Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 47


Chương trước Chương tiếp

- Ở trên đó nhiều thổ dân ăn thịt người lắm, Thiên Anh và cậu Khánh Anh sẽ gặp nguy hiểm - cha Thiên Anh gọi điện cho cha K.Anh

- Sao ông ko ngăn bọn trẻ lại - ông Đường tức giận

- Tôi...- cha T.A chưa nói xong thì ông Đường chặn hong - thôi được rồi giờ ko cần giải thích, để tôi điều người đến đó cứu chúng, cho tôi địa chỉ đi

...

Ông Đường đang rất lo lắng cho cậu con trai quý tử của mình, dù K.A có hận và ko coi ông như 1 người cha đúng nghĩa nhưng ông vẫn luôn yêu thương cậu và cả cái tên Thiên Anh nữa, ông Đường nghĩ đó là Yun chứ ko phải Vĩnh T.A, Yun là 1 cô gái mà ông rất có cảm tình và muốn kết đôi cho K.A cho nên ông đang rất lo lắng cho cả hai người

...

T.A vẫn hát, nước mắt cô chảy ra trong đau khổ và sợ hãi, đám thổ dân như say mê giọng hát ấy và ko cho cô đi bất kì đâu, cô ko muốn bị giam cầm

Tối đến, T.A lại được trả về chỗ cũ, cô là người duy nhất ko bị chói, đám thổ dân còn lương tâm lên đưa cô về chỗ nhóm K.A bị nhốt là để gặp mặt m.ng lần cuối

- T.A, em có sao ko? em có bị chúng làm j ko? - Hoàng lo lắng đến toát mồ hôi, cái giá lạnh của mùa đông như lan toả khắp cơ thể của m.ng, ở đây rất lạnh, tối đến ko có chăn đắp, ko có lò sưởi nhưng trong lòng m.ng đang nóng như có lửa đốt

- Em ko sao - T.A vừa nói vừa lắc đầu, có lẽ vì quá mệt lên cô gục xuống

- Thiên Em - Nam

- T.A - Tuyết / Hoàng / Minh / Vy đồng thanh

- Em ấy mệt, để em ấy nghỉ - K.A nhẹ giọng nhìn T.A, ánh mắt anh có j đó xót xa ẩn chứa trong cái nhìn băng giá

- Có chắc là chỉ nghỉ ko thôi - Hoàng hỏi, anh lo T.A ngất

- Chắc - K.A khẳng định và lời nói của anh luôn đúng và m.ng luôn tin tưởng

Đám thổ dân lại đi vào, Vy sợ quá xích người gần đến chỗ Minh, vì chân tay đều bị chói nên Minh ko thể ôm lấy người anh yêu và che chở cho cô được, điều này khiến anh cảm thấy mình bất cần

- Nếu m.ng muốn bị thả thì hãy để lại cô gái này - tên bộ trưởng nói và chỉ vào T.A

- Tên đó nói j vậy? - Hoàng hỏi K.A

- Nếu muốn được thả thì để lại T.A - K.A nhắc lại lời nói ấy, anh ko muốn giữ cho riêng mình hiểu, anh muốn tất cả cùng hiểu để cùng nhau giải quyết

- Ko thể thế được - Hoàng thốt lên

- Đúng, sao có thể để mình T.A lại được - Nam chen vào

- Kệ đi các anh, chỉ để T.A ở lại thì tất cả sẽ được cứu - Yun

- Em im mồm, chính em muốn lên đây chơi đó, em mới là người phải ở lại - Hoàng quát

- Em...- Yun cứng họng,m.ng nhìn Yun bằng ánh mắt khó hiểu, Tuyết ko tin là Yun có thể nói như vậy, Nam là người rất vui vẻ và có quý Yun nhưng qua lời nói này anh thấy Yun có j đó mà m.ng ko thích, Minh nhìn Yun với ánh mắt xoi xét, qua nhiều lời kể của Vy anh cũng nhận thấy Yun ko tốt cho lắm , Vy thì đương nhiên ánh mắt của Vy toàn lửa nhìn Yun, còn Hoàng và K.A thậm chí còn ko nhìn

- Tối nay, trăng lên cao là lúc tất cả ra ý kiến, nếu ko tất cả sẽ phải chết - tên bộ trưởng đó cho m.ng nốt 1 cơ hội và bỏ ra ngoài

