Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Sáng chớm lạnh, T.Anh dậy từ sớm, cả tối hôm qua cô ko thể ngủ ngon giấc được, có chút j đó mệt mỏi nhưng cô lại muốn đi dạo vào sáng sớm, ngắm cái cảnh bình minh ở đất Mỹ.

T.Anh khẽ mở cửa bước ra để tránh làm 2 người kia thức giấc.

- Anh...

- Ừ !

T.Anh vừa bước ra thì K.Anh cũng bước ra, ko hẹn mà gặp, cả hai nguời đều dậy rất sớm và cùng lúc bước ra ngoài

- Anh dậy sớm vậy? - cô hỏi, ánh mắt hơi ngưỡng mộ nhìn anh, lạnh thế này mà anh chỉ mặc 1 áo thun dài tay trong khi cô phải mặc cả áo khoác bên ngoài và đội mũ len

- Ừ !

Anh lại trả lời ngắn gọn, cô thấy hơi hụt hẫng, sao anh lạnh lùng quá vậy, cô thở dài và cúi chào anh

- Em đi ra ngoài

- Ừ... đi cùng tôi - anh hơi lưỡng lự 1 lúc rồi mới nói ra câu ấy, trong anh có 1 cảm giác lạ nhen nhóm như ngọn lửa muốn bùng cháy

Cô hơi bất ngờ vì lời yêu cầu của anh nhưng rồi cùng gật đầu, cô muốn sánh bước bên ai đó để cảm nhận được sự ấm áp của mùa đông này.

Anh đi trước, cô bước theo sau, cô có phần rụt rè khi đi cùng cái dáng cao lớn ấy. Bỗng anh chậm chân lại, như đang đứng chờ cô

- Em có thể đi nhanh lên ko? - Anh lạnh lùng đút tay vào túi quần nhưng trái với vẻ lạnh lùng toát ra từ lời nói đó, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt dấu sự ấm áp

- Vâng - Cô hơi xấu hổ, cô đi nhanh được nhưng cô ko dám đi ngang hàng anh, giờ anh lại nghĩ cô đi chậm, xấu hổ chết mất.

T.Anh đi nhanh bằng anh, quả thật nói cô đi chậm cũng ko sai, 1 bước chân của anh đã bằng 2 bước dài của cô rồi

Anh dẫn cô đi rất nhiều chỗ bằng đôi chân, ko có phương tiện giao thông nào hỗ trợ, cô đi nhiều cũng thầm thương cho đôi chân của mình, nó nhềm nhũn, mệt lử như ko bước tiếp được, cô đành lên tiếng, giọng có chút thều thào

- Anh mệt ko?

- Ko, em mệt sao? - anh hỏi lại, đúng thật là cô đang rất mệt, anh đưa cô đi bộ phải hơn mấy cây số mất, anh khoẻ thật đấy

- Vâng, đi lâu quá rồi - cô nhăn mặt

- Mới thế mà đã mệt, ngày nào em cũng đi bộ đến trường anh tưởng em quen

- Tại nó gần lên ko mệt, đây...xa quá

Cô nói có vẻ hơi ngại, cô ko biết là mình có làm phiền bước chân của anh ko nữa. đúng là đi cùng anh cô ko thể đuổi kịp được mọi thứ mà

- Hay anh cõng em đi - cô buột miệng nói, nói xong cô mới thấy mình thật sự vô duyên, cô cứ ngỡ lại hồi xưa, đi dạo bộ cùng anh Kỳ nếu cô mệt là cô lại bảo anh cõng, bây giờ cô bất giác nghĩ về anh lên buột miệng nói luôn câu nói ấy

- À ko, em nói nhầm, mình đi tiếp đi, cảnh ở đây đẹp quá anh nhỉ? - cô nói lệch chủ đề mong anh quên đi lời cô nói, thật sự cô đang rất rối bời và ngượng chín người, trong tâm cô luôn tự trách cứ mình sao lại nói ra câu ấy, ngại quá đi mất!

Mới đầu nghe cô nói vậy, anh cũng hơi ngạc nhiên vì độ vô tư của cô gái này nhưng rồi anh cũng bất giác cười, nụ cười đẹp nhất trong ngày, chính nụ cười ấy làm cô càng ngại hơn, cô cứ ngỡ anh cười giễu cợt mình, cô chợt thấy tủi thân và đi lên trước anh mấy bước

- Lên đi

Anh ngồi xuống với tư thế chuẩn bị đưa tay lên đỡ người cô vậy, cô ngạc nhiên khi cô chỉ buột miệng nói mà anh cũng làm thật, sao tim cô lại đập nhanh đến thế này, nó ko nghe theo lý trí nữa rồi, cảm giác j đây? hạnh phúc chăng?

