“Mặc Phi Tước em muốn xuất viện!” “Bây giờ còn chưa được!” “Tại sao?” “Trước tiên em phải dưỡng thân thể thật tốt mới có thể xuất viện!” “Dưỡng thân thể có thể trở về nhà dưỡng mà, anh hãy để cho em xuất viện đi, em thật sự ngửi không quen mùi thuốc trong bệnh viện!” “Nõan, nghe lời!” Mặc Phi Tước mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đen nhánh so với cô còn cố chấp hơn, anh đưa tay vén từng sợi tóc rớt xuống bên tai, ôn hòa thì thầm: “Nõan, em cũng đã không còn là trẻ con, tại sao vẫn không hiểu được quý trọng mình như vậy, em không thể yêu chính mình nhiều một chút sao?” Không biết là cô nhạy cảm, hay là lời nói của anh thật sự có ngụ ý, lòng của Mặc Nõan nhảy ‘ lộp bộp ’, nhìn thẳng vào con ngươi của anh thêm một tia sợ hãi, cô theo bản năng nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống —— Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của cô thấy bộ dạng cô giống vẻ đà điểu cam chịu số phận, tim của Mặc Phi Tước như xoắn lại, không tiếng động mà than thở ở trong lòng —— Nõan, em là cô gái ngu ngốc, chẳng lẽ em thật sự muốn gạt anh, đến chết cũng không để cho anh biết sao? Một lần nữa, hai người đều im lặng, đi tới bên giường rồi Mặc Phi Tước mới mở miệng: “Em có đói không, có muốn ăn khuya hay không?” “Không đói bụng!” Mặc Nõan đưa mắt nhìn anh, làm như có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, thấy thế Mặc Phi Tước cũng sốt ruột.
Nhưng anh chịu đựng, kiên nhẫn không nhanh không chậm mà hỏi: “Mấy ngày xa nhau, em không có gì muốn nói với anh sao?” “À?” Trời ơi, anh là con giun trong bụng cô sao? Lại có thể đoán được cô có lời muốn nói với anh.
“Không có sao?” Anh cũng ngồi xuống, cúi đầu lại gần cô, hơi thở ấm áp của phái nam phun lên trên làn da mượt mà của cô, Mặc Nõan không được tự nhiên mà đỏ mặt, lồng ngực sợ hãi một trận, cô hỏang sợ đến mức không biết nên nói gì.
.
.
.
.
.
“Nõan, anh rất nhớ em.
.
.
.
.
.” Bàn tay cầm hai cánh tay nhỏ gầy của cô, xoay thân thể của cô qua muốn cô nhìn mặt mình, rốt cuộc lần này Mặc Phi Tước cũng không cười, trong mắt vẫn còn bịt kín một tầng sương mù nhạt, “Mỗi ngày anh đều vượt qua ở trong ký ức nhớ em, nhớ lại chúng ta khi còn bé, nhớ lại chúng ta chung sống hơn hai tháng, Nõan.
.
.
.
.
.
thật sự xin lỗi, là do ngu ngốc của anh không phân rõ ràng làm hại em chịu khổ nhiều năm như vậy, xin hãy để anh đền bù lại cho em, cơ hội chăm sóc em, lần này anh nhất định sẽ quý trọng em thật tốt, không để cho em chịu một chút uất ức nào nữa!” Nói không cảm động là giả, Mặc Nõan đã bị lần sám hối này cộng thêm tỏ tình của anh mà cảm động đến nước mắt lưng tròng, cô cũng thật là muốn thật sự muốn trở lại với anh, mấy ngày nay cô cũng ở trong ký ức của bọn họ sống qua, cô nghĩ không chỉ một lần, bất chấp tất cả trở lại bên cạnh anh, để anh làm bạn với cô đi đến đoạn đường cuối cùng.
.
.
.
.
.
Nhưng vì cục cưng, cuối cùng cô cũng không thể mạo hiểm! “Mặc Phi Tước, em cũng xin anh đừng cố chấp nữa được không” Mơ hồ hít sâu một hơi, Mặc Nõan hạ quyết tâm, “Em không thương anh, người em yêu là Triển Dật, em chỉ muốn cùng sống với anh ấy, xin anh đừng khổ sở quấn lấy em nữa được không? Anh như vậy em thật sự cảm thấy anh rất phiền.
.
.
.
.
.
anh muốn em sanh con giúp anh, em làm được rồi, đáp ứng cho em tự do, em cũng hi vọng anh có thể làm được!” “Nõan.
.
.
.
.
.” “Em mệt mỏi rồi!” Mặc Nõan lạnh lùng kéo tay của anh nắm bả vai mình xuống, cẩn thận che bụng nằm xuống giường.
Mặc Phi Tước dùng sức hít sâu mới đè nén được nước mắt tràn mi trở về, đứng dậy kéo chăn qua đắp lên cho cô, sau đó rơi xuống một nụ hôn ở trên mặt cô, nhẹ nói câu “Ngủ ngon!” Anh đứng thẳng thân hình cao lớn, rồi lẳng lặng nhìn bóng lưng gầy gò của cô một lúc, cho đến lúc nước mắt chảy xuống anh mới xoay thân thể qua, và đi ra ngoài, sợ bị cô nghe.
