Long Phi Tịch nhìn cô một chút, nhỏ giọng nói: "Không sao, ta cho mẹ con ăn xong rồi."
"Có thật không?" Long Tịch Bảo hoài nghi nhìn ông.
"Thật."
"Mẹ con bị bệnh sao?" Tiêu Lộ Trúc nhỏ giọng hỏi.
"Không có, chính là ngày hôm qua nha, nói chuyện không nên nói, kết quả bị ba Tịch bắt trở lại phòng, cho đến bây giờ chưa ra." Long Tịch Bảo cũng nhỏ giọng ở bên tai bà lẩm bẩm.
"Tại sao?" Tiêu Lộ Trúc không hiểu nhìn cô.
"Không biết, có lẽ là bị cấm túc rồi." Long Tịch Bảo đồng tình liếc nhìn trên lầu.
"Vì cái gì a?" Tiêu Lộ Trúc tò mò hỏi, hoàn toàn phát huy bản tính Bát Quái của phụ nữ.
"Chính là vì vấn đề ‘công với thụ’ a, con ngủ mơ màng, không cẩn thận phun hết tiền án của mẹ Vũ ra, con không phải cố ý, con thật sự còn chưa tỉnh ngủ chứ bộ." Long Tịch Bảo meo meo nói.
"Cái gì mà ‘công với thụ’?" Tiêu Lộ Trúc mặt mê mang nhìn cô.
Long Tịch Bảo sững sờ, cười mờ ám nhìn bà: "Dì Trúc, xem bộ dạng yếu ớt của dì, nhất định là thụ rồi."
"Có ý gì a?"
"Chính là dì cùng chú Viễn phát huy bản năng của loài người, trong quá trình kỳ tích tạo ra một sinh mệnh, dì là người bị đè ở dưới." Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút lựa lời, uyển chuyển giải thích.
Tiêu Lộ Trúc nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt hô to: "Ai nói! Dì là công!"
Một tiếng kêu này, Long Tịch Bảo kinh ngạc, mấy người đàn ông xung quanh cũng bị hù sợ.
Sau khi phản ứng kịp, cặp sinh đôi lập tức hung ác trừng mắt về phía Long Tịch Bảo, rất rõ ràng để lộ ra một thông điệp… Đó chính là… em lại làm ra chuyện tốt gì đó...
Nam Cung Viễn ngơ ngác nhìn về phía vợ yêu không hiểu ý của vợ mình…Tiêu Lộ Trúc xấu hổ che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồng đến giống như muốn rỉ máu…
Long Phi Tịch cũng sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Long Tịch Bảo, nói với Nam Cung Viễn: "Hai người cũng mệt mỏi rồi, trước tiên về phòng nghỉ ngơi đi đã."
Nam Cung Viễn nhìn khuôn mặt của vợ yêu: "Ừ, được."
Long Tịch Bảo từ trong kinh ngạc phản ứng lại, vẻ mặt sùng bái nhìn Tiêu Lộ Trúc, trời ạ… rốt cuộc cũng xuất hiện một ‘nữ anh hùng’ ‘phụ nữ không thua đấng mày râu’, dì ấy là công a…
Long Tịch Bác vỗ vỗ đầu của cô, từng chữ từng câu mà nói: "Tịch Nhi! Dì Tiêu cùng bác Nam Cung chúc em ngủ ngon kìa, em đang suy nghĩ cái gì vậy!"
"A… a… ngủ ngon ngủ ngon, chú Viễn chúc ngủ ngon, dì Trúc chúc ngủ ngon." Long Tịch Bảo phản ứng lại, chớp chớp đôi mắt to, cười đến ngọt ngào nói…
Nói chúc ngủ ngon… rồi trở về phòng… rồi đóng cửa… rồi tắt đèn… sau đó cởi quần áo… rồi lên giường… dì ấy sắp tấn công chú ấy a! ! ! ! ! !
Nam Cung Viễn nhìn người nào đó cười ngọt ngào, không biết vì sao… có một loại cảm giác lạnh lẽo từ phía sau lưng bốc lên… vội vàng ôm bà xã của mình, xoay người trở về phòng.
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Long Phi Tịch nhìn cặp sinh đôi một chút, rồi chính mình cũng trở về phòng.
"Ba Tịch ngủ ngon." Long Tịch Bảo hướng về phía bóng lưng của ông ngọt ngào nói.
"Ừ. Ngủ ngon" Long Phi Tịch cũng không quay đầu lại nhẹ giọng đáp lời.
Chờ bóng lưng của Long Phi Tịch cũng biến mất khỏi phòng khách rồi… Long Tịch Bác liền cong ngón tay thon dài thưởng cho người nào đó một ‘cái gõ đầu’.
"A… anh tại sao lại vô duyên vô cớ đánh người? !" Long Tịch Bảo che đầu nhỏ, khẽ kêu lên.
"Vô duyên vô cớ? Em thật không biết ngượng mà còn nói." Long Tịch Bác không vui nhìn cô.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh làm gì đánh lén em?" Long Tịch Bảo chỉ vào anh uất ức meo meo kêu.
Long Tịch Bác vừa định nói chuyện, liền bị ánh mắt của Long Tịch Hiên ngăn lại, "Trở về phòng rồi nói." Long Tịch Hiên đi tới, ôm lấy cục cưng, đi về phía phòng ngủ.
Long Tịch Bác nhìn cô: "Trở về phòng xem anh chỉnh em thế nào."
Long Tịch Bảo rụt vai, ôm chặt cổ của Long Tịch Hiên.
Trong phòng…
"Anh… anh tại sao lại đánh em, anh… anh đừng cho là em dễ bắt nạt a… hôm nay anh không cho em lý do… thì cũng đừng nghĩ được ngủ!" Long Tịch Bảo núp ở trong chăn, lộ ra một đôi mắt to, lời nói ra cùng với động tác lúc này của cô cực kỳ không tương xứng…
"Tụi anh ngày hôm qua đã nói với em cái gì? Em quên sạch toàn bộ rồi sao?" Long Tịch Bác không vui lạnh giọng nói.
"Các anh một ngày nói với em bao nhiêu câu a, cho em một lời gợi ý trước." Long Tịch Bảo ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn tiếng nói, nói xong lại đem chăn che kín…
Long Tịch Bác hít sâu một hơi, khạc ra hai chữ cái tiếng Anh: "BL."
Long Tịch Bảo vội vàng bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái: "A… cái này a…"
"Nhớ ra rồi?!" Long Tịch Hiên giễu cợt kéo nhẹ khóe miệng.
"Dạ, hả… nhưng mà em vẫn không làm gì sai a!" Long Tịch Bảo đúng lý hợp tình nói.
"Em còn dám nói em không có gì sai? !" Long Tịch Bác không khỏi lớn tiếng.
"Anh… anh hung dữ cái gì… vốn chính là vậy mà… em đồng ý với các anh về sau không xem những loại sách kia nữa, thật sự là em không xem mà… Em xem rồi sao?" Long Tịch Bảo di chuyển tới gần đầu giường, nhỏ giọng nói.
Cặp sinh đôi sững sờ, không hẹn mà cùng nhíu mày kiếm.
"Em ‘chơi chữ’ với tụi anh sao?" Long Tịch Hiên khẽ cười đến gần cô.
"Nào có… người ta chỉ chơi ‘trò chơi điền chữ’, ‘chơi chữ’ là cái gì, người ta một chút cũng không biết, anh… anh… đừng tới đây… đừng tới đây… a… em sai rồi…"