ng. Những c?ng tử n?y, đại đa số l? tay kh?ng m? đến, m? cho d? nắm c?ng cụ trong tay, cũng kh?ng c? chuẩn bị chu to?n như vậy. Nh?n thấy tiểu ca n?y d? mới mười hai tuổi, đ? kh?ng ngừng nhặt hoa đăng của c?c tiểu thư thả từ thượng du. Trong l?ng chỉ c? bội phục tới bội phục.

- Đ?y l? tiểu c?ng tử nh? ai, thật l? nh?n xa tr?ng rộng biết bao.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...