Cục Cưng À, Gọi Ba Đi
Chương 10
Tôi liếc nhìn cầu cứu người bên cạnh, vẫn cố giãy giụa thoát khỏi hắn ta.
Hắn nói: “Xin hỏi chị là chị gái của Khi Khi phải không? Xin chào, em là bạn học cũ của Khi Khi, rất hân hạnh được gặp chị!”
Mẹ tôi bị hắn tâng bốc đến ngẩn người, sau đó cười đến sáng chói, vô cùng vui vẻ nói: “Thì ra là bạn học của Khi Khi… Ha Ha, tôi là mẹ của nó!”
“A? Không phải chứ? Thật sự nhìn không ra. Cháu còn tưởng bác là chị của cậu ấy. Bác gái à, chắc bác còn trẻ lắm”… Cái tên vuốt mông ngựa này.
“Đâu có đâu có, đã lớn tuổi lắm rồi!” Đàn bà mê hư danh. Tuy rằng trên mặt mẹ không có nếp nhăn. Nhưng cũng đã đứng tuổi rồi đấy!
“Bác gái, cháu đã lâu không được gặp Khi Khi, có thể để chúng cháu tâm sự cùng nhau một lát được không?” Ra vẻ nho nhã.
“Được thôi, Khi Khi, con vui vẻ tâm sự cùng bạn nha, chúng ta đi đây!”
Ừ, đi đi… đi đi…
Ya! Chờ một chút!
Sao mẹ có thể thản nhiên đem con trai ném cho người xa lạ thế này?
Có lầm không vậy? Tuy rằng nhìn hắn không giống mấy gã biến thái. Nhưng có tên ăn cướp nào tự viết lên mặt mình hai chữ “ăn cướp” đâu?
Cứ thế, tôi bị mẹ vứt lại. Lẫm Lẫm cũng bị mẹ kéo đi, cha thì khỏi nói rồi, chỉ toàn theo đuôi.
Tôi giãy nãy, nói: “Này này, tôi với anh thân quen lắm sao? Không, tôi còn chưa gặp anh bao giờ nữa!”
Đôi mắt màu lục lóng lánh như mặt hồ, mái tóc vàng óng hơi cúi xuống một chút, giọng nói rầu rĩ khẽ vang lên: “Khi Khi, cậu không nhớ tớ sao?”
“Tôi cần phải nhớ ra anh sao?” Tôi nghi hoặc.
“Tớ là Lai Nhĩ đây! Lai Nhĩ!” Cái đầu vàng chóe lại ngước lên, những sợi tóc màu vàng cong cong trong không trung, lấp lánh đến mê người. Ừm, rất đẹp. Nếu như chủ nhân của đống rơm vàng kia không nắm lấy vai tôi, dùng đôi mắt ai oán bi thương nhìn tôi, thì tôi có thể vui vẻ thưởng thức rồi.
“Buông ra!” Tôi nhíu mày, đau lắm đấy.
“Khi Khi~~~” Tiếng kêu não lòng dai dẳng.
Nghe không hiểu tiếng Trung sao?
Tôi nói: “Keep your hands off me. OK?”
“Khi Khi~~~ Cậu thật sự không nhớ tớ sao? Tớ là Lai Lai đây mà!” Có kêu trời, trời cũng không để ý đến anh đâu. Tôi lại càng chả thèm để ý. Tôi giơ chân lên, chuẩn bị đạp chân hắn một cái.
Khoan đã!
Lai Lai, nghe rất quen tai, tóc vàng mắt xanh, gương mặt tuấn tú…
Tất cả mảng kí ức liền gộp lại thành hình ảnh của một người.
“Cậu là Lai Lai… Vãng Vãng?” Tôi hơi chần chừ.
“Ya! Đúng rồi, Khi Khi, cậu cuối cùng cũng nhớ ra tớ rồi!” Lai Nhĩ vui vẻ hẳn lên, lập tức ôm chặt lấy tôi.
Lai Nhĩ .J. Ti Vượng ( Lyle .J. Swan ), cùng học thời… nhà trẻ. Cái này có được gọi là bạn học không nhỉ? Dù sao thì cậu ta cũng là người con trai đầu tiên tỏ tình với tôi.
