Đều là anh, là anh!
"Nhưng cô lại muốn cướp nó đi!" Mục Tư Viễn xanh mặt, "Tôi không có nói sai chứ, cô tính toán mọi cách xuất hiện ở bên cạnh chúng tôi là muốn dùng thân phận người mẹ vừa vô dụng vừa buồn cười cướp nó đi!"
"Mục Tư Viễn," Cô cắn răng lau đi nước mắt, "Trong lòng anh, tôi chính là người như vậy ư?"
Hắn không có bỏ sót sự bi thương chợt lóe trong mắt cô, nhưng hắn lại chọn làm như không thấy, hừ lạnh: "Có lẽ, chỉ hơn chứ không có kém!"
Cố Bảo Bảo đã không nhớ rõ cô ra khỏi căn phòng đó như thế nào, rất nhiều, rất nhiều lần, Mục Tư Viễn dùng đủ cách ép cô tự động bỏ đi.
Bất đồng duy nhất chính là, lần này cô không rơi lệ nữa.
Cô nhìn thoáng qua Nhạc Nhạc bên cạnh, đứa bé này tựa hồ cảm giác được gì, từ lúc cô bắt đầu thu dọn hành lý, bé vẫn đứng một bên.
"Nhạc Nhạc," Cô giơ tay ra xoa đầu bé, "Nhạc Nhạc có nhớ nhà ở Mỹ không?"
Cô nặn ra nụ cười, "Nhạc Nhạc đừng gấp, qua hết tháng này, mẹ dẫn con về được không?"
Nhạc Nhạc chạy đi, "rầm" tiếng sập cửa phòng bé vang lên.
Cố Bảo Bảo để lại mấy bộ quần áo tắm rửa, còn lại đều cất vào vali, xem lại lịch, tháng này còn hai mươi sáu ngày.
Cô có thể, cô nhất định có thể thực hiện được cam kết ngày nào đó kia với Hoan Hoan!
Cho dù trái tim có đau đớn thế nào, cũng có thể.
Cô co rúc trên giường, có phần lạnh lẽo, lại khiến cô có được chút cảm giác an toàn.
"Ba ngày hai đêm, nếu duyên phận đã vậy, đừng tránh tình yêu của em đã làm anh..." Tiếng ca từ điện thoại vang lên nhiều lần, cô không muốn nhận, cũng không muốn xem là ai gọi tới.
Rốt cuộc người nọ không gọi tiếp nữa, cô nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.
"Cộc cộc!"
Chợt cô giật mình tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa, bên ngoài là giọng của Công Tôn Diệp: "Bảo Bảo, Bảo Bảo? Em có nhà không? Mở cửa đi!"
Cố Bảo Bảo bò dậy, đèn trong nhà bật, muốn giả vờ không có nhà cũng không được.
Cô vào phòng rửa mặt, chỉnh sửa lại tóc tai mới ra mở cửa.
"Bảo Bảo, em đang làm gì vậy?" Công Tôn Diệp đi tới, vừa lo lắng vừa nói: "Anh gọi cho em bao lần mà cũng không được?"
"Em... Em vừa rồi đang giặt quần áo, không nghe được chuông." Cô biên đại một lý do, không muốn để hắn nhìn ra sự khác thường của mình.
Công Tôn Diệp ngồi xuống ghế salon, "Nhạc Nhạc ngủ rồi hả?"
Cô gật đầu, hỏi: "A Diệp, trễ vậy sao anh còn tới, có chuyện gì không?"
Công Tôn Diệp nhìn cô, có gì đó mà không nói ra, chỉ bảo: "Thầy cô ở trường bảo với anh là, mấy ngày qua Nhạc Nhạc có gì đó không đúng."