Căn phòng âm u trở về trạng thái im lặng và bắt đầu có tiếng bàn bạc của m.ng

- Tên đó nói j nữa đấy - Nam hỏi

- Tối nay trăng lên cao là phải ra quyết định ko thì tất cả đều chết - K.A thuật lại

- Nhưng ko thể để T.A ở lại 1 mình được, em ấy sẽ chết mất - Hoàng nói bằng giọng đau khổ

- 1 người chết còn hơn tất cả mà - Yun lên tiếng

- Đã bảo im mồm cơ mà - Hoàng trừng mắt quát Yun

- Thiên Anh, em ko nói nữa - Tuyết lạnh lùng nhìn Yun, ánh mắt của Tuyết làm Yun rùng mình

- Nếu đi thì tất cả sẽ cùng đi - Minh nói cương quyết

- Em nghe theo anh Minh - Vy

Tất cả cứ ngỡ T.A ngủ, trông cô có vẻ mệt mỏi lắm lên ko nghe thấy j vì m.ng nói rất bé nhưng tất cả cô đã nghe thấy hết

- Ko, m.ng đi hết đi, để em lại 1 mình, em sẽ ko sao đâu - T.A lên tiếng làm tất cả giật mình. Căn phòng đã có ánh sáng mờ nhạt bên ngoài hắt vào chiếu lên gương mặt từng người, mỗi gương mặt có 1 nỗi niềm khác nhau

- Ko được, T.A , sao bọn anh có thể để em lại 1 mình chứ - Hoàng hét lên

- Em ko biết tiếng của chúng em sống sao nổi, và cũng ko thể biết chúng sẽ làm j em mà - Nam

- Hình như chúng thích giọng hát của em, chúng muốn em ở lại hát cho chúng nghe, điều đó sẽ cứu được tất cả m.ng, em muốn lập công - T.A cười rạng rỡ, thật ra cô cũng đang rất lo sợ, ko biết nếu cô phải ở lại đây 1 mình cùng đám thổ dân thì cô sẽ ntn.

- Ko được - K.A lạnh lùng nói to

T.A ko bị chói nên cô có thể đi lại dễ dàng

- trăng lên rồi. m.ng hãy quên T.A đi, em đi đây, m.ng bảo trọng - T.A đi ra phía cửa, cánh cửa hé ra là nước mắt của m.ng tuôn rơi. Vy nấc lên gọi tên T.A, K.A cũng rất đau lòng và bất mãn, anh cảm thấy anh đang dần tuột khỏi tay 1 món quà vô giá mà có nghìn năm sau anh cũng ko mua nổi, còn Hoàng, Hoàng như chết lặng theo

bóng dáng nhỏ nhắn và cương quyết ấy, ko biết T.A nghĩ j mà cô lại mạnh dạn như vậy. Minh / Tuyết / Nam có cùng 1 suy nghĩ và tất cả cùng đồng thanh

- T.A, em đứng lại đó, ko được đi

T.A ko quay đầu lại, cô chỉ khựng chân lại và đôi môi bất chợt nở nụ cười, nụ cười ấy mang nhiều tầng ý nghĩa : nụ cười hạnh phúc khi nhìn họ được cứu, nụ cười tự hào khi mình cứu được họ, nụ cười đau đớn khi phải tạm biệt họ, nụ cười xin lỗi dành cho người anh trai luôn yêu thương cô và nụ cười xót xa khi cô chưa thể hiện được trọn vẹn tình yêu của mình cho 1 người.

Cô ko muốn ngoảnh mặt lại để rồi mang 1 nỗi buồn nữa, cô muốn đôi chân mình bước tiếp chứ ko bước lùi, cô ko muốn phải lưỡng lự thêm 1 giây nào nữa

Trăng lên cao rồi, ánh trăng dõi soi bước chân của cô, ánh trăng bàng bạc gợi lên 1 nỗi buồn vô hạn cho người ở lại và kẻ ra đi

Đám thổ dân vui mừng khi thấy T.A bước ra, cả đám xúm lại tỏ ý muốn nghe cô hát và vài tên khác cùng bộ trưởng vào lôi tất cả những người còn lại ra ngoài và tuyên bố

