Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 39
Lúc Tư Kình Vũ mở mắt ra, trong chốc lát đầu đau như muốn nứt ra, hắn day day hai bên thái dương, đồng hồ ở đầu giường báo 6h30. Hắn chống người đứng lên, lại cảm thấy mềm yếu vô lực. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, hắn cố nhớ lại. Tham gia sinh nhật Lập Hạ, ăn bánh ngọt, uống rượu, bị một đám nhóc con quấn lấy. Hình như sau đó hắn trở về phòng!
Nhưng sao thân thể hắn lại vô lực như vậy, vừa chạm xuống sàn lại yếu ớt sắp như nhũn ra. Giống như đã làm một việc quá sức, hắn không phải chưa từng trải qua. Nhưng trên người hắn đang mặc quần áo ngủ, trên giường sạch sẽ.
Không đúng, ga trải giường ngày hôm qua không phải màu này, lúc hắn ở trên giường cũng không mặc áo ngủ. Hắn nhíu mày, một chút hình ảnh mơ hồ hiện ra, kích tình, lửa nóng! Một khối thân thể mềm mại mà mất hồn, khoái cảm cực hạn, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nghẹn ngào khóc. Hắn nhìn thấy rồi lại giống như có thể cảm nhận được cảm giác chân thật đang tồn tại.
Hắn đẩy cửa phòng ra, không ngờ vú Bảo đứng ở cửa. Vú Bảo gập thiếu gia mở cửa sớm như vậy, liền bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thiếu, thiếu gia, cậu đã tỉnh!”
“Sao bà lại ở đây!” Hắn không nhớ rõ không có bắt bà ta phải đứng canh ở cửa phòng hắn.
“Thiếu gia, đêm qua cậu uống rượu, còn nôn ra.” Vú Bảo nói ra những lời sớm đã sắp sẵn ở trong nội tâm, “Ông Vương dìu cậu lên lầu, thay quần áo ngủ và đổi ga giường cho cậu. Khi vú Bảo trở về đã nghe ông Vương nói chuyện này, tôi rất lo lắng cho thiếu gia, nên đã chờ ở cửa phòng thiếu gia, chờ có thể được sai bảo gì không.” Vú Bảo nói xong, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tư Kình Vũ.
Tư Kình Vũ nghe vú Bảo nói như vậy thấy hợp tình hợp lý. Nhưng tửu lượng hắn không thấp, hắn nhớ rõ đêm hắn uống rượu không nhiều. Hơn nữa, trước đây cho dù hắn uống rượu nhiều, cũng sẽ không quên sự việc xảy ra của ngày hôm trước. Nhưng chết tiệt, hắn không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì! Trực giác hắn mách bảo, không đơn giản như vú Bảo nói, nếu không hình ảnh mơ hồ này từ đâu ra! Chứ đừng nói đến, chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này, bụng dưới hắn bắt đầu nóng lên. Chết tiệt, hắn muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lập Hạ đâu? Cô ấy không có việc gì sao!” Hắn còn nhớ rõ đêm qua con nhỏ Lập Hạ kia điên cuồng muốn đi hát. Sau đó một lát, hắn đến phòng bếp tìm Nhan Nghiên, có lẽ con nhỏ kia sẽ cho hắn đáp án.
“Tiểu thư trở về liền ngủ ngay, bây giờ vẫn chưa dậy.” Thiếu gia không phủ nhận lời bà nói, có phải hắn cũng đã quên những chuyện đã xảy ra đêm qua rồi chứ? Vú Bảo thầm nghĩ.
Tư Kình Vũ không kiên nhẫn nhìn mắt vú Bảo: “Tốt lắm, bà đi lo việc của bà đi! Tôi ở đây không có việc gì!”
“Vâng, thiếu gia!” Vú Bảo luôn sợ cha con Tư Thành Đống, vừa nghe hắn nói như vậy, liền rời đi ngay lập tức.
Tư Kình Vũ quay về phòng tắm, mở vòi nước để tắm. Lúc nước ấm bao phủ, thì hình ảnh hương diễm kia cũng hiện ra. Có một cô gái, thân hình trắng nõn, đáng thương cầu xin. Mà hắn giống như ngựa hoang tuột cương, đè cô gái kia, chiếm đoạt! Nhất thời, bụng dưới của hắn nóng lên như lửa đốt, chết tiệt chỉ cần nghĩ đến thân thể hắn liền có phản ứng. Chẳng lẽ, tối hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà hắn không thể nhớ mặt cô gái kia, trong đầu lại tự nghĩ ra khuôn mặt, làm người hắn chấn động! Hắn điên rồi sao chứ? Hắn đang miên man suy nghĩ cái gì? Nghĩ đi nghĩ lại thế nào, sao lại nghĩ tới cô gái kia!
Hắn đi ra từ phòng tắm, mang theo một bụng nghi vấn đi xuống lầu. Hắn muốn tìm cô hỏi rõ, tối hôm qua có phải đã có việc phát sinh? Cô gái kia chính là cô!
Hắn vừa mới đi đến bên kia phòng người hầu, đã thấy cha hắn mở cửa phòng Nhan Nghiên, quần áo không chỉnh tề từ trong đi ra. Đầu óc Tư Kình Vũ trống rỗng, thân thể cứng ngắc như đá.