Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa
Chương 10
Cô trở lại phòng người hầu dưới lầu, đẩy cửa mà không mở ra được. Lúc này Đồng Đồng chắc chắn đang ngủ, đương nhiên không có khả năng sẽ ra mở cửa cho cô. Nếu cô gõ cửa mạnh, chắc sẽ bị ăn chửi. Một cơn uất ức ào ạt trào dâng, cô không khỏi hận cái tên đuổi cô ra khỏi cửa phòng kia.
Cô quay về phòng bếp, co người ngồi xổm xuống ôm chân. Hôm nay cô bắt buộc phải qua đêm ở phòng bếp rồi, cô không bật đèn trong phòng bếp, ánh trăng bên ngoài loáng thoáng rọi vào, trong phòng bếp nhất thời trở nên âm u mơ hồ.
Đột nhiên, cô nghe thấy ở bên ngoài vang lên một âm thanh, vang vọng bên phòng người hầu bên kia, cô nghe thấy giọng vú Bảo: “Tiên sinh, ngài đã về!”
Giọng Tư Thành Đống rất trầm, âm điệu còn có phần hơi rung rung, như là đã uống say rồi vậy: “Đi ngủ đi! Ở đây không cần bà!”
“Để tôi đỡ ngài lên lầu đi! Phu nhân cũng không ở nhà!” Giọng vú Bảo có vẻ rất lấy lòng, Tống Ngọc San mấy ngày nay không ở nhà, nghe nói là tiếp một lãnh đạo của nước Châu Âu nào đó tới viếng thăm.
“Ta nói không cần!” Giọng Tư Thành Đống rất to, như thể hai chữ phu nhân mà vú Bảo nhắc đến khiến ông ta càng giận dữ hơn. “Cút về phòng của bà đi, ta tự mình đi!” Mặt Tư Thành Đống ửng đỏ, bước đi cũng lảo đà lảo đảo, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo mà sắc bén.
Vú Bảo biết nam chủ nhân từ trước đến giờ đều không thích bà ta, lại nhìn thấy ánh mắt của ông ta, sợ đến nỗi lùi nhanh về đằng sau, khúm núm nói: “Vậy, tôi đi về phòng trước ạ, nếu tiên sinh có chuyện gì xin cứ rung chuông bảo chúng tôi!”
Tư Thành Đống giơ tay lên, biểu thị không muốn nhìn thấy gương mặt già nua đáng ghét, nghe thấy giọng nói chói tai kia nữa. Ông ta thực ra đã say tới bảy phần, đâu có sức mà lên lầu nữa, trực tiếp đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống ghế xô pha rộng lớn. Nhất thời đầu đau muốn nứt ra, ông ta ấn ấn vào cái đầu đau nhức, cổ họng thật khô khốc.
Ông ta vốn định gọi người, nhưng nghĩ tới thân thể béo mập của vú Bảo, tới cả người đàn bà kia nữa, ông ta rủa nhỏ một tiếng, khởi động thân thể của chính mình, đi tới phòng bếp. Ông ta rốt cuộc đang say, nên lảo đà lảo đảo đi tới phòng bếp một lúc lâu cũng không có bật đèn lên, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà tìm đến tủ lạnh. Nhưng mà, còn chưa có chạm vào tủ lạnh, thì đã liền nghe thấy một tiếng thình thịch vang lên, ông ta liền nhìn thấy một bóng dáng đang sợ hãi.
Dưới ánh trăng, thân thể nhỏ bé kia lùi sâu vào trong góc phòng, nhưng cũng đủ để khiến ông ta nhìn được gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt to long lanh, khuôn mặt nhỏ căng mịn nõn nà, giống như cô gái trong ký ức của mình. Ông ta nhất thời bừng tỉnh, đến gần vài bước: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ có phải là em hay không? Em đã trở về sao?”
“Bác Tư!” Nhan Nghiên đương nhiên biết Tuệ Tuệ trong miệng Tư Thành Đống gọi chính là ai, cô trở nên hoảng sợ, “Bác Tư, bác muốn gì, cháu, cháu lấy giúp bác!”
“Nhan Nghiên?” Tư Thành Đống cũng không say hoàn toàn, nheo nheo mắt. Cô ta không phải là cô gái kia, cô gái trước mắt lanh lợi hơn và đẹp hơn. Cô ta là con của cô gái kia, cô gái vứt bỏ ông ta, là đứa con sinh ra với người đàn ông khác! Nhất thời, áp lực của cơn giận dữ nhiều năm như vậy lại bốc lên. Cô ta bỏ rơi ông, vậy mà ông lại còn đang nuôi con gái thay cho cô ta!
Nhan Nghiên bị ánh mắt trừng trừng của ông ta dọa cho cực kỳ sợ hãi, cô biết Tống Ngọc San rất ghét cô. Còn Tư Thành Đống đối với cô mà nói, càng là một đối tượng cực kỳ đáng sợ. Đặc biệt vài năm nay, cô có thể cảm giác được, ánh mắt ông ta nhìn cô càng ngày càng khác đi. “Bác Tư, bác muốn gì? Cháu gọi vú Bảo cho bác nhé!”
Tư Thành Đống như thể không nghe thấy tiếng nói của cô vậy, từng bước một đi về phía cô. Bắt đầu từ bao giờ, con bé này lại trở nên thanh lệ thoát tục như vậy, càng ngày càng trở nên giống cô gái kia. Mùi rượu mà ông ta nặng nề phun ra, hoàn toàn bức cô vào góc phòng: “Sao mày lại ở đây?” Có phải cố ý ở đây chờ ông ta hay không, có phải muốn quyến rũ ông ta hay không! Chuyện mẹ nó không làm được, bản thân nó định tới làm!
Nhan Nghiên bị mùi rượu nồng nặc phả tới khiến buồn nôn, người đàn ông này đứng ngược chiều sáng, cô không nhìn thấy rõ mặt ông ta lắm. Nhưng mà, thân thể cao lớn như thế đè tới, cực kỳ đáng sợ! “Bác Tư, cháu, cháu không vào được phòng, nên mới đến nơi này! Bác buông ra, cháu, cháu phải về phòng đây!”
“Không phải mày nói là mày không vào được phòng sao?” Mặt Tư Thành Đống bỗng chốc sát lại mặt Nhan Nghiên, chỉ cách 1 cm, một luồng hương thơm trinh nữ phả vào mặt ông ta. Mùi hương mới thơm làm sao, khuôn mặt mới xinh đẹp làm sao, lại rất giống cô ấy. Ông ta kìm lòng không được mà thốt ra, “Tuệ Tuệ, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không!”