- Em chỉ nói đùa thôi mà...anh ko... - Cô hơi nhíu mày và lưỡng lự, chưa kịp nói xong câu thì anh bắt đầu đếm...

- 1....

Cô trèo lên lưng anh để anh cõng, áp sát người anh, tim cô đập thình thịch, cô sợ là anh cảm nhận được, thế thì lại xấu hộ tập n nữa

Ở trên lưng anh, cô ko còn thấy lạnh, cái băng giá của mùa đông như tan ngay trong phút chốc, mùi hương từ người anh thoang thoảng làm cô như mê man cảm nhận nó, cô ko tin là anh lại cõng mình như thế này.

Hai người họ cứ im lặng suốt 1 quãng đường dài, có j đó hạnh phúc như đang chạy xẹt trong tim hai người, suốt dọc đường ko ít người qua lại nhìn vào cặp đôi trẻ này với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ, ghen tỵ với cô gái trên lưng chàng trai, những lời bàn tán bằng tiếng Mỹ rộn lên ko khác j khi anh ở Việt Nam, và anh cũng hiểu được những người đó đang nói j, họ nói anh đẹp, ko phải đẹp mà là quá đẹp luôn vậy,. lần đầu tiên họ thấy người đẹp như vậy, cả cái dáng người dong dỏng cao hơn mét 8 của anh cũng làm họ phải ngước nhìn và trầm trồ khen ngợi. Chỉ anh hiểu tiếng họ nói mà T.Anh ko hề hiểu 1 chút j, cô bị mù tiếng Mỹ

- Họ nói gì vậy anh? - T.Anh cảm thấy tò mò vì những người gốc Mỹ nói mà cứ nhìn vào cô và anh, cô cũng đoán được phần nào là họ đang nói về ai

- Họ nói em nặng thế này mà bắt 1 người gầy như anh cõng - Anh chêu, anh ko biết nói sao cho hài hước, anh chưa từng mở lời chêu hoặc nói xoáy ai bao giờ nhưng lần này lại khác, anh thay đổi thật rồi. Nghe anh nói cô hơi cựa người ngượng ngịu, cô lúng túng đến suýt ngã

- Thế thôi...anh..anh cho em xuống đi,. em đâu có mệt nữa, em làm phiền anh quá

- Họ nói ta đẹp đôi đấy - Anh lại chêu, môi anh cong lên thành 1 nụ cười hoàn hảo, ko phải những nụ cười kiểu nhếch mép hay nửa miệng j đó, họ có nói anh và cô quả thật đẹp đôi, ko ai phủ định điều đó nhưng anh nói ra có làm cho cô chết trong hạnh phúc ko?

Cô bất giác đưa con mắt khó hiểu nhìn anh, nghe giọng điệu của anh nửa thật nửa đùa làm cô phân vân, nếu thật thì chẳng phải cô rất hạnh phúc sao? nhưng nếu đùa...

- Có phải mình đi quá xa rồi ko? về đi anh - cô đổi chủ đề

- Mình - anh hơi quay đầu lại nhìn cô gái trên lưng mình

- À đâu, ý em nói là em và anh đi xa rồi - cô thanh minh cho cái từ mình , cô biết anh đang nghĩ j mà, sao hôm nay cô lại bị anh nói đểu thế này cơ chứ?

hình như sáng nay anh ấy uống nhầm thuốc j đấy? - cô tự nghĩ, cô ko dám tin anh lại nói nhiều như hôm nay mà nói toàn lời khiến cô dễ hiểu lầm và khó tin

Nghe cô nói vậy mà bước chân anh chẳng dừng hoặc quay lại,.anh vẫn đi thẳng, 1 lúc sau, 1 công viên đẹp tráng lệ khiến cô ko khỏi cảm thán

- Wow, ở đây nhiều chỗ đẹp quá vậy, sao anh biết chỗ này? - cô cười

- Đẹp là biết

- Anh từng sống ở đây rồi à, em thấy đường ở đây khó nhớ lắm mà anh lại thành thạo hết

Anh định nói j đó thì cô lại hét toáng lên....