.
.
.
.
.
Đóng cửa lại, toàn bộ phần lưng của anh đều dựa vào tường, cái ót cũng dán ở trên tường thật chặt, cặp mắt ẩm ướt ngắm nhìn trần nhà, nước mắt không ngừng tuôn ra, và chảy xuống.
.
.
.
.
.
Khuôn mặt tuấn tú hung ác tràn ngập đau đớn tê tâm liệt phế, anh cắn quả đấm thật chặt, không để cho tiếng khóc rống từ trong miệng tràn ra, trong hành lang các bác sĩ, y tá đi ngang qua cũng sẽ kỳ quái mà chằm chằm vào hai mắt anh, người thân bệnh nhân giống dạng này của anh bọn họ thấy nhiều rồi, ngoại trừ bày tỏ một cái đồng tình, bọn họ cái gì cũng không giúp được! Mặc Phi Tước mới mặc kệ ánh mắt có nhiều kinh ngạc của bọn họ, tự vùi lấp ở trong bi thương của mình, trọng tâm thân thể dần dần trượt, rất nhanh anh đã trợt xuống ngồi ở trên đất, dáng vẻ rất lụn bại, bi thương không giảm chút nào, tim.
.
.
.
.
.
đau giống như bị người ta dùng tay xé rách thành hai mảnh máu chảy đầm đìa, đau đến mức anh hít thở nhiều hơn, hận không thể cứ như vậy đau chết đi cho xong! Anh ở trước phòng bệnh, bắt đầu làm ra một quyết định không bằng cầm thú cỡ nào.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lúc nửa đêm, Mặc Nõan ngủ trong mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe phía trên đỉnh đầu có người đang nói chuyện, cô không xác định là mình đang nằm mơ hay là chân thật, cho nên cô muốn mở mắt ra, nhưng chỉ mở ra được một cái khe hẹp thì đã không mở ra được, chùm tia sáng trên đầu thật là mạnh, sáng đến mức cô mở mắt không được, cô quay đầu đi lấy tay ngăn cản ánh đèn mãnh liệt, lúc này mới mở mắt ra.
.
.
.
.
.
“Bác sĩ Triệu, cô ấy tỉnh rồi!” “Mau tiêm thuốc gây mê cho bệnh nhân!” Mấy bác sĩ y tá mặc quần áo giải phẫu vây quanh cô, thanh âm thật rõ ràng không giống như là đang nằm mơ, “Tôi không phải đang nằm mơ chứ?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Ách.
.
.
.
.
.” Y tá phát hiện cô tỉnh lại nghe lời này của cô, sửng sốt một chút.
“Lo lắng làm gì, mau tiêm thuốc gây mê cho cô ấy!” Thấy y tá trẻ sững sờ, bác sĩ không khỏi cất cao giọng, cô ta muốn chết phải không? Nếu bệnh nhân phản kháng giằng co sẽ làm cho kế hoạch thất bại, bọn họ cũng sẽ chôn theo cùng đó! Ở trong tiếng hô quát của bác sĩ Mặc Nõan bấm ngón tay mình một chút, biết đau, vậy thì không phải là đang nằm mơ, là sự thật! “A.
.
.
.
.
.
Các người muốn làm gì.
.
.
.
.
.
Buông tôi ra.
.
.
.
.
.
Cứu mạng.
.
.
.
.
.
Cứu mạng .
.
.
.
.
.
!” Mặc Nõan kích động mà gào thét, dùng sức đẩy cô y tá đang muốn chích cho cô, cô y tá ngã xuống bên cạnh bác sĩ trưởng, sơ ý đem kim tiêm cắm vào trong cánh tay phải của bác sĩ, ông ta đau đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kêu lên: “Cô.
.
.
.
.
.
Sao cô lại như vậy!” “Thật xin lỗi bác sĩ Triệu, thật xin lỗi.
.
.
.
.
.” Có lẽ do quá sợ hãi, cô y tá vốn là muốn rút kim tiêm ra, lại sơ ý đem toàn bộ thuốc tê đẩy vào trong cánh tay của bác sĩ! Lần này phiền toái lớn rồi! Đây chính là thuốc gây mê mạnh, chỉ cần chốc lát là có thể khiến người ngủ mê man, quả nhiên, thuốc rất nhanh nổi lên phản ứng ở trong thân thể bác sĩ, cả người ông ta cứng ngắc không thể động đậy, mấy y tá còn lại thấy thế cũng sợ hãi, có người chạy ra ngoài, làm như đi gọi bác sĩ khác! Có người sững sờ nhìn bộ dạng bác sĩ nhắm mắt dưỡng thần, ngây người như phỗng —— Cô y tá trẻ kẻ đầu sỏ đó bị sợ tới mức đụng bác sĩ một cái.
.
.
.
.
.
“Không nên đụng ông ta!” Y tá trưởng lớn tuổi hơn một chút, có kinh nghiệm hơn mới vừa hô ra miệng, chỉ thấy bác sĩ cứng ngắc giống như đầu gỗ rơi xuống vang một tiếng‘ bành ’, đau cũng không còn tri giác! “Y tá trưởng, tôi.
