Long gia đại trạch
Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc ngồi ở trên ghế sa lon, nhàn nhạt nhìn bộ mặt tiều tụy hai đứa con trai…
Phượng Vũ Mặc đôi mắt đỏ hoe, bên khóc bên kêu…
"Ô ô…các ngươi đem bảo bối của ta đem đi đâu rồi?"
Cặp sinh đôi không vui nhìn mẹ mình một cái, không để ý tới cô…
Cái gì gọi là bảo bối của mẹ…rõ ràng em ấy là bảo bối của bọn họ mới đúng…
"Ô ô, ta muốn Bảo Bảo, ta muốn con gái của ta…" Phượng Vũ Mặc tính trẻ con khóc lớn lên…
"Mặc nhi, im lặng" Long Phi Tịch hơi nhíu nhíu trán, nhàn nhạt nói đến.
“Không muốn, không muốn, em muốn con gái của em, em muốn con gái của em…ô ô các ngươi đem con gái của ta vứt bỏ đi, các ngươi đền lại cho ta, đền con gái cho ta!” Phượng Vũ Mặc khóc lớn ở trong lòng Long Phi Tịch.
"Không được nháo, hai đưa nó sẽ tìm đem Bảo Bảo về ." Long Phi Tịch che miệng ái thê của mình, trầm thấp nói đến.
Phượng Vũ mực không thuận theo quơ loan tay chân, không ngừng rớt nước mắt…
Long Phi Tịch bất đắc dĩ buông tay ra, sợ làm bị thương cô…
“Không tìm về được thì sao? Ta chỉ có mình Bảo Bảo là cục cưng, các ngươi đây là muốn mạng của ta…ta không muốn sống nữa” Người khác bất kể hình tượng khóc nháo lên.
"Phượng Vũ Mặc, em câm miệng lại, nói nữa anh liền không bỏ qua cho em!" Long Phi Tịch không chịu được lớn tiếng.
Người nào đó khóc đến ồn ào ủy khuất, hai đôi mắt đẫm lệ chăm chú nhìn chồng mình…
"Nghe lời anh, Bảo Bảo sẽ trở lại." Long Phi Tịch an ủi.
Nghe vậy, Phượng Vũ Mặc chép miệng, không nói gì nữa…
“Hai đứa làm gì mà để nó bỏ nhà trốn đi?” Long Phi Tichj nhàn nhạt nhìn hai đứa con trai trước mặt mình.
“Tụi con làm cái gì chứ…Cưng chìu em ấy, em ấy là bảo bối của tụi con ‘đặt trong tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan’…chỉ là trong quá khứ có nói một ít lời…hiện tại em ấy sống chết cũng không bỏ qua” Long Tịch Bác tức giận nói.
"Đáng đời, ai biểu con dám khi dễ con gái ta, cho hai đứa chết." Phượng Vũ Mặc vừa khóc vừa nói đạo lý.
"Mẹ!" Long tịch Bác tức giận nhìn chằm chằm mẹ mình.
"Đủ rồi, cha muốn hỏi hai đứa, chờ đem Bảo Bảo tìm trở về rồi, hai đứa muốn dùng thân phận gì tiếp tục cùng nó sống tiếp?" Long Phi Tịch che miệng Phượng Vũ Mặc, nhàn nhạt hỏi.
Sanh đôi liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đến"Phối ngẫu thân phận"
Long Phi Tịch trong mắt thoáng qua một tia đau đớn…lịch sử lại muốn lập lại sao? Quả nhiên là không thể thay đổi được sự an bài của vận mệnh...
"Vậy thì phải biết đối xử tốt với nó, không cho người khác có cơ hội chen vào" Long Phi Tịch ý vị sâu xa nói đến…
Phượng Vũ Mặc đẩy tay đang che miệng của chồng mình, không thuận theo nói “Không được, bảo bối của ta mới không gả cho hai tiểu tử thúi này được, ta muốn nó gả cho người dịu dàng, tốt bụng, lịch sự nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, đối với nó lại càng phải che chở trăm bề”.
"Là thay mẹ làm chuyện mẹ còn tiết nuối chưa làm được sao?" Long Tịch Hiên bới bới tóc. (Hiên ca ra tay rồi :>)
"Dĩ nhiên!" Phượng Vũ Mặc theo bản năng trả lời.
Thế giới yên tĩnh… không khí lạnh lẽo…
Tiểu tử thúi…ngươi là con ruột ta sao…ngươi như vậy hãm hại mẹ mình…
"Dĩ nhiên không phải, ta bây giờ đã có lão công muốn tiền có tiền, muốn mặt có mặt, đối với ta lại luôn luôn thương yêu...ta làm sao có thể có tiếc nuối, ngươi không được nói lung tung, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng!" Phượng Vũ Mặc câm lặng làm thinh nói.
"Khi nào tìm được Bảo Bảo, ta sẽ đi chung để nhận nó về, cứ như vậy, hai đứa phải cố gắng tìm" Long Phi Tịch nhàn nhạt nói xong, ôm lấy vợ yêu của mình chuẩn bị về phòng, phải bồi cô ‘chia sẻ tâm tư’ về chuyện ‘tiếc nuối’ kia…
Long tịch Bác vỗ vỗ vai Long Tịch Hiên, thấp giọng nói "Nói thật hay, bất quá nhìn bộ dạng của cha, xem chừng ông ấy đã sớm biết chúng ta đối với nha đầu chết tiệt kia có tình cảm."
Long Tịch Hiên cười cười, "Anh cảm thấy trên thế giới này, có chuyện gì có thể qua mắt được ông ấy sao?"
"Nhưng là ông ấy cư nhiên không phản đối, đây cũng làm cho ta thật bất ngờ." Long Tịch Bác gạt gạt mày kiếm.
"Em cũng cảm thấy quyết định đó thật ngoài ý muốn…” Long Tịch Hiên nhàn nhạt phụ họa, chẳng lẽ là tư tưởng của bọn họ đã đi sau thế hệ rồi sao (ý là cổ hủ hơn cha mình ấy)? Còn nói tình trạng bọn họ chính là hai một nữ, chuyện như vậy cũng là chuyện kinh hãi thế tục đi, bất quá được cha ủng hộ thật có cảm giác vô cùng tốt…Nhưng mà…cái duy nhất không tốt chính là con nhóc hư này rốt cuộc là trốn đi đến đâu rồi…
Long tịch bảo mở mắt, mông lung một chút nhìn trần nhà, đến một lúc sau mới nhớ ra, cô đang ở chỗ của ‘ núi dựa ’ thúc thúc, bất quá phải nói cô thật rất may mắn, ra cửa gặp quý nhân, Viễn thúc thúc lại có tiền, tâm địa lại thiện lương, người vừa lại ôn nhu, đối với lão bà càng thêm che chỡ trăm bề, người đàn ông tốt như vậy đi nơi nào có thể tìm được…
Nhìn Viên Cổn Cổn tướng ngủ đáng yêu đang nằm bên, Long Tịch Bảo không nhịn được bấm bấm gương mặt của cô, chỉ nghe nàng meo meo nói mớ "Triệt...".
Ai…xem ra Cổn Cổn hết sức lệ thuộc vào Hắc Ác ma a, từ khi ra ngoài đến bây giờ, trong lòng nghĩ , trong miệng đọc, trừ ăn ra, chính là Hắc Ác ma…lần này dẫn em ấy trốn đi…thật sự thấy rất có lỗi…nhưng ai kêu ba người bọn hắn xú nam nhân như vậy quá đáng với hai cô…Cô không sai, người sai nên tỉnh lại chính là bọn họ!