Cục Cưng À, Gọi Ba Đi
Chương 15
“Thần Tiêu! Không phải cậu nói giúp bọn tôi giải quyết ư? Sao vẫn còn cả đống văn kiện thế này?!”
Tôi tức! Đã thành cả quả núi rồi còn gì. Cái này gọi là giúp tôi sao. Có mà giúp tôi bị đè chết thì có.
“Thần Tiêu! Thần Tiêu~~~~” Muốn chết ư? Sao còn không trả lời tôi.
“Chuyện này… Tổng giám đốc, trưởng phòng nói có việc phải ra ngoài. Trong một thời gian sẽ không trở về được, bảo ngài không cần chờ trưởng phòng…” Trần Phúc vẫn vậy, vẫn xách bản mặt tái nhợt ra gặp tôi.
Tôi bốc hỏa. Có gan thì đừng quay lại nữa!
Ngồi trong phòng làm việc, đần mặt ra.
Nhìn mớ văn kiện xếp thành hai quả núi, một số là bản vẽ chưa hoàn thành, một số là giấy tờ cần kí. Còn tôi thì vẫn ngồi ngẩn ra đấy.
A! Đúng rồi!
Được, cứ như thế mà làm!
“Diệp Tử, cô giúp tôi gọi Tiểu Đào đến đây.” Tôi nhấn nút nội bộ gọi cho Diệp Tử.
“Vâng.”
Tốc độ làm việc của Diệp Tử đúng là nhanh nhẹn hơn mọi khi, Tiểu Đào thoáng cái đã tới nơi.
Tôi đưa một số bản nháp chỉ mới thiết kế sơ cho cô ấy, nói: “Tiểu Đào, chỉnh sửa lại cho chu đáo, nhớ kĩ phải làm sạch sẽ đấy.”
Tiểu Đào nhận lấy: “Vâng, tổng giám đốc.”
Tốt, giải quyết xong một việc.
“Diệp Tử, gọi Trần Phúc.” Tiếp tục tìm người.
“Trần Phúc, anh giúp tôi viết phần giới thiiệu bản thiết kế.”
Tôi quẳng cho anh ta một bản vẽ sơ sài và mấy câu giới thiệu cụt lủn chưa thành văn.
“Vâng, tổng giám đốc.”
Tốt, lại giải quyết thêm một việc.
“Diệp Tử, giúp tôi gọi Hiểu Hiểu đến đây.” Tôi lại nhấn nút nội bộ.
“Hiểu Hiểu, cô giúp tôi trau chuốt cho mấy bản vẽ này một chút được không?”
“Vâng, tổng giám đốc.”
OK! Tiếp tục giải quyết nhanh gọn.
“Diệp Tử, giúp tôi gọi Tiêu Lâm, Thái Kiều… Đúng… Gọi được cho ai thì gọi hết đến đây. Đúng… Còn một người cũng gọi lên nốt… Đúng…” Tôi giao phó.
Kẻ đến người đi tấp nập.
“Cô, giúp tôi vẽ lại dựa trên bản thảo này. Đúng, vẽ cho rõ ràng vào. Cô chưa bao giờ vẽ tranh sao?”
“Cô, giúp tôi tô màu đi. Đúng, muốn tô ra sao thì tô. Miễn nhìn thuận mắt là được.”
“Cô. Cái gì? Cô không biết làm cái gì hết ư? Vậy đến đây chi vậy? Thôi, giúp tôi gọt bút chì đi!”
“Anh…”
“Còn cô…”
…
“Có cần tôi giúp luôn không?” Chợt một âm thanh vang lên.
Tôi đang gồng mình kí cho hết đống giấy tờ, không rảnh để ngước lên nhìn. Tiện tay sờ sờ mặt bàn.
Trống không.
Vui vẻ nói: “Không có, chờ tôi nghĩ ra sẽ gọi anh.”
Đợi chút!
Giọng nói này sao quen tai thế nhỉ? Tôi ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một kẻ không nên thấy.
“Sao vậy? Không có việc gì cho tôi làm sao?” Giọng điệu của kẻ mới đến rõ ràng mang tính khiêu khích.
Tôi nhịn, cười hiền lành: “Không có, mọi việc đều đã tống đi… Không… đều đã làm xong cả rồi.”
Lẫm Lẫm nheo mắt: “Thật vậy sao? Nếu thế thì… tôi thấy cấp dưới của chúng ta đang làm việc vất vả gấp rút lắm. Hay tổng giám đốc cao quý tiện thể giúp họ một tay đi.”
Chỉ sau một câu nói vô cùng giản đơn như thế, tất cả những văn kiện tôi đã mất bao công sức để tống đi lại như tuyết rơi bay hết về chỗ cũ.