-Yaaaa. Đẹp thật đó, em đến đó nha - cô reo lên vui mừng khi thấy ở trước cổng là mấy người mặc quần áo con vật hoạt hình và đứng vẫy chào quý khách

Cô cứ nói liến thoắng mà cô quên mất đây là Mỹ, mấy người Mỹ này có hiểu được tiếng Việt đâu

Nhìn mặt mấy người đó cứ đờ ra như vịt nghe sấm, K.Anh mới đến cạnh T.Anh. Anh nhìn mấy người Mỹ kia và đưa tay chỉ vào đầu T.Anh và nói

- Chỗ này có vấn đề.

Anh nói bằng tiếng Mỹ nên T.Anh ko hề hay biết j, chỉ những người Mỹ kia hiểu và họ trầm trồ lên cười, T.Anh đứng im như trời trồng, giá mà cô biết tiếng Mỹ thì hay

- Đi thôi, đứng đây làm j nữa - K.Anh lôi tọt cô ra khỏi dòng hoang tưởng, nhìn gương mặt ngờ nghệch đến ngơ ngác của cô mà buồn cười.

- Chỗ này là khu vui chơi sao? nếu muốn chơi thì phải có tiền, mà tiền phải là tiền nước Mỹ, mà tiền Mỹ là đôla hả anh? Mà anh và em làm j sài tiền đó - cô nói 1 thôi 1 hồi 1 cách hơi vô duyên

- Em ko biết nghĩ à, ko dùng tiền mỹ làm sao thuê khách sạn được?

- Em quên, em xin lỗi - cô cười trừ, sao cô bất cẩn quá vậy? lần sau nói j phải nghĩ kỹ thôi chứ đừng nói rồi mới nghĩ, cô tự nhủ lòng vậy

Cô được anh dẫn đi chơi biết bao nhiêu trò, vì sáng trưa ăn j nên cô có hơi kiệt sức vì mấy trò chơi khủng như đua xe, đu quay dây văng, lượn tàu trên không, đu quay vòm...

Ở Việt Nam mấy trò này đã khủng và nguy hiểm rồi mà ở đây nó còn khủng và nguy hiểm hơn nhiều, cũng may là anh luôn bên cạnh cô ko thì cô ngất lúc nào ko hay.

Thời tiết lạnh nhưng chơi nhiều đến nỗi cô phải bỏ mũ len và áo khoác ra vì nóng, hiện giờ cô cũng như anh vậy, cô chỉ mặc áo thun dài tay, của anh màu đen còn của cô lại mày trắng, hai người đi cạnh nhau trông khác 1 trời 1 vực. Hai màu đối lập nhau như thiên thần với ác quỷ.

Tại 1 hồ cá vàng...

T.Anh ngồi cạnh bờ hồ và thả thức ăn xuống cho cá, K.Anh ngồi trên thảm cỏ ngay cạnh đó, cả hai cùng đang trong tình trạng rất mệt, T.Anh vui vẻ nhìn hàng trăm chú cá ngoi lên rồi lặn xuống ăn thức ăn cô ném xuống

- Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm - Cô lên tiếng, dù có hơi mệt nhưng cô vẫn rất vui, cô muốn như vậy mãi...

- Anh mệt - anh trả lời sai chủ đề, cô hơi ngỡ trước câu trả lời đó và câu trả lời có j đó thật đặc biệt. Đúng rồi, anh xưng anh với cô, mọi khi anh chỉ xưng tôi mà giờ anh lại xưng hô thế, có hợp với con người lạnh lùng buông thả của anh thế ko?

- Em ko cõng được anh đâu, giờ thuê taxi về vậy ạ? - Cô cười

- Anh ngủ đây - anh nằm xuống thảm cỏ, 1 tay anh đưa lên che mắt còn 1 tay anh để lên bụng. Lúc anh ngủ trông anh cũng thật thu hút, cái dáng vẻ mạnh mẽ, kiêu ngạo , vô cảm nhưng trông anh như 1 thiên sứ vậy? anh làm cô xao xuyến...

Có vẻ anh mệt thật, cô hơi khó xử trước hành động của anh, cô đang muốn về lại khách sạn, cô quên ko mang điện thoại đi, cô sợ mọi người tưởng cô lạc đi đâu lại lo lắng.

Có chút ánh nắng nhẹ chiếu xuống mặt hồ long lanh, cô cũng thật sự rất mệt nhưng ngồi 1 lúc cũng cảm thấy đỡ mệt hơn, cô nhìn anh ngủ, cô ko nỡ đánh thức anh dậy.