- Cô gái này ở lại, tất cả đi đi trước khi bộ trưởng đổi ý - 1 tên thổ dân con con hò hét

- Ko đi đâu hết, muốn đi thì tất cả đi - K.A nói tiếng thổ dân làm lũ thổ dân giận tím mặt

- Được lắm, bây giờ ăn thịt tên đó đầu tiên - tên bộ trưởng ra lệnh cho bọn đàn em

Mấy tên xông vào bắt K.A, T.A hiểu ra chuyện nên hét to

- Anh K.A, anh đừng cố chấp, nếu m.ng ko đi bây giờ thì đừng trách em, em chết ở đây đấy, m.ng ko được cứu mà em cũng sẽ chết, anh chọn đi

- Khánh Anh - Hoàng gọi

- Ko được - K.A nhìn T.A

- Nhưng em được - T.A khóc

Đám thổ dân ko hiểu họ nói j nhưng chúng thấy T.A đang nói lên im lặng nghe cô nói

- Thiên Anh, mày ở lại đây khác j chết - Vy quát

- Còn hơn tất cả chết - T.A

- Nhưng...

- Được rồi, bọn anh sẽ quay lại - K.A nhìn T.A, ánh mắt chứa chan bao yêu thương và có chút nuối tiếc

- Em sẽ ko sao - T.A cười

- Đừng làm hại cô gái này đấy - K.A nói với đám thổ dân

- Cô ấy sẽ là người hát cho chúng ta, trước khi trăng tàn tất cả ko rời khỏi khu rừng này thì sẽ phải chết - bộ trưởng

- Sao cái j cũng trăng thế nhở - Vy bực mình

- Đi thôi - K.A

Tất cả biết chỉ riêng 8 người họ sẽ ko làm j nổi đám thổ dân này bởi vì chúng quá mạnh, 1 tên đá hạ được trăm người dân bình thường rồi

..........

...........

............

Ánh trăng đã tàn, vạn vật trở lên yên tĩnh lạ thường, nhóm K.A đã rời khỏi khu rừng

Nước mắt của T.A lại rơi xuống, đám thổ dân lại nhao nhao lên nói j đó mà T.A ko thể hiểu

- Ko để cô gái khóc - đám thổ dân cùng nhau nói từ này nhưng T.A nào hiểu được, cô càng khóc to hơn...

__________

- T.A, em ấy sẽ ko sao thật chứ, tao muốn quay lại - Hoàng đứng ko được mà ngồi cũng ko xong, trong lòng anh như đang có ngọn lửa tiêu diệt mọi bộ phận, vừa nóng vừa đau

- Hay chúng ta quay lại đi - Vy

- K.A, anh nói j đi - Vy nhìn K.A, vì cô tin những lời nói của anh đều đúng và chính xác nhận, m.ng đều đặt hết niềm tin vào anh

- Yên tâm đi - K.A lạnh lùng, anh ngồi xuống ghế, m.ng đứng nhìn anh với ánh mắt dò xét

- Sao có thể yên tâm được chứ? khi T.A đang gặp nguy hiểm kìa - Hoàng nóng vội

- Chúng ăn thịt người đó anh - Vy

- M.ng phải nghe K.A - Minh lên tiếng

...

1 ngày sau...

Tiếng hát của T.A vang vọng trong rừng, tiếng hát ấy đã cảm hoá được đám thổ dân bên cạnh đống lửa, lúc này đây cô ko hề khóc mà cô đang cười rất tươi. Ko hẳn đám thổ dân này chỉ ăn thịt người mà chúng còn mang về rất nhiều hoa quả nữa.

Cuộc sống của chúng như bị đảo lộn khi nghe thấy tiếng hát của T.A, lúc đầu T.A có sợ hãi nhưng bây giờ, khi ngồi cạnh đám thổ dân, hát cho chúng nghe cô còn được vài tên đấm lưng và đưa hoa quả tận nơi cho cô ăn

Tuy nhìn mặt chúng rất đáng sợ nhưng T.A đã cảm thấy an lòng. Những bài hát cô cất lên đều nói lên tình cảm của cô đối với 1 người, nó da diết và thật mãnh liệt. đám thổ dân cũng ko đến lỗi quá lạc hậu, chúng biết bóc vỏ những loại quả như cam quýt theo sự chỉ dẫn của T.A, tuy cô ko nói được để cho chúng hiểu nhưng cô dùng tay và ánh mắt miêu tả, may chúng hiểu được

T.A cảm thấy rất vui vì điều đó, cô ngờ ở đây cô như bà hoàng, muốn j chỉ cần ra hiệu là đám thổ dân lấy về cho cô, ngày cô được chúng cho ăn uống và chơi đều đặn, tối đến thì cô hát cho chúng nghe đến khi trăng tàn, càng lúc cô càng thêm thân thiết với chúng...