.
.
.
.
.
tôi không phải cố ý.
.
.
.
.
.” Cô y tá trẻ sợ tới mức vội vàng khoát tay giải thích.
Y tá trưởng có thâm ý khác nhìn hai mắt của cô ta, đi tới ngồi xổm xuống ở trước mặt bác sĩ, vừa đỡ vừa hô: “Các người mau tới giúp một tay!” Thấy bọn họ rối loạn, Mặc Nõan thừa lúc bọn họ không chuẩn bị lặng lẽ bò đi, trượt xuống giường giải phẫu, cẩn thận đi tới cửa —— “Bệnh nhân, cô muốn đi đâu?” Có y tá tinh mắt phát hiện ra cô, trong bụng cô hoảng sợ, đôi tay ôm bụng như trái bóng chạy ra ngoài, cô vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn họ có đuổi theo hay không, cám ơn trời đất hình như họ cũng không có ý định bắt cô trở về! Không chạy nổi nữa, cô liền chống tường dừng một chút, và thở dốc.
.
.
.
.
.
Nguy hiểm thật.
.
.
.
.
.
Nguy hiểm thật.
.
.
.
.
.
Thật sự rất nguy hiểm.
.
.
.
.
.
Mới vừa rồi nếu không phải là cô kịp thời tỉnh lại, hậu quả thật sự không có thể nghĩ đến! Mặc Nõan vừa thở dốc vừa suy nghĩ, không phải cô đang ở trong phòng ngủ ư, sao lúc tỉnh lại lại ở trong phòng giải phẫu? Một phụ nữ có thai như cô nằm ở phòng giải phẩu không cần đầu suy nghĩ cũng có thể đoán được là làm phẫu thuật phá thai.
.
.
.
.
.
Phẫu thuật phá thai? Đột nhiên một ý niệm rất đáng sợ xông ra ở đáy lòng cô.
.
.
.
.
.
“Nõan.
.
.
.
.
.” Một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cô sợ tới mức thiếu chút nữa chân đứng không vững mà ngã xuống, Mặc Nõan chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng tựa như tên mà nhìn chằm chằm vào anh, ngọn lửa thù hận ở trong mắt đẹp tràn ra, “Anh gạt tôi?” “Nõan, nghe lời lấy con xuống!” Không gạt được nữa, Mặc Phi Tước liền hào phóng thừa nhận.
“Anh cút đi ——” Cô tức giận đến độ cả người đều run rẩy, nước mắt cùng rơi, chỉ có thể dựa vào chống tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững chân, quả nhiên là anh ta, ác ma, khốn kiếp, cầm thú! “Nõan, anh cầu xin em đừng tùy hứng nữa, lấy con xuống đi!” Anh thử đến gần cô, lại bị cô đẩy ra! “Mặc Phi Tước anh có còn một chút nhân tính hay không, nhưng nó là cốt nhục của anh, anh thật sự nhẫn tâm giết nó sao?” Cô lớn tiếng gầm thét.
Không đành lòng, đương nhiên anh không đành lòng, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, giữa đứa bé và cô, anh phải lựa chọn cô, không có cô, có đứa bé thì có ý nghĩa gì.
.
.
.
.
.
“Nõan, đứa bé này không thể có!” Anh lạnh lùng phản bác lại cô, Mặc Nõan không để ý tới mà khóc thút thít.
“Nghe lời, chúng ta lấy nó xuống, chờ thân thể em điều dưỡng tốt, chúng ta vẫn có thể sinh lại!” Anh đè nén cảm xúc khổ sở mà đi tới, từ phía sau ôm lấy bả vai của cô, Mặc Nõan bị cái đột nhiên này của anh mà sợ tới mức giống như là con thỏ kinh hoảng, ra sức giằng co, nhưng sức của cô cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Mặc Phi Tước, ngược lại cô càng giãy dụa, càng bị anh ôm chặt, cuối cùng cô cũng mệt mỏi mà không còn hơi thở phản kháng nữa, chỉ còn lại hơi để khóc, lúc này cô cảm giác phía dưới người giống như có chất lỏng ấm áp chảy ra ngoài.
.
.
.
.
.
“Nõan, bỏ đứa bé, chúng ta bắt đầu lần nữa!” Đầu của anh nằm ở bên tai của cô nghẹn ngào nỉ non.
Mặc Nõan đầy ngập uất ức bị đè nén bởi vì những lời này của anh mà gần như suy sụp, trong nháy mắt lý trí bị phá hủy, cô giận quá thành cười: “Mặc Phi Tước, anh thật tàn nhẫn, anh thật sự rất tàn nhẫn, ha ha.
.
.
.
.
.
Anh đã tự tay bóp chết một đứa con ruột thịt của anh, chẳng lẽ anh còn muốn bóp chết đứa thứ hai nữa sao?” Ba chữ con ruột thịt, giống như sét đánh ngang tai đánh vào trong đầu của Mặc Phi Tước, trong nháy mắt, cả thân thể của anh cũng cứng ngắc ——