Ở phía bên hồ có đội phát thức ăn tình nguyện, đến lúc cô phải ra giúp rồi. T.Anh đứng dậy rồi khoác chiếc áo vào rồi nhanh chóng đến chỗ phát cơm tình nguyện đó, chắc anh tỉnh dậy cũng nhìn thấy cô lên cô ko sợ anh tưởng cô đi lạc.

Tuy ko hiểu tiếng họ nói j nhưng cô vẫn giúp được phần nào, thỉnh thoảng có những tiếng gọi và tiếng hỏi han, cô lại lúng túng ko biết nói sao? mà cô còn ko hiểu người ta hỏi j mình cơ

- Em là người Việt Nam sao? - có 1 cô gái cao hơn T.Anh khoảng cái đầu nói bằng tiếng Việt, cuối cùng cũng có từ khiến T.Anh hiểu được

- Dạ vâng, em là người Việt Nam, chị cũng là người Việt sao? - cô vui vẻ đáp lại

- Ừ, nhưng chị sống ở đây từ bé, em cũng muốn làm mấy việc này sao?

- Em muốn giúp mọi người chút thôi, em cũng sắp phải về rồi

- Thế thì em giúp chị mang đồ ăn và mấy hộp cơm này ra chỗ người già bên kia nha, mấy cụ già rồi lên phải mang đến tận nơi

- Dạ vâng. - cô cười nhiệt tình

T.Anh đi sau cô gái đó, may có cô ấy làm người dịch tiếng cho cô nên T.Anh thấy thoải mái hơn

- Bà ăn ngon miệng ạ

- Ông ăn ngon miệng ạ

....

Cô gái đó nói tiếng Mỹ rất rõ ràng, T.Anh chỉ mang đồ ăn giúp cô đưa cho mấy cụ ở đó chứ cô ko hề nói j chỉ cười còn việc nói thì phải nhờ đến cô gái kia

- Ở đây thường xuyên làm hoạt động tình nguyện này sao chị? - T.Anh hỏi

- Cuối tuần là làm, em mệt chưa thì nghỉ đi, trời cũng lạnh lắm - cô gái đó ân cần

- Em ko mệt lắm, giờ em đang rảnh nên em có thể giúp đỡ mọi người 1 chút - cô cười hồn nhiên

- Em tốt quá, em biết rửa bát ko?

- Em biết, chị để em rửa cho, chị làm j thì làm đi - T.Anh nhanh chóng thế chỗ cô gái đó, cô rửa bát rất nhanh và sạch, cô gái kia chạy đi chạy lại mang đồ ăn cho mọi người, thỉnh thoảng lại nhìn T.Anh cười hiền, quả thật hoạt động tình nguyện này rất đáng khen.

Ở phía thảm cỏ, K.Anh đang quan sát từng hành động của T.Anh bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, trái tim anh đang hướng về nơi đó...

Hoàng hôn buông xuống nhuốm 1 màu tâm trạng nhưng yên bình, mọi người ở hội từ thiện ra về, T.Anh cũng chào tạm biệt mọi người bằng cái cúi đầu,cô cảm thấy tiếc khi ko nói được tiếng họ. Cô quay trở lại thảm cỏ ấy đợi người con trai ấy nhưng đâu biết anh mới chính là người đợi cô

- Anh dậy rồi sao? - vừa đến gần, thấy anh đang ngồi, cô hỏi

- Em nghĩ anh là j mà ngủ nhiều vậy?

Anh nói làm gương mặt cô thoáng biến sắc, cô cười

- Vậy giờ về ạ?

- Ừ !

Anh nói ngắn gọn rồi đứng dậy, đến cả động tác đứng dậy của anh cũng thu hút những đôi mắt xung quanh nữa chứ!

Hai người ko đi bộ nữa mà bắt taxi về theo ý của anh, nhìn cô có vẻ ko có sức sống hơn là buổi sáng, anh hỏi

- Đói sao?

