Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 32


Chương trước Chương tiếp

Ads Chương 32: Cho phép cô xứng đôi

 

Nhan Nghiên tuy rằng chưa hiểu rõ sự đời nhưng trực giác mách bảo cô biết Tư Kình Vũ đang muốn làm gì. Cô ra sức đẩy hắn ra, kiên quyết phản kháng:”Tư thiếu gia, tôi thật sự không phải tới tìm anh. Anh bỏ tôi xuống đi, bỏ tôi xuống.”

 

Tư Kình Vũ vốn đã bước đi có chút bất ổn, Nhan Nghiên liên tục đánh hắn, hắn nhất thời buông tay, toàn bộ người cô ngã vào người hắn, đầu cô đập vào tường, chóang váng.

 

Tư Kình Vũ nhìn chằm chằm Nhan Nghiên đang nằm trên đất, khom người xuống nhìn cô: “Cô định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt à? Nếu là bình thường thì nên dùng, còn hôm nay, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.” Nói xong, hắn ôm cô đứng lên.

 

“Không được, Tư Kình Vũ, anh buông tôi ra!” Nhan Nghiên thế nào cũng không chịu, cô liều mạng đấu tranh, mong rằng âm thanh này có thể truyền đến được phòng của người ở. Nước mắt cô chảy tràn xuống má, ai sẽ tới cứu cô đây, cô không muốn như thế này, cô không muốn trở thành người đàn bà của hắn theo cách này! Thế nhưng toàn bộ hành lang chỉ nghe được tiếng khóc la chói tai mà bi thương của cô. Cô tuyệt vọng, cho dù có người nghe thấy tiếng kêu cứu của cô thì sao, chuyện của Tư đại thiếu gia, ai cũng không dám dây vào!

 

“Rốt cục không gọi tôi là Tư thiếu gia nữa!” Vì cô đang giãy dụa, Tư Kình Vũ không có cách nào để ôm lấy cô, hắn bèn ôm kéo cô bước đi. Hắn đã đến cực hạn, hắn không thể nhịn được nữa.”Vào lúc này, tôi cho phép cô gọi tôi là anh Kình Vũ. Nói cho cô biết, nếu cô còn không vâng lời, tôi sẽ muốn cô ở chỗ này!”

 

Nhan Nghiên sợ hãi đến độ không thể nhúc nhích, cô biết Tư Kình Vũ trước nay là người nói được thì làm được. Thế nhưng cô không rõ, vì sao hắn lại có hứng thú với cô. Chẳng phải hắn yêu Văn Vi sao? Chẳng phải hắn đã nói rõ, hắn không coi trọng cô, là cô không xứng với hắn!

 

“Tư thiếu gia, anh quên rồi sao? Chẳng phải anh đã có Văn Vi tiểu thư rồi sao?” Nhan Nghiên thử nhắc nhở hắn, “Anh không phải yêu cô ấy sao? Nếu cô ấy biết được chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ đau lòng lắm!”

 

“Văn Vi?” Ánh mắt Tư Kình Vũ phút chốc lộ ra nét mê đắm, hắn kéo nửa người cô lên, nắm lấy cằm của cô phả hơi nóng hỏi, “Văn Vi là ai?”

 

Hắn rốt cuộc là ai? Hắn là Tư Kình Vũ sao? Tại sao hắn lại không nhận ra Văn Vi được chứ? Cô ngây ngốc nhìn lại hắn, cô không biết phải phản kháng lại hắn như thế nào cả!

 

Dưới thân hắn lửa nóng càng thêm mãnh liệt, đầu óc hắn sớm đã mu muội chỉ còn thấy được mỗi người con gái trước mắt. Chỉ có cô mới có thể giúp hắn giải trừ nỗi thống khổ. Thế nhưng cô vẫn không chịu phối hợp, chân vẫn không chịu bước đi, tay vẫn gắt gao đánh vào ngực hắn. Thân thể cô bị hắn ghìm chặt lấy kéo vào trong phòng. Hắn đấy cô ngã xuống đất, quay lưng đóng cửa, hắn vừa cởi nút áo vừa nói với cô: “Cô hãy ngoan ngoãn đi, tối hôm nay, tôi sẽ làm cho cô thật sảng khoái.”

 

Nhan Nghiên cảm thấy cơn đau từ dưới nách, đầu, cẳng chân và lưng mình. Nước mắt cô tuôn chảy không ngừng, nửa thân trên vội lùi từng bước về phía sau: “Tư Kình Vũ, anh chán ghét tôi, tôi cũng không xứng với anh. Anh xem cho kĩ đi, tôi là Nhan Nghiên, là người mà anh rất chán ghét mà.”

 

Tư Kình Vũ cởi bỏ áo sơmi của hắn ra, hắn bật đèn ngủ, ánh sáng rọi vào vùng bụng rắn chắc của hắn, là hình tượng của sự tráng kiện. Hắn bắt lấy cổ tay cô, không quan tâm cô có đang bị thương hay không, ném cô lên giường: “Tối nay, tôi cho phép cô xứng đôi với tôi.”

 

“Tư Kình Vũ!” Nhan Nghiên hét lên tuyệt vọng, có lẽ từ khi cô bước vào căn phòng này thì cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Cô trốn không thoát được, cô đã dùng hết thảy biện pháp để chống lại hắn, thế nhưng đều thất bại. Cô không trốn thoát được, cô đã định trước sẽ phải thế này mà khuất phục hắn. “Không thể như vậy, không thể, anh buông tôi ra.”

...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...