Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 13: Căn nhà xây dựng bất hợp pháp
Lý do chính là, ai bảo mày rủa ông!
Một ngày một lần thu rác thôi đã làm cho bọn họ phải liên hợp chạy tới Ban an ninh trật tự đường phố kháng nghị rồi. Nếu quả thực thu rác một ngày hai lần, ý là muốn nói không cho bọn họ con đường sống nào nữa phải không?!
Bất quá, nếu hiện tại có người nói thu rác một ngày hai lần, vậy nhóm đại lão Ám Nhai sẽ dùng con mắt thưởng thức mà nhìn cậu, nhóc con, có phải rất yêu sạch sẽ đúng không?
Dù sao chỉ cần không phải thằng nhóc tên Kim Dư dẫn theo một đám dị thú đứng trước cửa hô hào thu rác, mặc kệ là ai tới, tâm tình của nhóm đại lão Ám Nhai sẽ tốt vô cùng.
Chạng vạng hôm nay, Kim Dư lại dẫn đám dị thú nhà mình vừa dạo phố vừa thu rác lần thứ hai. Nhóm đại lão nhận được tin đã sớm tự mình đóng chặt cửa nhà, đưa mắt mong chờ nhìn ra ngoài đường, tay còn run rẩy cầm một cái túi tử kim tệ nhỏ.
Sao cậu không nói sớm là do cậu không có kim tệ mua nhà chứ! Bọn ông tặng cho cậu một cái là được chứ gì! Không có việc gì lại đi thu rác làm cái qué gì chứ, thực bà mụ nội nó quấy nhiễu, ách, thực bà mụ nội nó đại tài tiểu dụng mới đúng….
Bởi vì nghĩ đến việc sau này mỗi sáng sớm hoặc là giữa trưa đang ăn cơm không cần lại phải nghe thấy tiếng hòa âm của dã thú nữa, từ đáy lòng liền trào dâng hạnh phúc vô bờ khiến nhóm đại lão vốn không tùy ý bao giờ lại phá lệ khẳng khái một phen. Cái túi nhỏ chứa một trăm tử kim tệ kia chính là bằng chứng đích thực ——
Ở Ám Nhai mà nói, một túi tử kim tệ này có thể để cho một nhà ba người no đủ cả mười năm trời. Chẳng qua đối với nhóm đại lão mà nói, dùng một trăm tử kim tệ này mua sự thanh tịnh sau này của mình, thực mẹ nó đáng giá lắm a!!
Cho nên nói, dù có ở trong tối hay ở ngoài sáng, thế giới vẫn có nhiều bất nhất như vậy. Ít nhất, bên ngoài Ám Nhai, hàng xóm của cậu có thể là những ông chú bà dì nhân viên viên chức bình thường. Nhưng ở trong Ám Nhai này, hàng xóm nếu không phải là kẻ lợi hại thì cũng là người thuộc nhóm đại lão. Người bình thường lại phổ thông nhất nếu có thể sống ở đây, chỉ có thể là Kim Dư.
Đương nhiên, nếu cậu cho rằng đổ rác kiếm tiền trong Ám Nhai này là việc rất dễ dàng, nhóm đại lão bị Kim Dư tàn phá tinh thần sẽ dùng hành động thực tế để nói cho cậu biết một điều, ‘Ông đây bị áp bức —— muốn chết rồi’.
Cậu cho là cái thằng nhóc Kim Dư đó là người bình thường hả? Có thằng bình thường nào mà có cả một đám dị thú, trong đó còn có ít nhất bốn con dị thú cấp A lẽo đẽo đi theo đằng sau không?!
Bọn ông ở Ám Nhai này, tuy địa vị và thực lực cá nhân kém hơn so với đám dân thợ săn cấp bảy hay đám thám hiểm giả cấp tám, nhưng bọn ông có tiền có đàn em đàng hoàng!! Nếu đã ở trên địa bàn của bọn ông rồi, đừng nói là đi thu rác, chỉ cần nói một câu làm phật lòng bọn ông thì bọn ông đã đập cậu nhừ tử rồi!!