Ở nhà trẻ, bạn bè thích gọi nhau bằng điệp từ ( giống như Khi Khi hay Lẫm Lẫm ), nhưng tên của Lai Nhĩ rất khó gọi.
Có một lần cô giáo dạy từ mới, có một từ đọc là “lai lai vãng vãng” ( thường xuyên lui đến ), nghe rất giống với tên cậu ta, thế nên bạn bè trong lớp liền bắt đầu gọi cậu ta là “Vãng Vãng”.
Chỉ có điều… Có một năm, một bạn phải nghỉ học theo cha mẹ đi nơi khác, nên tôi được chuyển đến ngồi bên cạnh cậu ta… sau đó… không có gì ấn tượng cả, không kể cũng được…
“Tớ biết mà, Khi Khi làm sao quên tớ được chứ.” Lai Nhĩ cười toe toét, thật đáng tiếc cho gương mặt điển trai của cậu ta.
Trên thực tế, nếu hôm nay cậu ấy không xuất hiện, tôi cũng không nhớ đến cậu ta. Sở dĩ tôi có thể nhận ra con người này là nhờ… mái tóc vàng óng đến chói mắt.
Nhưng tất nhiên tôi không nói chuyện ấy với Lai Nhĩ rồi.
Ăn uống linh đình.
Lai Nhĩ nói, tôi nghe, miệng thì không ngừng tu nước trái cây.
Nước trái cây ngon thật nha! Màu lục lục, lại ngọt ngọt.
Đang nói chuyện, bất kì ai chen vào cũng bị cậu ta từ chối, chỉ qua loa gửi danh thiếp cho người ta. Còn nếu ai mời khiêu vũ thì lập tức ra vẻ nho nhã, nhẹ nhàng khước từ.
Lai Nhĩ nói, tôi nghe, miệng thì không ngừng tu nước trái cây.
Nước trái cây ngon thật nha! Màu lục lục, lại ngọt ngọt.
Lai Nhĩ quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn cậu ta, cười cười, rồi nhét tấm danh thiếp kia vào túi trước bộ âu phục của tôi, nói: “Cất kĩ!”
Tôi lấy ra lần nữa nhìn nhìn. Chủ Tịch tập đoàn Ti Vượng, ra là chức vị cao hơn tôi.
Chép chép miệng. Bỏ lại vào trong túi. Tiếp tục uống nước trái cây.
Uống xong, liếm liếm môi. Uống ngon thật nha!
Tôi hỏi Lai Nhĩ: “Còn nữa không?”
Lai Nhĩ cười: “Đương nhiên là còn. Nhưng chỉ được uống thêm một ly thôi nha. Cậu sẽ say đấy! Còn nữa, gọi Lai Lai là được rồi.” Nói xong, đưa cho tôi một ly khác.
Lai Lai? Nghe phát ớn!
Nhận lấy ly nước, tôi thoáng cái đã uống sạch.
Liếm liếm môi, vẫn còn muốn uống.
“Lai Nhĩ.” Tôi nhìn cậu ta.
Cậu ta lắc lắc tay, không cho tôi uống nữa.
Keo kiệt vừa thôi.
Tôi lấy lòng cười cười: “Lai Lai. Cho tớ một ly nữa thôi mà!”
“Vậy… một ly nữa thôi đấy!”
YEAH! Tôi biết mà, kiểu cười này thường dùng để đối phó với Lẫm Lẫm, tất nhiên là rất hữu hiệu rồi.
Nhận lấy, từng ngụm từng ngụm, chậm rãi uống.
Cái ly này một chốc đã thấy đáy rồi. Tôi trừng mắt nhìn cái ly. Sao mày lại hết nhanh như thế hả?
“Lai Lai.” Tôi tiếp tục nở nụ cười mua chuộc.
“Ừm… Không được, cậu sẽ say cho coi.” Lai Nhĩ bắt đầu dao động.