..Pằng...pằng...pằng................................................( x100)

Hàng loạt tiếng súng nổ lên chói tay, T.A hoảng sợ nhìn đám thổ dân cứ thế la liệt ra đất, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc đến ngạt thở.

Lần lượt, đám thổ dân đã hoàn toàn bị bắn hết, chúng như những con cá thiếu nước nằm quằn quại dưới đất

Bât giác T.A khóc nhìn chúng, sống cạnh chúng hơn 1 ngày cô thấy rất vui và an toàn, chúng ko hề làm hại cô mà còn đối xử tốt với cô, cô xem chúng như những người bạn thế nhưng...

AA - T.A hét lên khi 1 tên thổ dân vịn vào người cô, móng vuốt của hắn quá nhọn làm tay cô chảy máu, hắn nhìn cô với ánh mắt chứa chan cảm phục và như muốn nghe cô hát nhưng cô chưa kịp hiểu ánh mắt đó muốn j thì hắn đã lăn ra chết

Quá nhanh, tất cả đám thổ dân đã chết hết...

- Thiên Anh, Thiên Anh , Thiên Anh - Vy hò hét xung sướng chạy đến bên T.A

- Thiên Em/ Anh , em có sao ko - Nam / Tuyết đồng thanh

- Thiên Anh, chúng có làm j em ko, 1 ngày qua anh lo lắng lắm em biết ko? - Hoàng ôm chầm lấy T.A nhưng cô đã đẩy ra, cô huớng ánh mắt thương cảm về đám thổ dân

- Tay em chảy máu rồi, về viện đi - Hoàng nâng tay T.A lên

- Ko, em ko - T.A lắc đầu

- Vết thương sâu quá, nó sẽ thành sẹo - Hoàng

- em muốn thành sẹo, em muốn để lại vết sẹo này - T.A khóc oà lên, qua 1 ngày gắn bó với đám thổ dân, cô như được thêm tình yêu thương kì diệu, 1 ngày quá ngắn ngủi.

- Em nghĩ sao vậy?, đây phải vết thương do bọn thổ dân gây ra ko? - Hoàng cuống quýt

- dạ phải, thế nên em muốn giữ lại, thật ra chúng đối xử với em rất tốt, em thật ko ngờ đấy, giờ nhìn chúng vậy em cũng cảm thấy mình có lỗi - T.A buồn bã

- Vậy nên em mới giữ lại vết sẹo để làm kỉ niệm sao? - Nam chen vào

- vâng, họ là những người bạn mới của em rồi

- Hay quá, T.A có bạn là thổ dân, em tài thật đấy đến thổ dân cũng phải mê em - Minh cười

Tất cả cùng cười...

- Vậy ra cô gái này là Thiên Anh con của Thiên Nhất sao? ( Thiên Nhất là tên của cha T.A ) - ông Đường lên tiếng

Giờ T.A mới để ý đến sự xuất hiện của ông Đường và đám người áo đen tay cầm súng còn lại, chắc là đàn em của ông Đường phái đến khi nhận được điện thoại của ông Nhất

- Dạ vâng, là cháu

- Thôi, các cháu về VN sớm đi, ở đây nguy hiểm lắm - ông nói rồi cho quân rút, Yun cười tươi vẫy tay cái người mà cô ao ước được gọi là bố chồng

- Ơ tớ chưa đi tham quan hết nước Mỹ mà - nam cười

- Ơ tớ chưa được ăn hết đặc sản ở đây - hoàng

- Ơ tớ chưa được ngắm hết gái đẹp ở đây...aaaaaaaaaaaaa - minh nói và kêu luôn 1 điệp khúc, quay sang thì thấy Vy đang cắn tay mình
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...