"Bác Nam Cung, đã lâu không gặp, gần đây bác khỏe không?" Hắc Viêm Minh lộ ra nụ cười nhạt, lễ phép mở miệng.
"Ha ha, không tệ, cậu thì sao?" Nam Cung Viễn cười đáp lại, Hắc Viêm Minh là ‘Ám Hoàng’ tại Las Vegas, một thân tập hợp tiền bạc cùng quyền lực, mặc dù trẻ tuổi, nhưng không thể khinh thường.
"Cháu cũng không tệ, hai vị này là thiên kim nhà bác sao?"
Con ngươi màu xám bạc của Hắc Viêm Minh quét về phía hai cô gái đang theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, nhẹ giọng hỏi.
"Không, không phải vậy, họ là hai vị khách nhỏ của ta, thật đáng yêu đúng không." Nam Cung Viễn cưng chiều xoa đầu Long Tịch Bảo nhẹ nhàng nói.
"Vâng, quả thực rất đáng yêu." Hắc Viêm Minh nghiền ngẫm giật giật khóe miệng, có trò hay để xem rồi…
Viên Cổn Cổn đau lòng nhìn anh ta… người anh ôm trong ngực chính là cô gái mà anh đã hôn ở nhà lần trước, mà anh cư nhiên giả vờ không biết cô… Triệt… tại sao…
"Cổn Cổn, sao cháu lại khóc? Chỗ nào không thoải mái sao?" Tiêu Lộ Trúc không rõ nguyên do nhìn Viên Cổn Cổn nước mắt lưng tròng, dịu dàng hỏi.
Viên Cổn Cổn uất ức nhìn chằm chằm Hắc Viêm Minh, nhỏ giọng kêu : "Triệt…"
"Rút lui! Chúng ta nên rút lui thôi! Đi thôi, chúng ta về nhà đi, hôm nay chơi mệt quá rồi, chú Viễn."
Long Tịch Bảo đột nhiên lớn tiếng nói, tính che giấu cái tên mà người nào đó gọi ra miệng, sau đó tay trái lôi kéo Viên Cổn Cổn tội nghiệp, tay phải lôi kéo Tiêu Lộ Trúc không hiểu ra sao, xông về phía lối ra… muốn chết… lần này không cần 7 ngày, có lẽ ngày mai sẽ bị tóm trở về rồi.
"Bảo Bảo, chậm một chút…" Nam Cung Viễn nhức đầu thét lên, muốn chết, bà xã của ông thân thể không tốt a….
Bảo Bảo? Cổn Cổn? Ha ha, tìm được rồi! Hắc Viêm Minh lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhìn về phía bóng lưng họ rời đi.
"Ha ha, trẻ con không biết lễ phép, cậu thông cảm, vậy tôi đi trước nhé, hai người từ từ chơi." Nam Cung Viễn nhẹ giọng nói, sau đó bước nhanh đuổi theo cô nhóc nghịch ngợm ‘bắt cóc’ bà xã của mình…
Hắc Viêm Minh khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn Tô Anh Lạc vẫn còn đang hờn dỗi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói : "Anh Anh, chúng ta có trò hay để xem rồi."
Tô Anh Lạc bất mãn xoay mặt đi. Hừ! Vừa ra cửa còn đánh người ta, bây giờ lại bày ra một bộ dáng dịu dàng, ai thèm để ý đến anh!
"Chậc chậc, Tiểu thần côn của anh còn đang tức giận sao? Ở đâu ra cơn giận lớn như vậy a?" Hắc Viêm Minh vuốt ve gương mặt của cô.
"Bạo Quân, biến thái!" Tô Anh Lạc không vui nói.
"Tiểu thần côn, em thật thô lỗ." Hắc Viêm Minh nhạo báng.
"Có thô lỗ như anh sao? Còn đánh người, em chán ghét anh, không bao giờ muốn để ý đến anh nữa." Tô Anh Lạc tức giận dậm chân.
