Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 64: Không nên nhìn con như vậy!
"Được, mẹ sẽ đưa cho Daniel chế tạo, nhất định sẽ rất đẹp!” Liên Hoa khẽ cười nói, tạm thời cô không cần nói cho Tiểu Bạch, nói vốn là kịch bản đã được thay đổi nho nhỏ, nhân vật phản diện ánh trăng đen đổi thành ánh trăng sáng, dù sao bây giờ cũng chưa thu hoạch được hoạt hình ánh trăng sáng. . . . Cùng lắm thì cô nói Daniel chế tạo Bách Bảo và ánh trăng đen chung một chiến tuyến, cùng nhau chiến thắng cũng tốt.
"Hì hì!" Tiểu Bạch hả hê ngẩng đầu lên, "Mẹ, buổi chiều muốn làm gì, có đi ra ngoài?”
"Không." Liên Hoa lắc đầu một cái, "Mẹ ở nhà chơi với con, chỉ chơi với con. Đến đây, nói cho mẹ nghe, hai ngày nay con có ngoan không, có nghe lời dì Ngô không, ăn ngủ cũng như cũ sao?”
Liên Hoa ôm Tiểu Bạch lên giường, hai mẹ con ngồi thủ thỉ một hồi, thỉnh thoảng cười rộ lên, dì Ngô mang trái cây và nước uống lên, liền biết điều không quấy rầy mẫu tử tình thâm của mẹ con các cô.
Nói hết tâm tình gần đây với nhau, hai mẹ con yên lặng dựa sát, làm chuyện của mình. Tiểu Bạch chơi trò chơi, Liên Hoa độc thiết kế mới nhất của tuần sau, tiếp thu quan điểm và ý kiến thịnh hành.
Lật vài tờ sách, Liên Hoa ôm đầu vai mượt mà của Tiểu Bạch, yêu thương hôn lên tóc bé, buổi chiều này, cô chỉ nguyện ý ở cùng với con trai, hưởng thụ thời gian của hai mẹ con.
Ánh mắt của cô luôn ở trên người Tiểu Bạch, sau khi thấy cha bé là Triển Thiếu Khuynh, cô càng thêm thương yêu không thể bỏ Tiểu Bạch, lòng tin kiên quyết dâng lên, bất kể là người nào, vĩnh viễn đừng nghĩ cướp Tiểu Bạch từ cô.
"Vút Vút, Vút Vút. . . . . ." Tiểu Bạch dựa trên người Liên Hoa, cầm ipad chơi trò chơi, vừa dùng ngón tay vạch lên màn hình, vừa theo động tác nhẹ giọng lồng tiếng, giọng nói trẻ con mềm mại như sợi lông vũ, làm cho lòng Liên Hoa cũng trở nên mềm nhũn.
Chỉ có lúc ở bên cạnh cô, Tiểu Bạch mới có thể thu lại khí thế người lớn, hoàn toàn phù hợp với bộ dáng của đứa bé bốn tuổi. A, sao con trai của cô lại đáng yêu như thế, hình dáng và bộ dạng quả thật chính là trẻ con đáng yêu, mọi hành động đều là vô địch làm nũng.
Bộ dáng càng thêm nhu hoà, ánh mắt của Liên Hoa nhu hoà như biển rộng, im lặng không nói gì nhìn Tiểu Bạch.
Nếu như có thể, cô rất muốn vĩnh viễn giấu Tiểu Bạch đi.. . . . . .
Tiểu Bạch không tự chủ rụt vai một cái, nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt của mẹ, mười phần cưng chiều làm cho bé có cảm giác lạnh sống lưng không khỏi rùng mình một cái.
"A! Cắt đạn! Thiếu chút nữa liền phá kỉ lục!" Tiểu Bạch lỡ tay một cái, vừa lòng tuyên bố trò chơi kết thúc.
Bé dứt khoát không chơi, vứt bỏ ipad, lật người ôm cổ của Liên Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi, “Mẹ, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ có gì đó không đúng, con không phải là kem, sẽ không đột nhiên mà biến mất, mẹ không cần nhìn con như vậy được không?”
Ánh mắt Liên Hoa mờ nhạt, chột dạ giống như là mới gây án mà bị bắt được.
Cô cũng biết, nhất định không lừa được Tiểu Bạch. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch nhà cô cũng không khỏi quá nhạy cảm đi, bé có thể đừng nói trúng tim đen như vậy được không, đúng là cô sợ bé biến mất!