Một người đàn ông mắt phượng tóc đen đang ra vào trên người một cô gái tóc tím mắt sáng như sao… Trong phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ cùng tiếng thở gấp khàn khàn của đàn ông…
Không biết đã qua bao lâu, thanh âm rên rỉ từ nhỏ biến thành lớn… Sau đó dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc nhàn nhạt vang vọng trong phòng ngủ mập mờ…
Người đàn ông cầm lấy áo ngủ trên đầu giường, tùy ý khoác lên đi vào phòng tắm.
Người phụ nữ mềm mại nằm trên giường, một đôi mắt sáng xinh đẹp thẳng tắp nhìn trần nhà… bắt đầu mất hồn… kể từ ngày đó trở đi. . . . . . cô liền từ con cờ của hắn biến thành người tình của hắn… Ngày ấy. . . . . .
"Đừng uống nữa...." Cô gái tóc tím đưa tay đoạt lấy chai rượu của người đàn ông tà mị… Không sai… cô chính là Mông Nguyệt… mà người đàn ông kia… chính là Doãn Thiên…
"Buông tay… Buông tay…." Doãn Thiên mắt phượng mê man vung tay, xem ra đã uống say rồi.
Mông Nguyệt giành lại chai rượu trong tay của hắn, không để cho hắn uống tiếp nữa, sau khi hắn từ Long gia trở về liền liên tục uống rượu, tiếp tục như vậy nữa thì việc ngộ độc rượu không phải không thể xảy ra…
"Hu hu… Bảo Nhi… Bảo Nhi…" Doãn Thiên đột nhiên gục xuống bàn, nhỏ giọng nức nở…
Mông Nguyệt nghe được cái tên hắn đang nỉ non gọi, thân thể mềm mại ngẩn ra, vẻ bi thương thoáng qua trong đôi mắt sáng của cô… Hắn quả nhiên yêu cô ấy… đúng vậy… cô gái nhỏ khiến người ta yêu thích như vậy… hẳn là mọi người sẽ thích thôi. . . . . .
"Bảo Nhi… hu hu… Bảo Nhi em đừng đi…" Doãn Thiên đột nhiên nóng nảy quát to lên, đôi mắt phượng bình thường lạnh lùng tà mị lúc này lại lộ vẻ sợ hãi cùng bi thương nồng đậm, thoạt nhìn yếu ớt như vậy…
Mông Nguyệt nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng: "Không đi, thế nào cũng không đi."
Doãn Thiên giương mắt nhìn cô một chút, "Em là Bảo Nhi sao?"
Mông Nguyệt ngẩn người: "Phải… Đúng vậy..."
Doãn Thiên chăm chú nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, "Bảo Nhi. . . . . ."
Đột nhiên sau đó đứng dậy, bế cô lên…
"A…." Mông Nguyệt bị dọa sợ liền ôm cổ của hắn, ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú tà mị của hắn...
Doãn Thiên ôm cô đi vào phòng nghỉ trong phòng làm việc, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường… mỉm cười với cô, nằm đè lên thân thể mềm mại của cô…
Mông Nguyệt nhìn hắn, không lên tiếng. . . . . .
Doãn Thiên nhìn cô, hôn lên đôi môi anh đào của cô… dịu dàng… trằn trọc… không biết bao nhiêu lần. . . . . .
"Ưmh…." Mông Nguyệt không nhịn được phát ra than nhẹ rất nhỏ…Thiên …
"Bảo Nhi, đừng sợ… anh sẽ dịu dàng." Doãn Thiên dán lên môi của cô, dịu dàng thì thầm…
Mông Nguyệt đột nhiên cả người cứng ngắc, một cảm giác đau đến tê tâm liệt phế xâm nhập vào cô… Bảo Nhi…Bảo Nhi… Trong lòng của hắn chỉ có cô ấy… mười năm rồi… mười năm ở bên cạnh hắn không sánh bằng hơn ba năm quen biết với Bảo Nhi sao? Lòng của hắn thực sự chỉ có thể vì cô ấy mà rung động sao…
Đêm hôm đó. . . . . . Doãn Thiên gần như tôn thờ toàn thân của Mông Nguyệt, thâm tình mà dịu dàng…
Đêm hôm đó. . . . . . Mông Nguyệt chảy nước mắt ở bên dưới người của Doãn Thiên mà lột xác trở thành phụ nữ, bi ai mà hạnh phúc…
Đêm hôm đó. . . . . . Hai người không chiếm được người mình yêu… dùng thân thể an ủi linh hồn lẫn nhau…
Nhưng hạnh phúc là không thể giả mạo…. Tỉnh rượu… mộng sẽ biến mất… Sau khi tỉnh táo… người hắn yêu vẫn như cũ không thương hắn, mà người cô yêu vẫn như cũ không nhìn thấy cô… Đây cũng là một loại hạnh phúc tan biến thôi...
Một tiếng thờ dài nhè nhẹ từ trong miệng Mông Nguyệt phát ra, chỉ thấy cô tự giễu lắc đầu một cái, nhắm lại đôi mắt sáng, nặng nề thiếp đi… Không sao, chỉ cần hắn còn cần cô, cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn… vĩnh viễn…
Doãn Thiên để mặc cho dòng nước trong suốt cọ rửa người mình, không khỏi nhớ lại ngày đó…
"Mông Nguyệt?" Âm thanh kinh ngạc thốt ra từ trong miệng người đàn ông… Tại sao có thể như vậy, đúng rồi… Ngày hôm qua hắn uống rất nhiều rượu, còn có một giấc mộng rất đẹp… Chẳng lẽ…
Mông Nguyệt bị thanh âm bất ngờ phát ra đánh thức, hơi hé mở đôi mắt sáng, sau khi thích ứng với ánh sáng, liền kéo chăn che lại thân thể trần trụi của mình, ngồi dậy, hơi lo lắng nhìn người đàn ông đang kinh sợ trước mặt…
"Cô..." Doãn Thiên nhìn cô một chút, lại nhìn chính mình một chút, đoán được bảy tám phần…
Mông Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi mệnh lệnh của hắn…10 năm qua, cô đã quen rồi… quen với sự lạnh lùng của hắn, quen với mệnh lệnh của hắn…
Doãn Thiên nhắm đôi mắt phượng lại, nhức đầu day day mi tâm, thản nhiên nói: "Cô đi đi, về sau không cần quay lại nữa."
Mông Nguyệt sững sờ, đôi mắt sáng rất nhanh dâng lên nước mắt, một lúc sau, mang theo tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể ở lại bên cạnh anh không? Chuyện ngày hôm qua tôi có thể xem như cái gì cũng không xảy ra, tôi có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh không?"
Doãn Thiên có chút sững sờ nhìn cô… cô khóc… Từ ngày đó hắn cứu cô về trở đi, 10 năm… Hắn chưa từng nhìn thấy nước mắt của cô…
"Có thể không? Tôi sẽ không quấn lấy anh, giữa chúng ta vẫn như trước kia, anh là chủ nhân, tôi là con cờ, tất cả đều sẽ không thay đổi, anh để cho tôi ở lại được không?" Mông Nguyệt cắn chặt môi dưới, không ngừng lau dòng nước mắt đang cuồn cuộn không dứt của mình.