Trong khi đó, thằng nhóc kia lại dẫn theo bốn con dị thú cấp A đến nhà bọn ông thu rác thu phí, nói cách khác, thằng nhóc kia vốn đã sớm chết một trăm lần a một trăm lần!
Cho nên nói, mặc dù ở trong Ám Nhai, nhóm ‘đại lão bình dân thoạt nhìn rất phổ thông, nhưng Ám Nhai thì vẫn cứ là Ám Nhai, vẫn là câu nói kia, nếu trong tay không có vài cây bàn chải, thì chú mày đừng có mà chui vô đây quậy lung tung!
Vì thế, tuy Kim Dư sống trong Ám Nhai nhưng lại có rất nhiều dị thú. Ít nhất, từ một cái xe rác giá ba mươi mấy tử kim tệ, cuối cùng cũng đã mua được một cái cửa tiệm mặt tiền ngay trong Ám Nhai. Căn biệt thự nhỏ hai tầng ước chừng khoảng ba trăm thước vuông do các đại lão liên hợp vì tình cảm mà quyên góp tiền cho Kim Dư khiến mặt y lúc nào cũng cười tươi như hoa.
Trừ bỏ con số 138[8] có phần không tốt lắm, những thứ khác thì mặc kệ lại cộng thêm cái diện tích nhà rất ổn nha, Kim Dư cảm thấy rất vừa lòng! Dù sao cái dãy số kia cũng không phải chửi y, là chửi khách hàng đó chứ, y không thèm để ý.
Chẳng qua, Kim Dư vui tươi hớn hở cảm ơn các đại lão đến chúc mừng y đã có chỗ ở, vừa mới mở cửa biệt thự số 138 ra, cái mặt cười tươi như hoa nháy mắt cứng đơ. Sau đó, mặt không đổi sắc lui về sau vài bước, đóng cửa lại.
Kim Dư xoay người đối diện với Lý Khiếu đang đứng cùng Cam Lượng, còn có Tống Hiểu version thụ, nói: “Lý đại ca, hiện tại muốn xây một tòa biệt thự, đại khái phải tốn bao nhiều tiền, trong thời gian bao lâu?”
Lý Khiếu mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói:
“Hiện tại có một đội ngũ chuyên nghiệp tên là ‘Viên hầu gia tộc’, tụi nó là dị thú sinh hoạt cấp E, chuyên xây dựng kiến tạo phòng ốc, tốc độ hẳn là khá nhanh. Nếu cậu đã có bản thiết kế tỉ mỉ đầy đủ chi tiết hoặc dựa theo bản thiết kế tụi nó làm ra, đại khái chỉ cần dùng hai ngày là có thể xây xong. Về phần giá cả, bởi vì nơi này là thủ đô, cho nên so với những chỗ khác sẽ mắc hơn, dựa vào kích cỡ căn nhà lớn nhỏ khác nhau thì giá cả sẽ dao động từ 50 - 100 tử kim tệ. Bất quá, thủ lĩnh của Viên hầu gia tộc là dị thú sinh hoạt cấp D, vẫn đáng giá hơn so với chỗ khác.”
Nghe vậy, Kim Dư gật gật đầu, cái giá này so với việc trong tay y vẫn còn ba mươi mấy túi đựng tử kim tệ mà nói, thiệt tình không mắc chút nào.
“Làm sao để liên lạc với tụi nó?”
“Hả?” Lý Khiếu bây giờ mới kịp phản ứng, “Kim, cậu không hài lòng với căn biệt thự này sao? Vẻ ngoài cũng đâu có tồi lắm đâu?”
Kim Dư co rút khóe miệng cười: “Tôi cảm thấy bên trong có chút lạnh. Tôi lại rất lưu tâm với kiến trúc nội thất bên trong.”
