Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!
Chương 31: Hiểu cọng lông thì có!
Bên trong phòng học lớp 12a1 của trường trung học phổ thông.
Thầy Hồ - chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên gần 50 tuổi, khóe miệng có hai chòm râu nhỏ, mỗi lần giảng bài, lúc nói chuyện, luôn tung bay theo gió, đặc biệt mắc cười.
Vì vậy các bạn học cũng bí mật đặt nick name cho thầy là "Thầy Đại Hồ Tử " hoặc là "Đại Hồ Tử".
(*)Đại Hồ Tử còn có nghĩa là râu quai hàm
Giờ phút này, thầy đang cảm xúc dâng trào giảng bài đồ thị hình nón, các bạn học cũng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cầm bút lên ghi chép.
Vậy mà, vị trí hàng thứ ba gần bên cửa sổ, có hai nữ sinh không nghiêm túc nghe giảng, đang lặng lẽ nói chuyện.
"Tuệ Tuệ, tối hôm qua hai người có cái đó hay không. . . . . ." Đổng Yên ở dưới mặt bàn gẩy gẩy vạt áo của Tuệ Tuệ, khoa tay múa chân ra dấu, cười đến bỉ ổi.
"Muốn chết hả!" Thiên Ca Tuệ xích nghiến răng uy hiếp người nào đó.
"Quỷ hẹp hòi! Người ta quan tâm bạn thôi!" Đổng Yên chu mỏ u oán liếc mắt nhìn Tuệ Tuệ.
"Quan tâm cái đầu bạn! Bị Đại Hồ Tử phát hiện thì chết!" Thiên Ca Tuệ dùng sách chặn mặt nhỏ giọng nói, ánh mắt bén nhọn muốn giết người!
"Vậy bạn mau nói đi! Tối hôm qua có phải rất kích tình hay không? Có đau hay không?" Gương mặt của Đổng Yên đầy hứng thú, nghe nói lần đầu tiên của con gái rất đau.
"Mình thấy bạn muốn bị ăn đòn! Ngứa da!" Thiên Ca Tuệ cắn răng nghiến lợi tức giận nói, nhắc tới tối hôm qua liền tức, chẳng những ông chú thúi ấy trắng trợn vô lễ với cô mà còn đánh cô!
"Bạn đừng xấu hổ..., mình hiểu ." Đổng Yên lộ ra vẻ mặt bỉ ổi.
Bạn hiểu? Bạn hiểu cọng lông thì có! Trong lòng Thiên Ca Tuệ tức giận thầm nghĩ, trước kia Yên Nhi dịu dàng động lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành có giáo dục; nhưng saobây giờ trở nên bát quái như vậy, bỉ ổi như vậy, đều là do tên Bùi Phóng đáng chết dạy hư!
Chờ cô tìm anh ta tính sổ!
Tay nhỏ bé tức giận tạo thành một quả đấm ở dưới bàn.
Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ lên bắp đùi của cô, cô sợ đến giật mình một cái, run rẩy hai cái.
Vì vậy. . . . . .
"Thiên Ca Tuệ! Đổng Yên! Rốt cuộc hai người muốn làm gì! Không chú ý nghe giảng thì cũng thôi đi, còn ở phía dưới bàn làm ra hành động lớn như vậy, tạo phản rồi!" Chủ nhiệm Hồ gầm hét lên, hai sợi râu nhỏ run theo.
Thiên Ca Tuệ rất im lặng, lời nói của Đại Hồ Tử có thể đừng mờ ám như vậy hay không, cái gì gọi là ở phía dưới bàn làm ra hành động lớn như vậy? Đây là lời mà một người trưởng thành có tri thức nên nói sao?
Liếc mắt nhìn đầu sỏ gây nên một cái, không có việc gì sờ đùi cô làm gì! Thật may là cô không có bệnh tim, nếu không cần đến bệnh viện báo cáo!
Đổng Yên rất uất ức, cô cũng không phải cố ý, vốn là muốn nắm tay của Tuệ tuệ, không ngờ sờ trúng bắp đùi của cô ấy, ai ngờ cô ấy phản ứng lớn như vậy, còn nhìn người ta dữ như vậy, thật là khủng khiếp! Huhu. . . . . .
"Thầy ơi, em không cẩn thận bị chuột rút, Yên Nhi giúp em xoa mà thôi." Thiên Ca Tuệ áy náy nói.