"Cô Nam Cung, xin hỏi cô chung sống với hai người đàn ông này thế nào?"
"Cô Nam Cung, các người làm như vậy để tuyên truyền sao?"
"Cô Nam Cung, cô có thể chịu được nhu cầu của hai người đàn ông sao?"
"Cô Nam Cung, cô cho rằng hành động như vậy của cô sẽ mang đến nguy hại gì cho xã hội?"
Long Tịch Bảo nhức đầu nhìn một đám micro không dây đang hướng về phía cô bức bách, tình cảnh người đông nghịt này, những câu hỏi liên tục được phun ra, khiến cô đau cả đầu, mà cặp sinh đôi đang ngồi bên cạnh cô che chở ôm cô vào ngực, không gian chật chội làm cho cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, rốt cuộc, người nào đó không thể nhịn được nữa tuôn ra một tiếng rống to : "A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Thế giới yên tĩnh… Có thể thấy một tiếng rống này uy lực lớn cỡ nào.
Long Tịch Bảo ý thức được mình thất lễ, gãi đầu nhìn về phía những ánh mắt đang bị kinh sợ, nhỏ giọng nói : "Từng người một thôi, chú ý nội hàm…"
Hiện trường yên tĩnh lại. . . . . .
"Chỗ ngồi chính là để cho mọi người ngồi, mọi người ngồi xuống đi, từ từ hỏi, không cần gấp." Long Tịch Bảo chỉ chỉ đám ghế phía trước, bình tĩnh nói.
Các phóng viên lục tục ngồi vào ghế.
"Anh trước ." Chờ tất cả mọi người ngồi xuống rồi, Long Tịch Bảo chỉ một người đàn ông mắt hí, nhỏ giọng nói.
"Xin hỏi cô là bởi vì một người đàn ông không cách nào thỏa mãn tình dục của bản thân, cho nên mới lựa chọn muốn lấy hai người đàn ông sao?" Người này dừng một chút, ngay sau đó đưa ra câu hỏi.
"Không phải, tình dục đối với tôi mà nói, là không phải điều quan trọng nhất, có cũng được mà không có cũng không sao." Nói xong, Long Tịch Bảo chuyển ánh mắt tới người phụ nữ hơi mập bên cạnh hắn.
"Xin hỏi cô chung sống với hai người đàn ông thế nào?" Cô ta hỏi.
"Dụng tâm chung sống, người nào đã yêu rồi đều sẽ hiểu." Nói xong, nhìn về phía người đàn ông với đôi mắt nhỏ bên cạnh cô ta.
"Xin hỏi, hôn lễ của các vị là vì tuyên truyền sao?" Hắn ta hỏi.
"Tôi không phải nghệ sĩ, tuyên truyền cái gì? Hay là anh cho rằng nhà họ Long cùng nhà Nam Cung cần những chuyện này để tuyên truyền?" Nói xong, nhìn về phía người đàn ông hói đầu bên cạnh hắn.
"Xin hỏi, cô có thể chịu được nhu cầu của hai người đàn ông sao?" Hắn hỏi.
"Nền tảng của tôi tốt, nói chung là có thể, tôi phát hiện các người rất có hứng thú đối với những chuyện thuộc phương diện này a." Long Tịch Bảo giễu cợt cười một tiếng, nhìn về phía người phụ nữ đeo mắt kính bên cạnh.
"Xin hỏi, cô cho rằng hành động như vậy của cô sẽ mang đến nguy hại gì cho xã hội?" Cô ta hỏi.
"Nói thí dụ như?"
"Làm cho những người trẻ tuổi có quan niệm tình cảm sai lầm, khiến bọn họ học theo."
Long Tịch Bảo giật giật khóe miệng, nhìn cô ta: "Mỗi người đều là một cá thể độc lập, mỗi người đều có cách suy nghĩ của riêng mình, tôi không quản được người khác, người khác cũng không quản được tôi, cô chỉ cần biết, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình làm là đủ rồi, nếu thật sự có người cũng giống tôi, yêu hai người, như vậy tôi rất hoan nghênh cô ấy học theo, ít nhất cô ấy đã dũng cảm đối mặt với sự lựa chọn của mình."
