Trong phòng…
Tắm xong Long Tịch Bảo ra ngoài, nhìn hai anh mặc áo ngủ màu đen nằm trên giường, không vui nhíu lông mày, đã trễ thế này vẫn còn đang xem tài liệu…Đột nhiên, khóe miệng của cô gái nhỏ lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, chỉ thấy tốc độ của cô rất nhanh vọt tới, nhảy lấy đà, ‘ném’ chính mình lên giường lớn, lại còn ở phía trên lăn lộn qua lại, tay chân vung loạn xạ, làm rối loạn cả một giường tài liệu.
Cặp sinh đôi bị cô dọa sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp, vội vàng đè cô lại, không để cho cô lộn xộn.
"Long Tịch Bảo, em ngứa da có phải không, dám quấy rối? !" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, nhìn cô bởi vì mới vừa tắm xong mà dáng vẻ đặc biệt quyến rũ.
"Anh mới sẽ không bởi vì chuyện của công ty mà đánh em a." Long Tịch Bảo cười hì hì meo meo nói, gương mặt dương dương đắc ý, đúng vậy, trước giờ bọn họ chưa từng vì chuyện của công ty mà nổi giận với cô, khi còn bé, cô không biết đã làm hư bao nhiêu cái máy tính có chứa những ghi chép quan trọng của bọn họ, còn có thể cố ý giấu tài liệu đi không để cho bọn họ xem, vì muốn bọn họ thời thời khắc khắc chơi đùa với cô, nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng không tức giận với cô, ngược lại họ sẽ dỗ cô ngủ trước rồi mới đi xử lý chuyện của công ty, cho nên… cô biết... ở trong mắt bọn họ, cô quan trọng hơn công ty, bọn họ vĩnh viễn sẽ không vì công ty mà trách cứ cô, lạnh nhạt cô… đây…. chính là phương thức bọn họ yêu cô…
"Nha đầu chết tiệt này, tụi anh mới vừa sắp xếp xong, em thực biết quấy rối." Long Tịch Bác bế cô lên trên đùi, búng nhẹ vào cái trán của cô.
Long Tịch Hiên khẽ cười tiện tay đem tài liệu trên giường chất thành một đống, bỏ lên trên tủ đầu giường, lại từ trong tủ đầu giường lấy ra một chiếc lược xinh đẹp, tháo ra mái tóc đen mà Long Tịch Bảo đã buộc lên trong lúc tắm bởi vì không muốn nó bị ướt, rồi dịu dàng chải tóc cho cô.
Long Tịch Bảo thoải mái khẽ nheo mắt lại, từ nhỏ đến lớn, ở phương diện chăm sóc cô, bọn họ luôn ôn nhu dịu dàng như vậy, dĩ nhiên… trừ việc bọn họ ‘thỉnh thoảng’ xấu tính ra… coi như là dịu dàng săn sóc a... Cô là do bọn họ một tay nuôi nấng, bọn họ hiểu rõ cô còn hơn chính bản thân cô nữa. Bọn họ luôn biết cô thích gì, nghĩ muốn cái gì…Loại bỏ những thứ không tốt, nói thí dụ như tiểu thuyết và truyện tranh BL, những thứ khác, chỉ cần cô thích, cô muốn, bọn họ cũng sẽ cho cô, chưa bao giờ cần cô phải mở miệng đòi… cả đời này… cô tìm được rồi… có bọn họ… cái gì cô cũng có thể không cần.
"Làm sao vậy, Tịch Nhi, đôi mắt hồng hồng, không thoải mái sao?" Long Tịch Bác nhìn hốc mắt của Long Tịch Bảo có chút hồng hồng, không hiểu hỏi.
"Không có, chỉ là có chút mệt mỏi." Long Tịch Bảo ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực ấm áp của anh.
"Rốt cuộc cũng biết mệt mỏi? Anh còn tưởng rằng tinh lực của em dùng không hết chứ." Long Tịch Hiên khẽ cười cất cây lược vào trong ngăn kéo, trêu chọc cô.
Long Tịch Bảo cảm thấy đột nhiên một trận nóng rực, không khỏi khẽ hô ra tiếng: "A…"
"Sao vậy?" Cặp sinh đôi khẩn trương hỏi.
Long Tịch Bảo đưa tay xoa cái trán, cảm thấy đầu muốn nổ tung rồi, "A…"
Long Tịch Bác nâng khuôn mặt của cô lên, nhìn thấy chỗ có biểu tượng trên trán của cô, có ánh sáng đỏ trong suốt lóng lánh… Đây là… năng lực sắp bộc phát sao? Đang lúc bọn họ định xông đi tìm Nam Cung Viễn, ánh sáng màu đỏ trên trán của cô biến mất… Long Tịch Bảo mệt lả ngồi xụi lơ trong lòng Long Tịch Bác, không hiểu mình bị làm sao…
"Bảo Bảo (Tịch Nhi)" Cặp sinh đôi lo lắng gọi tên cô.
"Dạ..." Long Tịch Bảo nhỏ giọng đáp lại… cảm thấy toàn thân mình không có hơi sức.
"Hiện tại cảm thấy như thế nào?" Long Tịch Hiên lấy ra bàn tay nhỏ bé đang che cái trán của cô, dùng bàn tay của mình phủ lên trên, một đợt nhiệt độ cực cao từ dưới tay anh truyền tới… nóng quá, xem ra phải giục bác Nam Cung nhanh lên một chút.
"Dạ..." Long Tịch Bảo cảm thấy một hồi lạnh lẽo, khẽ rên một tiếng, theo bản năng dựa sát vào người Long Tịch Hiên… Long Tịch Hiên cởi áo choàng tắm của mình ra, lộ ra nửa người trên gầy gò hấp dẫn, sau đó cởi xuống áo ngủ của Long Tịch Bảo, ôm chặt cô đang không mảnh vải che thân vào trong lòng, đau lòng khẽ vuốt ve sống lưng của cô.
"Ừm… anh Hiên..." Long Tịch Bảo nỉ non ra tiếng, cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Long Tịch Hiên chịu đựng đau đớn trên người giống như bị lửa thiêu, ôm cô thật chặt, nhẹ giọng trấn an nói: "Ngoan ngoãn, đừng sợ, xong ngay đây."
Long Tịch Bác cũng nhanh chóng cởi ra áo ngủ của mình, vén lên mái tóc dài của cô, dán lên lưng của cô, nóng quá... Tịch Nhi….
"Anh Bác… em rất khó chịu…" Long Tịch Bảo cảm thấy đầu nóng muốn nổ tung ra.
"Ngoan, một lát sẽ đỡ hơn." Long Tịch Bác nhẹ giọng nói bên tai cô, Tịch Nhi… sẽ không có chuyện gì .
"Dạ…." Long Tịch Bảo khéo léo gật đầu một cái.
Không biết đã qua bao lâu, cặp sinh đôi cảm thấy nhiệt độ của cục cưng trong lòng bắt đầu từ từ hạ xuống, khôi phục lại bình thường, Long Tịch Hiên nhìn cô bé đã ngủ thiếp đi, thay cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nhìn về phía Long Tịch Bác: "Em ấy ngủ thiếp đi rồi."
Long Tịch Bác gật đầu một cái, buông cô ra.
Long Tịch Hiên đỡ cô gái nhỏ đã ngủ say, chậm rãi để cô nằm thẳng trên giường, thương tiếc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng: "Chúng ta phải giục cha vợ hành động nhanh lên một chút."
"Ừ." Long Tịch Bác hơi nhướng mày, đắp kín chăn cho cô.