Tôi nheo mắt, nói: “Thế nhưng, màu sắc của loại nước trái cây này thật sự rất giống màu mắt cậu…”
Cái này là tôi nói thật. Cả hai đều rất giống nhau, lam lục lam lục, giống như hồ nước lóng lánh.
“Thật sao? Vậy… uống thêm một ly nữa thôi nha!” Nghe giọng hình như rất vui thì phải.
Tôi uống. A, uống ngon quá đi! Nước trái cây này tên gọi là gì nhỉ? Phải kêu Lẫm Lẫm mua một chai lớn bỏ vào tủ lạnh mới được. Trước đây nó không cho tôi uống, bảo uống nhiều không tốt. Thật đáng ghét!
“Lai Lai, chúng ta cụng ly đi…”
“Lai Lai, chúng ta cạn thêm ly nữa đi…”
“Lai Lai, cậu lớn lên đẹp trai thật nha…”
…
“Ợ!” Tôi thỏa mãn ợ hơi một tiếng.
Uống ngon thật. Không biết nhà hàng này có cho khách đem rượu ra ngoài không nhỉ?
Thực sự uống rất tuyệt, ngoại trừ hơi say một chút, tất cả đều tuyệt.
Tôi đi về phía trước mấy bước. Khung cảnh trước mắt hơi lung lay chao đảo.
Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong lòng.
Quay đầu lại, là Lai Nhĩ. Tôi cười cười: “Uống nhiều quá. Đi hết nổi rồi!”
Ngay khi vừa nói xong, liền bị ai đấy kéo thẳng vào trong người.
Ưm… Tôi ngẩng đầu… Là Lẫm Lẫm. Không, là hai Lẫm Lẫm. Không, là Lẫm Lẫm hai đầu mới đúng.
Lẫm Lẫm nói: “Anh ấy say rồi, tôi sẽ đưa anh ấy về.”
Tôi đưa tay giữ lấy đầu nó, giữ thật chặt, nói: “Đừng có nghiêng qua nghiêng lại nữa. Ba đâu có say!”
Lẫm Lẫm liếc Lai Nhĩ một cái, rồi ôm lấy eo tôi đưa ra ngoài.
Tôi quay đầu lại nhìn Lai Nhĩ, vẫy vẫy tay: “Bái bai.” Tư thế nhất định rất tuấn tú a~.
Ưm… Lai Lai cũng biến thành hai đầu mất rồi…
…
Trên xe.
Gió buổi tối quả thật có hơi lạnh một chút.
Tôi từ từ cũng tỉnh lại đôi phần.
Tôi nhìn Lẫm Lẫm, đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, tôi nói: “Lẫm Lẫm, gọi điện thoại cho quản lý của nhà hàng ban nãy nhanh lên, hỏi xem nước trái cây kia tên gì, cái thứ màu lục lục ấy.”
Lẫm Lẫm chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, không thèm để ý đến tôi.
“Này.” Gì chứ? Sao lại mặc kệ tôi?
Đột nhiên đầu tôi choáng váng dữ dội.
“Đau, đau muốn chết… Choáng…”
Một bàn tay đặt lên trán của tôi, nhẹ nhàng ấn ấn hai bên thái dương.
Bàn tay ấy… rất ấm áp… rất thoải mái…
Ý thức chậm rãi nhòa dần. Chỉ còn nhớ bàn tay kia vẫn đặt trên trán tôi, không hề rời khỏi.
Tôi không hề biết… Đêm ấy, có người phải lái chiếc BMWs bằng một tay với vận tốc 20km/h để quay về biệt thự.
=====
Chú Thích:
Những câu trong ngoặc là lời của Tại Tại!
( Vì bạn Tại muốn giải thích ngay để chư vị hiểu nên mới bon chen chêm vào. Mong là ko có ai phật ý )
…
(*) Lai Nhĩ: theo phiên âm là Lyle, nhưng nếu viết như thế thì khi xưng hô rất bất tiện ( ko lẽ lại viết thành Ly Ly hay Ly nhi… kì lắm a~~) nên bạn Tại đành giữ nguyên không chỉnh sửa như mọi khi.