Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung

Chương 10: Phần cuối


Chương trước

"Tiểu Bằng... Không cần..." Đông Hải Hân đánh người đàn ông đang đè trên người cô, trong tiếng thở dốc nồng đậm tìm được khe hở mở miệng.

"Sweet­ie, ngoan, kiên nhẫn chút, một lần nữa là tốt..." Cố Tư Bằng mút môi của cô, hạnh phúc ngọt ngào nhẹ giọng dụ dỗ bên tai cô, duy trì tần số kích tình giống vậy.

"Em nói em không cần nữa!" người trong mông đẹp ngọt ngào dưới thân anh rống giận lên tiếng, nâng chân vòng thắt lưng của anh lên đá vào lồng ngực anh, lực đạo vừa mạnh vừa ngoan, đơn giản có hiềm nghi mưu sát chồng.

Cố Tư Bằng kéo chân ngọc đang hăm dọa qua, cười đến rất xấu ở bên tai cô, động tác của cô chỉ để cho anh vào sâu hơn thôi, Đông Hải Hân như anh mong muốn phát ra thở gấp sâu hơn.

"Không phải nói muốn làm toàn bộ một lần với anh?" Cố Tư Bằng nằm sấp bên gáy của cô, rất không có lương tâm cất tiếng cười to.

Những lời này lại làm anh đổi lấy cú đánh mạnh!

"Anh rất ghê tởm! Rốt cuộc lấy ở đâu nhiều mánh khóe như vậy?" Đông Hải Hân trừng anh, người đàn ông này đến tột cùng là vì sao vậy? Anh không phải nói cô là người phụ nữ đầu tiên của anh sao?

"Hân Hân, anh chỉ có thể nói, màn kịch nhỏ trong đầu anh cực kỳ phát triển." Cố Tư Bằng hôn miệng cô, kéo cô gần hơn, đêm những ý niệm tà ác triệt triệt để để thực hành một lần ở trên người cô.

Cho đến sống lưng cứng còng run rẩy, anh mới rốt cục lật người xuống, ôm cả người cô vào trong ngực, kịch liệt thở dốc bên gáy của cô.

Tóc của anh càng ngày càng dài gãi bên gáy của cô rát ngứa, Đông Hải Hân vươn tay, khẽ vuốt râu đên trên cằm của anh, nhặt bơ rớt trên sợi tóc của anh.

Này đương nhiên là thành quả của bọn họ vừa rồi sinh nhật trên giường.

Chỉ chớp mắt, bọn họ lại cùng nhau qua ba sinh nhật, trong lòng Đông Hải Hân đột nhiên sinh ra mềm mại.

"Sinh nhật vui vẻ." Cô nói.

"Em cũng vậy." Cố Tư Bằng nhẹ ngắt nhéo lỗ mũi của cô.

Đông Hải Hân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, động tác êm ái vỗ về gò má của anh dừng lại, hỏi: "Không biết con gái có ngủ không?"

Hôm nay, buổi chiều bọn họ gửi con gái hai tuổi cho Đông Hải Âm, xuất phát đi Đài Trung hưởng tuần trăng mật.

Vốn muốn đi những chỗ xa dể du lịch, cuối cùng lại vì không bỏ được con gái quá lâu thôi, vì vậy mới quyết định nhảy vọt lớn kế hoạch quan trọng của bọn họ trong phòng trăng mật phòng này, đơn giản chơi ba ngày hai đêm là tốt rồi.

"Đừng lo lắng cho con gái, con dính Hải Âm còn chặc hơn dính hai người chúng ta." Cố Tư Bằng nhẹ cười ra tiếng, dáng vẻ dễ nhận thấy cô nghĩ quá nhiều.

Oh, anh ngược lại nhắc nhở cô, con gái dính Hải Âm còn chặc hơn dính cô, đây mới thật là chuyện rất đáng ghét.

Đông Hải Hân không biết giận dỗi ai dường như chọc eo của Cố Tư Bằng mấy cái, chọc anh sợ nhột cười to.

Cô thề, sau khi cô sinh con gái, rõ ràng chỉ nhận hai bộ không quay xong mà thôi.

Trong lúc quay hai bộ phim kia, vì phòng vẽ tranh thiếu nhi của Cố Tư Bằng buôn bán càng ngày càng tốt, lại đang làm triển lãm tranh ở Hong Kong, không có cách nào cả ngày ở nhà chăm sóc đứa trẻ, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gửi con gái cho Đông Hải Âm vẫn ở nhà làm lưới chụp, mỗi ngày kết thúc công việc sẽ đi vòng qua nhà mẹ bên cạnh nhận con gái.

Kết quả, từ đó về sau, con gái còn thân với Hải Âm hơn mẹ ruột như cô, mỗi ngày đều ầm ĩ với cô đòi đi qua nhà bên cạnh tìm dì Hải Âm.

Nhưng mà, vì vậy cô dần dần bắt đầu nhận quay phim, không cần vì có gia đình mà buông tha công việc mà mình vô cùng thích là được.