"Xin hỏi…"
"Được rồi, đừng xin hỏi nữa, để tôi nói rõ ràng một lần với mọi người." Long Tịch Bảo cắt ngang câu hỏi của phóng viên, hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Các vị chưa bao giờ từng đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ, các người chỉ biết đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hơn nữa lời lẽ cay độc công kích, buồn cười đem những thứ quan niệm đạo đức kia đường đường chính chính áp đặt lên người tôi, là người thì không thể hoàn mỹ, Thất Tình Lục Dục đơn giản chính là chuyện trên giường dưới giường, trong cái xã hội này, ai có thể nói chính mình là thuần khiết không tì vết?
Ai có thể nói mình là sạch sẽ, các người chưa từng để ý đến cách nghĩ của chúng tôi thì đã nhận định rằng đoạn tình yêu bất luân này là tội không thể tha, lại ngầm cho phép thế gian này tồn tại vô số cuộc hôn nhân không tình yêu, đây không phải là rất buồn cười sao? Anh dám nói anh trừ bà xã của mình ra chưa từng có tà niệm với người phụ nữ khác sao? Anh dám nói anh chưa từng xem qua đĩa phim AV 3P sao? Anh dám nói anh chưa từng chơi đùa phụ nữ sao?"
Ba người đàn ông bị chỉ đến lặng yên không lên tiếng đỏ mặt.
"Nếu đều có, các người lại dựa vào cái gì mà nghĩa chính ngôn từ tới chỉ trích tình yêu của chúng tôi? Tâm hồn của các người cũng không phải thuần khiết như trong tưởng tượng của các người, các người lại dựa vào cái gì để phê phán sự lựa chọn của tôi? Các người không phải tôi, sự đau khổ của tôi, sự mâu thuẫn của tôi, khó chịu của tôi, sự sợ hãi của tôi, tất cả các người đều không cảm nhận được, các người chỉ là đứng ở góc độ của mình, thuận miệng nói ra ý nghĩ của các người, những bình luận lạnh lẽo về tình cảm của tôi.
Điều tôi muốn nói là, nếu như các người chưa từng một lần trải qua, như vậy mời các người im lặng, bởi vì các người không có tư cách này. Dĩ nhiên, mỗi người đều có tự do ngôn luận, nhưng tôi hi vọng, trước khi các người mở miệng, xin đừng nông cạn nhìn bề ngoài của sự việc, nếu như các người muốn xem phần tình cảm bên trong, tôi bằng lòng nói cho các người biết suy nghĩ của tôi." Long Tịch Bảo bình tĩnh nhìn về đám người đông nghẹt phía trước, chờ đợi đáp án của bọn họ.
Một lúc sau, không ai lên tiếng, Long Tịch Bảo hít một hơi, nói tiếp: "Tôi là bé gái được bọn họ nhặt về. Không có bọn họ, tôi không sống được tới bây giờ. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đối với tôi cẩn thận che chở, đặt ở trong lòng bàn tay mà thương yêu, mọi chuyện của tôi đều là do bọn họ tự thân tự lực không nhờ đến người khác. Có thể nói, tôi được bọn họ thay tã chăm sóc tới lớn, lúc tôi tè dầm, bọn họ thay tã cho tôi, giặt ga giường, tôi đói bụng, bọn họ pha sữa nóng cho tôi. Tôi trưởng thành, bọn họ dạy tôi cầm kỳ thi họa, đấu súng võ thuật, chỉ cần tôi muốn học, bọn họ đều để cho tôi học, chỉ cần tôi muốn, với điều kiện tiên quyết là không tổn thương thân thể, bọn họ đều sẽ cho tôi.