- Vâng - cô thành thật trả lời, vì từ sáng đến giờ đã ăn j đâu., cô chỉ định đi dạo ngắm bình minh 1 lúc thôi mà bây giờ ngắm luôn cả hoàng hôn rồi data-mce-src=http://img.me.zdn.vn/images/smilley/default/14.jpg

- Đi ăn ko? - anh hỏi

Sao hôm nay anh lại mở lời nhiều thế nhỉ???? - cô thầm nghĩ

- Dạ thôi, muộn rồi về khách sạn chắc mọi người cũng đang chờ - cô từ chối

- Ừ

Anh nói gọn lỏn làm cả hai rơi vào tình trạng im lặng, cô và anh ngồi cạnh nhau nhưng lại nhìn ra phía khác nhau, mỗi người mang trong mình 1 dòng suy nghĩ khác nhau. Từ khi người con gái này bước chân vào cuộc sống đời thường của anh cũng là lúc anh bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn về những chuyện lằng nhằng, vốn dĩ anh chỉ nghĩ về những chuyện trong tổ chức và trong gia đình nhưng giờ...

Có lẽ 1 ngày nào đó ko xa, anh phải thành thật với bản thân thôi, anh phải chấp nhận rằng mình đã dần thay đổi, vì 1 ai đó, nói chính xác hơn là vì 1 cô gái

Đến khách sạn, anh trả tiền taxi rồi cả hai xuống xe, cô đi cùng anh. Vào trong cầu thang máy để lên tầng 5, suốt quãng đường ko ai nói 1 câu nào, có j đó khó chịu nhưng cô lại cảm thấy ấm áp khi đi bên anh giữa mùa đông thế này

Lên đến tầng 5

Đâp vào mắt họ là tất cả mọi người. Nhất Nam - Tử Tuyết - Thiên Anh (Yun) - Minh Hoàng - Đường Vy - Hải Minh đứng cạnh bên nhau ( chờ giặc tới )

- Tao cứ tưởng tao với Tuyết đi về muộn nhất mà có đôi còn đi về muộn hơn - Nam cười và chêu hai người kia, mọi người nhìn anh và cô với ánh mắt long lanh trìu

mến riêng có Yun thì nhìn cô bằng ánh mắt hình khẩu súng đã nạp đạn và Hoàng thì nhìn cô với ánh mắt dò xét nhưng chứa đựng đầy tình cảm

- Ko phải như mọi người nghĩ đâu...chỉ là...

- Đi ăn thôi - K.Anh lên tiếng cắt quãng lời nói của cô, tất cả mọi người đều hiểu ý anh, anh ko muốn nhắc đến chuyện là y rằng anh lạc sang chủ đề khác.

- Mọi người xuống dưới sảnh trước nha em thay quần áo xong em xuống - T.Anh cất tiếng, mọi người gật đầu rồi đi xuống trước riêng có Yun thì đứng lại

Đợi mọi người vào cầu thang máy xuống tầng 1 hết. Yun mới vào phòng cùng T.Anh

- Hôm nay bạn đi đâu cùng anh Khánh Anh vậy? - Yun lên tiếng khó chịu hỏi T.Anh

- Bọn mình chỉ đi dạo thôi - T.Anh cười

- Bọn mình? Bạn nghĩ sao mà nói như vậy? Đúng là trơ trẽn, bám theo anh ấy hoài ko biết xấu hổ sao? - Yun bực mình lên tiếng, ánh mắt chứa đầy sự ghen ghét ghẻ lạnh

- Mình...

- Bạn cũng biết anh Khánh Anh là của tôi rồi mà, tôi với anh ấy chưa chia tay, bạn nên hiểu điều đó, nếu bạn còn thân thiết với anh ấy như hôm nay thì bạn là người thứ 3 muốn cướp đi hạnh phúc của người khác, bạn nghĩ làm như thế tốt sao? Bây giờ tôi xuống ăn đây, bạn đừng xuống ở trên đây suy nghĩ đi,tôi xin bạn đấy. tôi sẽ bảo với mọi người là bạn mệt ko xuống được. - Yun nói 1 tràng rồi nhìn T.Anh bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Mày mà cướp anh K.Anh của tao, đừng trách tao ác, tý nữa chỉ là khởi đầu thôi, tao xin lỗi nhé, trong tình yêu tao hơi bị ích kỷ - Yun nghiến răng nói rồi đi nhanh

T.Anh nhìn theo dáng người của Yun, lòng nặng trĩu, ko lẽ thân thiết với 1 người là sai sao?

...

