Hoắc Khải Địch đem mẹ và hai đứa bé mang tới công ty ở, nguyên nhân là nơi này so với Hoắc Công quán an toàn hơn, lầu dưới chính là phòng làm việc..tầng chín chín là có hơn ba trăm mét vuông 'phòng cho tổng thống', bên ngoài có có vườn hoa to, ở nơi này, chính là không trung người muốn phi vào cũng không vào được.
Đi lên tầng chín chín cần phải đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc , mà cá thang máy bắt đầu từ hôm nay là các Phó tổng khác cũng không thể dùng, chỉ có gia đình Hoắc thị mới đi vào được. Sau khi lên tầng chín chín phải dùng mười đầu dấu vân tay mới có thể mở, cái này chỉ có thể là dấu vân tay của Hoắc Khải Địch và Hoắc phu nhân, còn vân tay của những người khác là không mở được khóa cửa tầng chín mươi chín này . Cho nên, nơi này là tuyệt đối an toàn.
Tập đoàn Hoắc thị là rõ ràng tăng cường thêm nhiều người gác cổng ,khách hàng đi vào tập đoàn , đều cần nghiêm khắc kiểm tra.
Trong một buổi chiều Hoắc Khải Địch liền giải quyết tất cả mọi việc , có thể thấy được anh là cỡ nào coi trọng an toàn của hai bảo bảo .Đứa bé của Hoắc thị , đều là Vô Giới Chi Bảo, so với Phỉ Thúy dạ minh châu còn trân quý gấp một vạn lần!
Mẹ con Hoắc thị đối với hai đứa bé đều là yêu thích và coi trọng, khiến A Hương đang treo một tảng đá ở trong lòng cũng được kéo xuống . Lão đại trước khi đi còn đặc biệt giao phó: nếu như Hoắc Khải Địch đối với con không tốt, sẽ để cho A Hương mang theo hai đứa bé rời đi!
Bây giờ nhìn lại, lão đại lo lắng là dư thừa.
"Mẹ, con quyết định hiện tại không giới thiệu hai đứa nhỏ ra bên ngoài ." Hoắc Khải Địch nghiêm túc ngồi xuống xùng mẹ nói chuyện.
"Tại sao vậy? Con có con, đây là chuyện rất vui mừng nha, mà mẹ đã chuẩn bị buổi tiệc rồi, con là bởi vì mẹ của bọn nhỏ không có trở lại sao? Này không sao á..., có con nít là tốt rồi, Phạm Hiểu hiểu trở lại không trở lại cũng không sao, cái này không ảnh hưởng đến yến tịch." Hoắc phu nhân cả một buổi chiều đều là mặt mày hớn hở .
"Mẹ, lần này mẹ nhất định phải nghe con, chuyện đứa nhỏ con kiên quyết không thể để lộ ra bên ngoài !" Hoắc Khải Địch lần này rất kiên trì.
"Tại sao vậy?" Hoắc phu nhân không hiểu rồi, bộ mặt nghi ngờ.
"Con có đạo lý của con , mẹ, người chỉ cần chăm sóc tốt cho hai đứa bé là được, nếu như cần mở tiệc giới thiệu hai đứa bé ,thì phải thông báo trước với con ...con sẽ phái hộ vệ đi theo, con xin mẹ tận lực mang bọn nhỏ chơi ở nhà , tầng chót ở chỗ này so với Hoắc Công quán rộng rãi hơn , vườn treo hồ bơi đều có, hơn nữa nơi này đặc biệt an toàn."
"Cũng tốt,đứa bé của Hoắc thị ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai bảo bảo nhà chúng ta rất đáng giá, mẹ lần này nghe lời con." Hoắc phu nhân nhớ tới chuyện tình lãnh Tiểu Điệp , tâm liền rụt rè, cái đó lãnh Tiểu Điệp thường nửa đêm ở trong phòng ngủ của Hoắc Khải Địch đi đi ,đi lại, như U Linh.
—— ——
A Hương vừa tắm cho hai đứa bé bướng bỉnh xong , thì hai đứa bé hi hi ha ha chạy ra phòng tắm, chui vào thư phòng của Hoắc Khải Địch.
"Cha, tối nay con muốn cùng cha ngủ a, (*^__^*) hì hì." Tiểu bảo bảo Hồng hào đặc biệt đáng yêu như tinh linh, con ngươi linh động chuyển một cái cũng khiến người ta cảm nhận được bé là một tiểu quỷ nhỏ.
"Cha, con cũng vậy muốn cùng cha ngủ, hắc hắc, " con nguơi giảo hoạt của Đại Bảo chớp động tính kế.
"Đến đây đi, chúng ta đi ngủ, ha ha. . . . . ." Hoắc Khải Địch lập tức tắt máy, dắt hai đứa bé đi ra ngoài thư phòng.
Trên giường lớn, Hoắc Khải Địch cùng hai đứa bé ở trong chăn chơi chơi trốn tìm, mệt mỏi đầu anh đầy mồ hôi, hai đứa bé cười nghiêng ngửa. . . . . .
"Cha, cha so với mẹ còn biết chơi , mẹ cũng làm cho chúng con chui chăn bông, cha chúng con yêu cha a——(*^__^*) hì hì, chúng ta bắt đầu ngủ sao."
Hai đứa bé đem Hoắc Khải Địch chơi đùa đầu đầy mồ hôi xong, hai người bọn họ bắt đầu tắt đèn ngủ. Hai cái tên Tiểu Gia Hỏa này, quả thật quá"Hư" rồi, mỗi lần cũng làm cho Hoắc Khải Địch chui vào trong chăn như "Con chuột" .
Hoắc Khải Địch từ phòng tắm tắm đi ra ngoài, bọn nhỏ đã ngủ rồi. Nhìn hai tiểu thiên sứ đáng yêu nghịch ngợm này , hốc mắt Hoắc Khải Địch ướt át, hạnh phúc, giống như cách anh càng ngày càng gần.
Hiểu Hiểu, em đang ở đâu? Em trở lại đi, nhìn đến con tôi liền nhớ em rất mãnh liệt . Chính tôi đã gửi tin nhắn vào số máy kia của em , hôm nay tôi một mực gọi cái số kia cho em, lúc đang gọi tôi liền cầu nguyện ông trời có thể làm cho em mở máy, tôi khát vọng nghe âm thanh của em . Tôi đặt tên cho Đại Bảo là —— Hoắc Thiên lân, Tiểu Bảo gọi là —— Hoắc Thiên kỳ.
Hai đứa bé này mới một tuổi rưỡi mà thông minh tương đương với đứa bé bốn tuổi , thể chất siêu tốt. Hiểu Hiểu, tôi hiểu biết rõ em gặp khó khăn, em mở máy đi, chúng ta cùng nhau đối mặt khó khăn. Mặc kệ em mở máy không mở máy, mỗi ngày tôi đều sẽ gửi tin nhắn cho em nói cho em biết tình huống lớn lên của các con, tôi sẽ không kết hôn, tôi chờ em xuất hiện, em chính là vợ của tôi, Hiểu Hiểu, em xuất hiện đi, tôi van em. . . . . .