“Ra khỏi nhà họ Tư?” Tư Kình Vũ cười rộ lên, “Cô muốn ra ngoài như thế nào ? Đi ra ngoài, để càng tiện hầu hạ ba tôi phải không?”
Sắc mặt Nhạc Nghiên trong nháy mắt trắng bệch, cảm thấy vô cùng xấu hổ, thân thể cô cứng đờ, mắt ngây ra nhìn hắn.
“Thiếu gia, cậu ở đây ư!” Vú Bảo không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa, cười cười đi tới, “Tiểu thư đang đi tìm cậu, bạn học của cô chủ muốn đi hát, tiểu thư muốn mời cậu cùng tham gia.”
“Tôi không rảnh.” Trên mặt Tư Kình Vũ lộ vẻ khó chịu vì bị cắt ngang, nhưng cũng vẫn thả Nhan Nghiên ra, hắn nhìn bà ta, “ Bà đi theo họ đi, cẩn thận coi chừng con bé.”
Vú Bảo đương nhiên không dám cãi lời, gật đầu, theo cậu chủ đi ra ngoài, rồi lại quay đầu lại hung hăng trừng mắt cảnh cáo Nhan Nghiên. Trong lòng bà ta thầm mắng, quả nhiên là con của hồ ly tinh, chỉ biết đi khắp nơi dụ dỗ.
Nhan Nghiên thở phào nhẹ nhõm, bình thường cô rất ghét vú Bảo, nhưng nay phải cảm ơn vú Bảo vì đã giải vây cho cô.
Chưa được một giây, Vương Đồng mặt đỏ bừng đi vào. Cô ta bước đi chệnh choạng, nắm tay cô hỏi: “Nói, vừa rồi thiếu gia đến đây, đã nói gì với mày?”
Nhan Nghiên bị mùi rượu trên người Vương Đồng xộc tới, cô quay đầu chống lại cặp mắt ngà ngà của Vương Đồng. Cô mới hoàn hồn sau khi bị Tư Kình Vũ nhục mạ, thực sự không còn sức để ứng phó với kẻ điên say rượu như Vương Đồng. Cô ngoảnh mặt đi, tiếp tục trở lại đống bát: “Thiếu gia không nói với tôi gì cả! Cô đã say rồi, mau lên nghỉ ngơi đi!”.
“Tao nói cho mày biết, Nhan Nghiên, mày bớt đắc ý đi.” Vương Đồng bị thái độ lạnh lùng của cô chọc giận, gắt gao cấu thịt trên cánh tay cô, “Không phải bộ dạng mày có chút nhan sắc sao? Ỷ vào có khuôn mặt hồ ly tinh đi dụ dỗ mọi người, đến cả ông chủ cũng không buông tha.”
“Vương Đồng, mày nói năng bậy bạ gì đó?” Nhan Nghiên hơi cứng người, Vương Đồng sao lại biết được, lẽ nào tất cả mọi người trong gia đình họ Tư đều biết cô cùng Tư Thành Đống có khúc mắc sao!”
“Mày cho mày là cái gì, tiểu thư nói mày là đồ tiện nhân hạ đẳng!” Tay kia Vương Đồng bắt chặt lấy ngực áo của cô, “Không phải là đang bưng món ăn, chẳng qua chỉ là đang dụ dỗ bạn học của tiểu thư. Mày cho là mọi người thực sự để ý đến mày sao? Thực là nực cười!”
“Mày mới nực cười!” Nhan Nghiên cũng bị cô ta chọc giận, cô tự nhận thấy chính mình chưa bao giờ trêu chọc cô ta, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn bị cô ta bắt nạt. “Vương Đồng, mày nói tao đáng thương, kỳ thực mày mới đáng thương. Tao tốt xấu còn có tự tôn, đi đứng thẳng lưng. Mày thì sao, cam tâm tình nguyện làm con hầu cho Lập Hạ, một con hầu theo đúng nghĩa đen.”
Đôi mắt say khướt của Vương Đồng, trong nháy mắt liền mở to, trên mặt cũng kịch liệt đỏ bừng, cô ta nắm lấy cổ Nhan Nghiên, la hét the thé: “Cái con nhỏ chết tiệt này, mày nói cái gì. Mày mới là con hầu, con hầu thực sự.
Vương Đồng uống say, nhưng sức lực cũng không hề yếu, cổ của Nhan Nghiên bị cô ta bóp sinh đau. Cô nắm lấy tay Vương Đồng, cố sức giật lại: “Không sai, tao ở cái nhà này như là một con hầu. Thế nhưng mày cùng mẹ mày, cũng là con hầu trong tận máu tủy. Thấy người nhà họ Tư, liền giống như chó Nhật chạy tới liếm.”
“Con nhỏ chết tiệt này, tao đánh chết mày, đánh chết mày.” Vương Đồng ấn cô lên bồn rửa, đánh đấm lung tung trên người cô, “Xem tao dạy dỗ mày, đồ tiện nhân!”
Nhan Nghiên bị cô ta làm đau, một phen đẩy cô ta ra. Vương Đồng vốn say, bị đẩy, cả người đều bị cô đẩy ngã trên mặt đất. Nhan Nghiên lôi kéo quần áo xộc xệch của cô nói. “Vương Đồng, mày đừng mượn rượu làm càn, đừng để tao cho mày ăn tát. Bình thường tao đều nhường nhịn mày, không phải vì tao sợ mày. Nếu mày cứ bức tao, tao sẽ không khách khí với mày đâu.”
Vương Đồng bị dáng vẻ hung hăng của Nhan Nghiên dọa sợ, tiểu bạch thỏ còn có lúc sẽ phản kháng, hơn nữa Nhan Nghiên chưa bao giờ là tiểu bạch thỏ cả. Cô ta òa lên khóc lớn: “Mẹ, mẹ, mẹ mau tới dạy dỗ cái con nhỏ chết tiệt này, Nhan Nghiên nó ức hiếp con, ức hiếp con!”
Vú Bảo không ở bên ngoài. Chỉ có một người hầu nghe thấy tiếng la hét của cô ta nên đến, nhìn thấy Vương Đồng ngồi dưới đất khóc, bèn nâng cô ta dậy nói: “Vú Bảo đi cùng tiểu thư ra ngoài rồi, tiểu thư muốn đi hát, vú Bảo phải đi theo trông nom.”
Vừa nghe mẹ không ở nhà, Vương Đồng ngừng khóc, cô ta ngồi lên, chỉ vào Nhan Nghiên nói: “Con nhỏ chết tiệt kia, ngày hôm nay nếu mày về phòng ngủ, xem tao có đánh chết mày không.” Nói xong, để cho người hầu kia đưa cô ta trở về phòng.