"Ai bảo em đi đụng vào người khác, anh đã từng nhắc nhở em rồi, là chính em không nhớ."
Hắc Viêm Minh bắt đầu có chút không vui…
"Ai cần anh lo, em muốn đụng, em chính là thích đụng chạm, thì sao ?!" Tô Anh Lạc bất tuân kêu to.
Nghe vậy, đôi mắt màu xám bạc của Hắc Viêm Minh lóe lên, lạnh giọng nói : "Em thích đụng chạm phải không, vậy bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không thấy được người nào khác ngoài anh ra."
Nói xong không để ý tới cô kháng nghị, liền ôm lấy cô đi về phía lối ra, hừ, không biết điều…
Nhà Nam Cung…
"Cổn Cổn, đừng khóc, anh ta không phải Hắc ác ma, để sau tớ sẽ giải thích với cậu." Long Tịch Bảo đau lòng nhìn Viên Cổn Cổn nước mắt không ngừng, nhẹ giọng an ủi.
"Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Bảo Bảo, cháu biết Hắc Viêm Minh sao?" Nam Cung Viễn cau mày nhìn họ.
"Chuyện này nên nói như thế nào đây, chú Viễn, trong khoảng thời gian ngắn cháu cũng không biết nên nói với chú như thế nào, cháu muốn đưa Cổn Cổn về phòng trước được không?" Long Tịch Bảo cuống cuồng thay người nào đó lau nước mắt.
Nam Cung Viễn nhìn Viên Cổn Cổn khóc đến điềm đạm đáng yêu, gật đầu một cái. Long Tịch Bảo dắt Viên Cổn Cổn ‘người đầy nước mắt’, đi trở về phòng…
Trong phòng…
"Cổn Cổn, đừng khóc, cậu hãy nghe tớ nói, đó không phải là anh Triệt, anh ta là em trai của anh Triệt, tên là Hắc Viêm Minh, cậu không phát hiện ra đôi mắt của anh ta là màu xám bạc sao?" Long Tịch Bảo vỗ nhẹ Viên Cổn Cổn đang khóc đến nấc cục…
"Cậu không cần an ủi tớ, bọn họ giống nhau như đúc…" Viên Cổn Cổn hít hít mũi nói.
"Xin cậu, sinh đôi đương nhiên là giống nhau như đúc rồi, giống như anh Hiên với anh Bác a, nhưng mà đôi mắt của bọn họ có màu sắc không giống nhau, cậu không chú ý nhìn sao? !" Long Tịch Bảo liếc mắt, thật là không chịu nổi…
"Sinh đôi? Nhưng Triệt cho tới bây giờ cũng không nói cho tớ biết…" Viên Cổn Cổn vừa nấc cục vừa nói.
"Cậu lần trước nhìn thấy ‘cảnh ngoại tình’ ở trong phòng khách, vai nam chính cũng chính là anh ta, Hắc ác ma là giận cậu nói muốn ly hôn mới cố ý để cho cậu hiểu lầm, không giải thích với cậu, trên thực tế, Hắc Viêm Minh lúc còn rất nhỏ đã tới cắm rễ ở đây rồi, cho nên tớ cũng là vừa mới biết Hắc ác ma có một em trai song sinh, chỉ là quên nói cho cậu biết."
Long Tịch Bảo rót ly nước đưa đến bên miệng Viên Cổn Cổn, cô liền uống ừng ực cho đến khi đáy ly chĩa lên trời, rồi mở to đôi mắt hồng hồng nhìn Long Tịch Bảo, "Nói như vậy là tớ hiểu lầm Triệt rồi hả ?"
"Ách… có thể nói như thế đi…" Long Tịch Bảo cất ly thủy tinh xong, lại đi vào phòng tắm vắt một cái khăn lông, đi ra giúp Cổn Cổn lau mặt… trời ạ… cô cũng đã thể nghiệm cảm giác làm mẹ rồi...