Tôi đúng là khóc không ra nước mắt.
Cắn bút, bất đắc dĩ nhìn đống giấy tớ vừa biến mất giờ lại nằm chình ình ra trên bàn. Ngày hôm nay đúng là số con rệp mà.
Điện thoại vang lên.
Là Diệp Tử: “Tổng giám đốc, có điện thoại của chủ tịch tập đoàn Hoán Nguyệt. Ngài có muốn nhận máy không?”
“Hoán Nguyệt? Tôi quen biết gì họ? Phải gọi cho Lẫm Lẫm chứ?” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Hoán Nguyệt? Không lẽ là tập đoàn kinh doanh khách sạn Hoán Nguyệt ư? Hình như tôi đâu quen ai trong ấy.
“Anh ta nói anh ta là Quan Linh. Ngài nhất định sẽ muốn gặp.” Diệp Tử bổ sung.
Quan Linh?
Quan Linh!
“A, học trưởng (*) Quan Linh. Giúp tôi nối máy với cậu ấy.” Tôi kích động. Quan Linh là học trưởng thời Cao trung của tôi, có học chung với nhau một lần, nhưng ngay sau tốt nghiệp cậu ấy liền xuất ngoại, sau này cũng dần mất liên lạc.
“Khi Khi.” Điện thoại vừa chuyển xong, học trưởng đã ưu nhã lên tiếng.
“Học trưởng.” Tôi hưng phấn. Xem ra hôm nay không đến nỗi là số con rệp. Cái này gọi là họa phúc song song.
“Nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn thế.” Học trưởng cười khẽ một tiếng, trầm thấp, rất êm tai. Đấy là chưa kể đường nét tinh xảo tuấn tú chẳng khác nào điêu khắc trên gương mặt cậu ta. Thật không biết đã làm điên đảo bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
“Sao cậu lại tìm được tớ? Tớ lại chẳng có tin tức gì của cậu cả.” Tôi hỏi.
“Ha ha… Trong điện thoại không nói rõ được. Cậu có rảnh không? Chúng ta cùng ra ngoài dùng cà phê.”
“Được.” Tôi đồng ý tức thì.
Chọn được địa điểm lý tưởng, tôi nhanh chóng lao ra cửa. Mặc cho Diệp Tử gọi phía sau cũng không để ý.
Buồn cười, lúc này Lẫm Lẫm không phải đang ở trong phòng làm việc sao? Nếu để nó nhìn thấy tôi lén la lén lút chuồn ra ngoài thì còn có thể đi chơi ư?
Không đúng, đây không phải đi chơi. Đây chính là tận dụng cơ hội gặp lại học trưởng.
…
Người ta thường nói, một khi đã mang số con rệp, thì ngay đến uống nước cũng sặc chết.
Nguyệt U là một nơi có khung cảnh rất đẹp, ngay cả tên gọi cũng theo kiểu Trung Quốc, nhưng lại là một quán cà phê.
Ở một nơi yên tĩnh thế này, tôi mới có thể thoải mái gặp lại bạn cũ…
Tuy nhiên, không phải cái gì cũng lường trước được…
…
Bây giờ đã gặp được học trưởng.
Cậu ta đúng là vẫn xinh đẹp như ngày nào… quên mất… là đẹp trai chứ. Mái tóc nâu dài buông xuống đến thắt lưng, dùng một sợi dây da màu đen cột ngang. Hơn nữa nụ cười lại vô cùng dịu dàng, từng cử chỉ đều khiến người khác phải thốt lên — Không ai nho nhã được như anh ấy!
Học trưởng cười cười nói: “Cậu đã lâu như vậy mà không chút thay đổi, trông vẫn đáng yêu như trước.”
Tôi mở miệng toe toét: “Đã già thế này rồi, còn dễ thương đáng yêu gì nữa…”
Nhưng nụ cười đột nhiên cứng lại trên môi, từ hưng phấn chuyển sang kinh hoàng.
Tôi dường như đã quên mất câu thành ngữ quen thuộc, họa vô đơn chí.
Ở chỗ ngồi này có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài.
Đằng kia… MY GOD…
Có thể nói cho tôi biết vì sao cái người tôi luôn nghĩ đang ngồi ở phòng làm việc kia lại đi đến cái nơi yên tĩnh này không?
=====
Chú Thích:
(*) Học trưởng: Danh xưng “học trưởng” là nhằm chỉ những đàn anh lớp trên học cùng trường (giống như sempai trong tiếng Nhật và sunbae bên tiếng Hàn ấy =..=). Nói cách khác, Quan Linh ca ca lớn tuổi hơn bé Khi Khi của nhà ta!
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp