Tư Thành Đống biết là lời nói đã đạt được hiệu quả, tay ông ta trượt lên mặt cô: “Cô bé thông minh, đừng một mực chống cự nữa, ngẫm lại đi theo cùng một chỗ với tôi rất tốt đó! Nhớ kỹ, tôi sẽ chờ cháu đến tìm tôi,”
Không đợi cô trả lời, Tư Thành Đống bước ra khỏi bếp.
Một hồi lâu Nhan Nghiên mới phản ứng lại, lúc đó cô mới thật sự ý thức được chuyện gì đã xảy ra, thân thể không thể không phát run lên. Cô thật sự không ngờ sự tình lại phát triển đến mức đó, cô cho rằng chỉ cần cô tuyệt đối kiên trì nhẫn nhịn Tư Thành Đống, ông ta cũng sẽ không làm được gì. Cô đã đánh giá thấp sự xấu xa của ông ta rồi, cô chỉ là một cô gái bé nhỏ, qua ngày hôm nay, cô mới mười tám tuổi, cô phải làm thế nào mới chống cự lại được ông ta đây.
“ Nha đầu chết tiệt kia, cô đứng ngây ra đó làm gì thế?”. Thân thể tròn béo của vú Bảo tiến vào, vừa nhìn khuôn mặt trắng bệch đứng đờ người ra, liền mở miệng mắng, “Canh đã được rồi, còn không bê ra ngoài.”
Nhan Nghiên lấy lại tinh thần, cô vừa nhìn thấy dãy bát cao bằng một phần tư chiều cao người mình, liền đổ mồ hôi lạnh. Cô cầm hai cái khăn, nắm tay cửa mang ra ngoài. Trong đại sảnh, một đám thiếu nữ trẻ tuổi đang nói chuyện phiếm, tràn đầy thanh xuân. Dáng người Nhan Nghiên nhỏ bé đang bê đống bát, gần như che khuất hết cả khuôn mặt cô. Cô tự mình đặt đồ ăn lên bàn.
Tư Kình Vũ tiến đến, vừa lúc thấy được cảnh tượng này.
Tư Lập Hạ lôi kéo Hoắc Văn Hi xuống lầu, cô thấy ba mình cũng ở đó liền có chút không thoải mái. Xuống lầu cô vui vẻ, đi tới bên ba: “ Ba à, ba không phải nói hôm nay có cuộc xã giao sao?”
“Hôm nay là sinh nhật của con gái ba, ba làm sao lại không có mặt được.” Tư Thành Đống dù nói với vẻ ấm áp, nhưng là trong giọng nói vẫn thiếu hơi ấm thật sự. Ông ta nhìn con trai cũng vừa trở về, cũng có chút không vui.
Tư Lập Hạ nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ kéo tay ba mình. Ba cô rất ít khi quan tâm đến cô, lại càng không ngờ ba lại xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật của cô.
“Anh, anh cuối cùng cũng đã trở về! Em còn tưởng rằng anh cho em leo cây chứ!” Tư Lập Hạ kéo ba mình đi tới bên cạnh anh trai, “ Chị Văn Vi không tới ạ!” Sự thực thì cô cũng không mời Văn Vi, hơn nữa nếu Văn Vi tới, cô cũng sẽ không làm được gì cả.
“Cô ấy gần đây rất nhiều việc, đây là quà cô ấy nhờ anh tặng em.” Vẻ tươi cười của Tư Kình Vũ cũng không chạm vào đáy mắt, nhưng là đối với em gái mình vẫn còn có vài phần âu yếm, thái độ giận dỗi của nó như vậy, hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ được.
Lập Hạ vừa nhìn thấy món quà, là bộ Hồng Lâu Mộng, tâm trạng rất mất hứng. Văn Vi kia có ý gì? Cô là phần tử trí thức cao cấp nha! Nhưng cô không lộ ra vẻ mất hứng, ngược lại hết sức phấn khởi tiếp nhận quà mừng.
Tư Kình Vũ nhìn ra phản ứng của em hắn, hắn không thích cô ta kề cận bên hắn lắm, bèn đẩy cô ta đi, nói. “Có thể bắt đầu rồi chứ! Em đi cắt bánh ga-tô đi!”
“Ba, anh, cùng con đi cắt bánh ga- tô nha!” Lập Hạ lôi kéo ba mình cùng anh trai, thỉnh cầu nói.
Lập Hạ có nhiều bạn học, Tư Kình Vũ cùng Tư Thành Đống cũng hết sức theo cô, để cô có buổi sinh nhật thật vui vẻ. Vì vậy liền đi theo con gái cùng nhau đi lên phía trước.
“Ngày hôm nay cảm ơn mọi người đã tới tham gia buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, lát nữa các cháu cứ chơi đùa vui vẻ, chúng tôi sẽ phái xe đưa các cháu về nhà.” Trước khi con gái cắt bánh ga-tô Tư Thành Đống nói.
Một nhóm bạn học vỗ tay, chỉ có Nhan Nghiên ở một bên sững bước lại, nhìn công chúa đứng dưới ngọn đèn kia, cô cười mà lòng thấy chua xót. Trong trí nhớ mông lung, cũng có người đã hát tặng cô bài hát sinh nhật. Nhưng mà, từ khi cô xuất hiện ở gia đình họ Tư, đừng nói sẽ có người hát tặng cô bài hát sinh nhật, mà ngay cả tư vị thoải mái cô cũng chưa từng được hưởng thụ qua. Cô tự coi như những người trước mắt đang hát bài hát sinh nhật hạnh phúc mừng cho chính cô, cô tự an ủi chính mình.