Vì thế Lý Khiếu trầm mặc, mà Cam Lượng thì ở một bên vừa cười vừa đẩy cửa nhà ra, nháy mắt hóa đá.
Qua hồi lâu, Cam Lượng hoàn hồn vỗ đùi một cái chát, nói:
“Đậu xanh rau má! Trong này lạnh quá nha…!! Trước kia là thằng nào ở cái nhà này vậy a? Ông còn chưa biết ở Ám Nhai này còn có thằng lại lạnh tới như vậy a?!”
Tống Hiểu tò mò duỗi đầu vào trong nhìn, có chút buồn cười giễu cợt Cam Lượng: “Anh thì sao, năng lực thừa nhận của anh khẳng định….!!”
Lại qua hồi lâu, Tống Hiểu version công xuất hiện thay thế cho version thụ đã bị đả kích trầm trọng, đẩy kính mắt, bình tĩnh lui về sau vài bước, nói:
“Nếu bên trong này đã ở không được nữa, tôi nhất định sẽ đại biểu cho tất cả mọi người trong Ám Nhai, tiêu diệt nó.”
Thấy thế, Lý Khiếu cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một cái tinh thạch giống như điện thoại bấm số rồi đưa cho Kim Dư, y tiếp nhận dụng cụ liên lạc nói chuyện với người cung cấp dịch vụ bên đầu dây kia bằng tông giọng có chút nghiêm trọng:
“Phiền toái đến nhà số 138 tại Ám Nhai một chuyến. Chúng tôi có một tòa nhà xây dựng bất hợp pháp muốn dỡ bỏ xây lại toàn bộ. Kiến trúc bên trong căn nhà yêu cầu giữ bí mật, ân…. Giá cả bàn sau, làm ơn tốc độ mau chút.”
...
Cúp điện thoại, bốn người Kim Dư không nói gì, nhưng dựa theo sắc mặt y như bị táo bón của đối phương, tâm tình thực má nó tốt dễ sợ. Nghĩ nghĩ, Kim Dư vẫn cảm thấy, nếu để cho người khác thấy kiến trúc bên trong vừa quỷ dị vừa tà ác lại vừa đổ nát của căn biệt thự này nhất định sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tâm sinh lý sau này, cho nên vì để bảo vệ…., Kim Dư yên lặng xoay người, mỉm cười với một đám dị thú không hiểu chút gì:
“Tao cảm thấy cơm chiều của tụi mày nên ăn cho no thực no đi.”
Ngao ô ——!
Rống ——!
Miêu ngao ~~~!
Chiêm chiếp líu ríu uông uông...
“Ừ, cho nên, hiện tại chúng ta đi nấu cơm, sau đó, trong vòng mười phút hủy diệt toàn bộ căn nhà này cho tao!! Phóng hỏa nhấn chìm chôn xuống đất, cắn, cào, gãi, gặm, đập phá gì đó cũng được, miễn sao càng nát càng tốt. Tụi mày muốn làm kiểu gì thì cứ là như thế ấy! Làm xong, buổi trưa ngày mai sẽ có gà nướng ăn!!”
Vì thế, cả đám y như được uống thuốc kích thích, cả đám dị thú trước giờ chỉ được ăn bánh bao thịt nháy mắt hưng phấn đề thăng bạo động, toàn bộ đều đỏ mắt, phun lửa, phun nước nhắm thẳng vào cái tòa nhà quỷ dị kia, trình diễn một màn—— ám hắc phá phôi[9] thần…
Bởi vì động tĩnh quá lớn khiến nhóm đại lão phải chạy ra nhìn, vừa mới nhìn thấy liền đồng loạt ôm tim chạy về nhà ôm lão bà tình nhân tìm kiếm ‘an ủi’. Nhóm đại lão sắc mặt tái nhợt không ngừng nghĩ ở trong lòng:
Ông quyên tiền phí chuyển nhà có phải là hơi bị ít hơi bị thiếu không?! Có muốn ông quyên thêm một ngàn tử kim tệ nữa không?!