Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 33: Muốn biết, bạn thử là được
Môn đại số lớp mười hai đối với Thiên Ca Tuệ mà nói, chính là một loại hành hạ, nghe hiểu nhưng không biết làm, nghe không hiểu càng không biết làm, hoàn toàn giống như đang xem thiên thư.
Cho nên khi Đại Hồ Tử đưa ra một ví dụ mẫu về đồ thị thì cô hoàn toàn không biết nên bắt đầu đặt bút từ đâu.
"Ở trên lớp đã nói qua dạng này, không biết làm thì cũng thôi đi, còn không nghiêm túc nghe giảng, sắp thi tốt nghiệp trung học, hai em có muốn lên đại học hay không!" Đại Hồ Tử giận đến ngón tay cũng run run!
Thiên Ca Tuệ: ". . . . . ."
"Đổng Yên, em thì sao?" Đại Hồ Tử liên tục chiến đấu.
Đổng Yên nhìn đề, cố gắng nhớ lại quá trình vừa rồi A Phóng giảng, nhưng chỉ ấp úng nói không lưu loát.
Trái tim của Đại Hồ Tử lạnh lẽo, đây là những loại học sinh gì đây!
"Nội trong hôm nay hai em đều phải biết làm! Tan học đến phòng làm việc của tôi giảng giải lại một lần!" Đại Hồ Tử vỗ bàn một cái.
Trên hành lang, Đổng Yên cực kỳ hối tiếc thì thào: "Mình đây đúng là đầu gỗ, mới vừa rồi A Phóng đã giảng kĩ cho mình, vậy mà mình vẫn không hiểu."
Trong lòng Thiên Ca Tuệ thở dài: rốt cuộc bạn cũng biết mình là đầu gỗ rồi !
"Tuệ Tuệ, buổi trưa để A Phóng bổ túc cho chúng ta." Cặp mắt Đổng Yên lóe sáng.
"Bùi Phóng vẫn nên để cho bạn đi, mình đi tìm Cầu Cầu."
"Ồ. . . . . ."
--- ------ ------ ------ -------
Buổi trưa sau khi tan học, trong phòng học có một nam ba nữ đang ngồi, hai trong số đó cụm đầu thảo luận cái gì đó.
"Yên Nhi, hiểu chưa?" Nam sinh cất giọng hỏi.
"Ừ. A Phóng, có phải em ngu ngốc lắm hay không!" Nữ sinh hơi ảo não gãi đầu một cái, A Phóng đã giảng cho mình hai lần rồi.
" Rốt cuộc bạn cũng phát hiện, vậy chứng tỏ bạn cũng không ngu." Thiên Ca Tuệ lành lạnh nhả ra một câu, cô biết, con nhỏ này còn đang kì kèo mè nheo ở đằng kia, nói không chừng là cố ý để cho Bùi Phóng nhà cô giảng thêm mấy lần.
"Tuệ Tuệ!" Đổng Yên nũng nịu.
"Sắp một giờ rồi, chúng ta đi về trước đi." Bùi Phóng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, săn sóc giúp bạn gái dọn dẹp tập vở.
"Tôi nói này Bùi đại tài tử, Yên Nhi đều là bị anh dung túng mà ra, nhìn bộ dạng ngu ngốc bây giờ của cô ấy, hoàn toàn khác một trời một vực với trước kia!" Gương mặt của Thiên Ca Tuệ đầy bi phẫn.
"Mình nào có. . . . . ." Đổng Yên bĩu môi giải thích.
"Không sao, anh thích em như vậy." Bùi Phóng xoa tóc Đổng Yên giống như sờ đầu con chó con, cười đến dịu dàng.
Đổng Yên vì câu bày tỏ tình cảm của Bùi Phóng mà mắc cở đỏ bừng mặt, dáng vẻ như cô gái nhỏ mới yêu.
". . . . . . Hai người buồn nôn quá! Chú ý một chút! Đây là nơi công cộng, còn chưa ra khỏi cổng trường học!" Thiên Ca Tuệ kéo Hạ Lan Thu đi thật xa.
Bùi Phóng chỉ cười, nhẹ nhàng cầm tay mềm mại nhỏ bé của Yên Nhi lên, giờ phút này trong lúc nghỉ trưa, trong sân trường vắng lặng không có một bóng người, cũng không cần ngại cái gì.
"Cầu Cầu, chẳng lẽ yêu đương sẽ khiến người ta trở nên ngu ngốc sao?" Thiên Ca Tuệ thắc mắc hỏi Hạ Lan Thu.DiẽnndànnLêQuýĐônn
"Muốn biết, bạn thử là được." Vẻ mặt của Hạ Lan Thu như đang nói bạn không thử thì làm sao mà biết.
Thiên Ca Tuệ nghi ngờ, thử một chút? Thử với ai? Chẳng lẽ với ông chú lưu manh đó?
O(╯□╰)o
Tuyệt đối không được, muốn thử, cũng phải tìm một anh chàng đẹp trai mới được! Hoặc là quý công tử ưu nhã như anh trai mới được!