"Làm sao lại ghen với Hải Âm? Có người đổi tay với em giữ đứa bé, thỉnh thoảng có thể cho em ra ngoài đổi khí không phải rất tốt sao? ... Oh, đúng rồi, anh nhớ em rất thích ghen với Hải Âm..." Cố Tư Bằng cười rất ác liệt, anh nhạo báng việc nào đó của cô, cô dĩ nhiên hiểu.

"Anh rất phiền." Đông Hải Hân muốn lật người xuống giường, lại bị anh kết kết thật thật chặn ngang ôm sau lưng.

"Anh đi xả nước, cùng nhau tắm? Hay em đói bụng, muốn ăn gì không? Phục vụ khách phòng? Hay anh ra bên ngoài mua về ăn?" Anh vừa gặm cắn cổ của cô vừa hỏi.

Cục cưng của anh thơm quá, mặc dù anh không phải là Vampire, cũng luôn muốn cắn cổ trắng nõn phấn nộn này.

Vốn là như vậy, Cố Tư Bằng luôn không chỗ không có vào, hơn nữa chăm sóc cô cẩn thận... Kết hôn mấy năm qua, cô chưa từng hối hận đã gả cho anh.

Từ ngày đó, ở trong phòng tranh, sau khi bọn họ cuối cùng nói thẳng thắn, đã cùng nhau về nhà gặp Đông Chấn và Phương Cầm nói rõ ý nguyện muốn kết hôn, hơn nữa lấy được sự đồng ý của cha mẹ.

Bọn họ đơn giản đi Sở hộ chính sự vụ làm đăng ký kết hôn, sau đó, vì lo lắng cơ thể của Đông Hải Hân không thích hợp quá mức mệt nhọc, định sẽ chờ sau khi cô sinh, thân thể bình phục như cũ không sai biệt lắm sẽ tổ chức tiệc rượu.

Vì vậy, Đông Hải Ninh định ra kế hoạch lấy chồng sớm hơn Đông Hải Hân, đối tượng là chính trị gia tinh nhuệ do cha lựa chọn.

Mà Đông Hải Âm như cũ mỗi ngày ru rú trước máy vi tính kinh doanh sự nghiệp lưới chụp kiêm giữ đứa bé, nhưng mà, Đông Hải Ninh và Đông Hải Hân đã lấy chồng nên căn phòng cũng biến thành kho hàng dành riêng cho cô.

Cuối cùng, Cố Tư Bằng và Đông Hải Hân cũng không mua nhà bên ngoài Song Khê, vì bọn họ đều đồng ý, nhà cũ có rất nhiều hổi ức chung giữa bọn họ, cùng lớn lên quỹ tích. dđ!#$@le#$@quy@#Rdon

Mặc dù, Đông Hải Hân có lúc cảm thấy, nhà mẹ đang ở bên cạnh nhà chồng, vùng lên rời nhà trốn đi thật sự rất không có khí thế, nhưng mà, cô không nỡ bán căn nhà nhỏ kia, mà ông xã của cô cũng không muốn bán.

Vì vậy, bọn họ vẫn lựa chọn ở lại trong căn nhà, lần lượt chế tạo hồi ức mới.

Hồi ức mùa hè, hồi ức mùa đông, hồi ức mùa xuân, hồi ức mùa thu.

Thành viên cũ rời khỏi, thành viên mới gia nhập.

Mẹ rời khỏi, Phương Cầm gia nhập, Đông Hải Ninh lấy chồng, con gái ra đời.

Bọn họ cũng nhận được, cũng mất đi. Năm tháng thay đổi, nắm chặc tay lại sẽ không buông ra nữa.

Cố Tư Bằng chôn mặt ở cổ của Đông Hải Hân, giọng nói từ từ trầm thấp ngâm nga bên tai cô

Ở trong tranh của anh, anh cất giấu tình yêu của anh

Giống như cây cối và rừng rậm, anh trải qua nhân sinh của anh

Ở trong tranh của anh, anh vẽ ra tình yêu của anh

Thiên sứ nhìn thấy tình yêu của anh

Không có mất đi cô dâu hôn lễ, cũng nhìn thấy tình yêu của anh

Mùi thơm đóa hoa đốt sáng lên ngọn nến

Dâng lên ánh lửa màu lam

Anh đem mộng cảnh của anh, giấu trong đám mây

Tình yêu của anh giống như nước tràn ngập xung quanh

(trích tự MarcChagall, po­ems, 1975)

Đông Hải Hân mỉm cười trong ngực của Cố Tư Bằng, rồi sau đó xoay người vươn tay, dịu dàng ôm trở lại.

Cô biết, đó là bọn họ cùng đi xem, thơ của Hạ Tạp Nhĩ.

Trong tranh của anh, anh cất giấu tình yêu của anh, mà cô, là tình yêu của anh.

"Em thật yêu anh." Cô rốt cục có thể nói ra khỏi miệng.

"Anh biết!" Cố Tư Bằng trả lời khiến anh đổi lấy ánh mắt xem thường.

Yêu, vĩnh không ngừng nghỉ.

~~~~~~~~~~ toàn bộ sách hoàn ~~~~~~~~~~~


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...