Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 50: Không được nhìn người ta như vậy! Cần phải thận trọng!
Khóe miệng Úy Nam Thừa co quắp mạnh mấy cái, tay phải không chủ tạo thành quả đấm, nhìn nụ cười hả hê trên mặt cô nhóc thúi, hận không thể một quyền vung tới!
Úy Nam Thừa, mày làm sao đây? Sao lại tức giận cùng một cô nhóc đến vậy? Đáng sao?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra vài dấu chấm hỏi khiến Úy Nam Thừa rơi vào trầm tư, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ca Tuệ đang cười đến vui vẻ, chỉ cảm thấy dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, nụ cười kia rạng rỡ chói mắt đáng chết.
Không phải như vậy, nhất định là anh nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều mà thôi...
Lắc đầu một cái, lên bờ, lúc đi qua bên cạnh Hứa Nhiêu và Thiên Ca Tuệ, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn hai cô, đi thẳng về phòng rồi.
“Ah? Chú cứ đi như vậy? Mình còn tưởng rằng chú sẽ đánh mình.” Thiên Ca Tuệ rất nghi ngờ nhìn bóng lưng Úy Nam Thừa rời đi, tự lẩm bẩm.
Đau đớn thoáng qua trong mắt Hứa Nhiêu, ngay sau đó có thâm ý khác quan sát Thiên Ca Tuệ từ trên xuống dưới một lần, rời đi.
Làm cho trong lòng Thiên Ca Tuệ có gì đó rất là lạ, chú và chị Hứa cũng thế nào đây? Sao từng người đều khiếp sợ vậy?
Không hiểu cắn môi suy nghĩ một chút, cũng làm bộ lắc đầu một cái, ôi! Cần gì lo sợ không đâu! Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Binh đến tướng chặn chứ sao.
Trở về phòng ngủ thôi, mệt quá ~
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm, mọi người tập trung ở vị trí cũ trong phòng ăn, lại chỉ không thấy Úy Nam Thừa.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ kỳ quái nhưng không hỏi ra, trong lòng hừ nói: chú lười, lại còn ngủ nướng!
Hứa Nhiêu lại không nhịn được, “Anh Thừa còn chưa rời giường sao? Không phải anh ấy ngã bệnh chứ?”
“Tối hôm qua Nam Nam trở về thành phố W.” Cốc Châu Dần cắn một miếng pizza nói rất tùy ý, dáng vẻ em lại không biết?
“Tối qua?” Trên gương mặt xinh đẹp của Hứa Nhiêu tràn đầy không thể tin.
Thiên Ca Tuệ cũng hơi giật mình, nhưng qua giật mình chính là vui vẻ, wow ~ chú lại tự giác tránh người, wow, chà chà chà!!!
Tâm tình tốt một chút, ăn gì die enda nle equ ydo n cũng ngon, uống gì cũng ngọt.
“Tiểu Thừa nói công ty cậu ấy có chút việc gấp, cần lập tức trở lại xử lý, cho nên đi trước.” Hứa Du nhàn nhạt trả lời.
“Anh, sao anh không nói cho em?” Hứa Nhiêu vẫn cảm thấy anh trai giúp cô.
“Tiểu Thừa đi lúc một giờ, mấy người chúng ta thống nhất cảm thấy đánh thức hai người từ trong mộng là chuyện rất có lỗi, lại nói ngày hôm nay chúng ta cũng về.” Hình như trong lời của Hứa Du có...
Hứa Nhiêu thừa nhận anh nói không sai, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Vì sao anh Thừa phải rời đi trong đêm? Chẳng lẽ có liên quan đến Tuệ Tuệ? Hôm qua lúc gần tối ở trong nước ánh mắt anh ấy nhìn Tuệ Tuệ rất phức tạp...
Hình như...
Ăn một bữa cơm, sáu người đều trầm mặc không nói, không khí lạnh hiếm thấy.
Hứa Nhiêu chỉ cảm thấy ăn cái gì cũng vô vị tẻ nhạt, hơi mất hứng, chỉ hận không thể lập tức bay về thành phố W.
Nhìn lại Thiên Ca Tuệ, mặt mày không giấu được vui sướng, chỉ cảm thấy bữa cơm này vô cùng ngon lành, ăn đến bụng tròn xoe, còn không tao nhã mà ợ hơi hai tiếng.
“Wow ~ Tuệ Tuệ nhà ta thật đáng yêu.” Cốc Châu Dần cười híp mắt nhìn Thiên Ca Tuệ, dịu dàng khắp nơi, chết đuối người.
Thiên Ca Tuệ bị sợ đến hắt hơi vang dội một cái, sờ sờ lỗi mũi, “Không cho phép nhìn em như vậy! Cần phải thận trọng!”