Tôi đã sớm biết bọn họ đều yêu tôi… tôi vừa mâu thuẫn lại không nhịn được tiếp tục đòi lấy tình cảm của bọn họ, tôi không có biện pháp khống chế chính mình ỷ lại vào bọn họ, không có biện pháp rời khỏi bọn họ, tôi đã từng tự nói với mình, cứ xem như là báo ơn đi, tôi vẫn tự nói với mình như vậy, mình là vì báo ân, cũng không phải bởi vì mình yêu bọn họ. Tôi không muốn thừa nhận tình cảm của mình, bởi vì tôi cũng cho rằng đây là không đúng, không phù hợp với quan niệm đạo đức.
Nhưng người có thể lừa gạt người khác, lại vĩnh viễn không lừa gạt được chính mình, tôi yêu bọn họ, vô cùng, vô cùng yêu bọn họ, tôi quyết định không làm khó mình nữa, cũng không làm khó bọn họ nữa. Vì vậy tình yêu bất luân trong mắt các người cứ như vậy bắt đầu, vốn là quyết định ta cùng một người trong bọn họ sẽ cử hành hôn lễ, người còn lại cả đời không lấy vợ, ẩn ở phía sau, là yêu cầu bốc đồng của tôi muốn cử hành một hôn lễ, một hôn lễ hai nam một nữ. Tôi muốn đường đường chính chính trở thành vợ của bọn họ, chúng tôi không sai, nếu như không phải đã trải qua tất cả, dù ai cũng không cách nào ở trong thế gian mỉm cười sống một mình, vậy… ai muốn chia sẻ chứ? Thử hỏi… trong các vị đang ngồi đây, ai nguyện ý cùng người khác chia sẻ cô gái mình yêu thích?
Người đàn ông yêu cũng được, không yêu cũng được, tham muốn chiếm hữu là bản tính trời sinh, đối với các vị mà nói, mặc dù không yêu, cũng không thể chia sẻ… Nhưng đối với bọn họ mà nói, bởi vì yêu, cho nên không đành lòng buộc tôi phải lựa chọn, như vậy biện pháp duy nhất chính là chia sẻ, các người không thể hiểu được sự bất đắc dĩ này cũng không sao, không thể chấp nhận thứ tình cảm này cũng không sao, nhưng mời các người không được mở miệng sỉ nhục bọn họ, bởi vì tôi không cho phép. Các người nói tôi dâm đãng vô liêm sỉ cũng được, nói tôi hạ lưu ti tiện cũng được, tôi chính là yêu bọn họ, chính là muốn gả cho bọn họ, dù là rơi xuống địa ngục, vì bọn họ, tôi cũng vậy bằng lòng. Có lẽ các người vẫn không thể chấp nhận suy nghĩ của tôi, nhưng tôi muốn nói, tôi yêu, thì sẽ yêu một cách quang minh chính đại, không trốn không tránh, người không thể tiếp nhận xin nhắm mắt lại, người có thể tiếp nhận thì hoan nghênh các vị tới tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, cám ơn các người hôm nay đã tới đây, tôi muốn nói chính là những điều này, không có gì khác." Long Tịch Bảo lau nước mắt của mình, cong cong thân thể, chờ đợi màn oanh tạc của mọi người.
Chỉ là trong căn phòng to lớn, yên lặng như tờ, không có người nói chuyện, trong lúc nhất thời, không khí rất lúng túng.
Long Tịch Hiên nắm tay Long Tịch Bảo, ở trên trán cô ấn xuống một nụ hôn thiêng liêng, nhỏ giọng nói: "Bảo Bảo, anh tự hào về em."
Long Tịch Bác ôm lấy Long Tịch Bảo, bỏ lại đám người an tĩnh, bỏ đi thẳng ra ngoài.
"Dù là người phá hỏng quan niệm đạo đức, vì cô ấy, chúng tôi cũng nguyện ý làm người gánh tội." Long Tịch Hiên nhìn đám người phía trước, nhẹ giọng nói, sau khi nói xong đi theo bước chân của Long Tịch Bác.
Trong phòng hội nghị, chỉ còn lại đám người sững sờ, cùng không gian yên tĩnh. . . . . .