Ở dưới nhà ăn riêng mà K.Anh đặt phòng, mọi người đã có mặt đông đủ chỉ thiếu mỗi T.Anh, thức ăn cũng đã được bày lên trông rất bắt mắt, mùi thức ăn bay lên hoà vào không trung làm mấy cái bụng đói phải réo lên tục

- Mọi người ăn đi, T.Anh bạn ấy bảo là mệt ko xuống được - Yun nở nụ cười thân thiện nhưng bên trong lại chứa toàn sự gian xảo, ghen tỵ

- Mệt j chứ? Chắc cả ngày hôm nay nó chưa ăn j đâu? - Vy lên tiếng và đứng dậy khỏi ghế - Để em lên gọi T.Anh

Vy đứng dậy liếc qua xem thái độ của Yun, Yun nhìn lại cô cười nhếch mép, chỉ thoáng qua lên mọi người ko thấy cái nhếch mép khinh bỉ ấy của Yun, Yun đang rất bực mình Vy

- Bạn ấy mệt phải để bạn ấy nghỉ chứ ! Bạn ấy có nói thế rồi thì Vy ngồi xuống đi - Yun nói với giọng ngọt ngào quan tâm ảo

- Thôi Vy em ngồi xuống đi, chắc T.Anh mệt thật ko thì nó đã xuống đây rồi - Tử Tuyết cất tiếng, ngoài Vy và T.Anh ra thì ko ai biết được cái tính ẩn bên trong của Yun nó đáng sợ như thế nào? Nhưng chưa có bằng chứng xác minh điều đó và có lẽ vì ghen lên Yun mới có thái độ đó với T.Anh nên T.Anh và Vy cũng ko chấp nhặt j, dù sao cũng đang sống chung 1 phòng nên hai người ko muốn xảy ra bất hoà

- Vâng - Vy đặt mình xuống ghế

Mọi người bắt đầu ăn

Tất cả vui vẻ trò chuyện với nhau, ko gian riêng chỉ có mấy người nên họ tha hồ cười đùa

- Chị Tuyết, chị về khách sạn ở chung với bọn em được ko? - Vy

- Còn biệt thự đó, chẳng lẽ chị ấy bỏ chắc ? - Yun khó chịu nhưng cũng cười thật tươi để che giấu cái tính đểu cáng trong mình

- Đằng nào chị ấy chẳng về VN chứ ! - Vy cãi lại

- Thôi nào, chị ko muốn làm đề tài để hai em cãi nhau thế đâu, tạm thời chị vẫn ở lại biệt thự của chị, đến lúc mọi người về VN thì chị mới về chung - Tuyết lên tiếng giảm độ nóng trong hai cô gái kia

- Lần này đi luôn cả Mexico nha mọi người - Hoàng lên tiếng, ánh mắt anh có j đó khẩn cầu lắm

- Sao lại đi cả Mexico, tao ko thích đến đó - Hải Minh hơi khó chịu khi nhắc đến Mexico

- Ko đi - K.Anh lên tiếng, anh cũng hơi khó chịu, cả Minh và Anh đều ko thích nơi này ko vì 1 lý do j hết

- Đến cũng được mà, tao cũng chưa đến đó lần nào - Nhất Nam hứng thú

- Nhưng sao lại thích đến đó - Tuyết hỏi Hoàng

- Ko...chỉ là...- Hoàng ấp úng

- Sao? - Tuyết nhìn thái độ của Hoàng mà ko khỏi thắc mắc

- Thiên Anh, em ấy có nguyện vọng đến đó - Hoàng thành thật

- Thiên Anh? - Tất cả đồng thanh trừ Khánh Anh

- Ko phải em - Hoàng nhìn Yun

- À....- Vy bất chợt nhớ ra điều j đó, làm bạn thân trí cốt của T.Anh nên Vy cũng biết cha của T.Anh hiện đang sống và làm việc ở Mexico, chắc vì muốn được gặp cha nên T.Anh mới có nguyện vọng đến đó

- Sao? - Minh nhìn Vy

- Chắc nó nhớ bố đó mà. Hêhe - Vy cười và từ từ nói cho mọi người biết về người bố tuyệt vời đó của T.Anh

T.Anh đã từng rất giận bố khi để lại mình cô và anh trai để ông sang nước ngoài tiếp tục công việc khi mẹ cô mất nhưng rồi hiểu được mọi chuyện bố phải vất vả nam nũng để hai anh em cô sống tốt như bây giờ, cô yêu bố nhiều lắm !

- Thế tóm lại là có đi ko? - Hoàng lên tiếng

- Tôi ko đi - K.Anh lạnh lùng

- Mọi nguời đi đi, chắc tôi với K.Anh về nước trước - Minh

- Anh Minh... - Vy hơi cáu

- Đừng khuyên anh - Minh nhìn Vy

- Em...- Vy tức tối đứng dậy rồi lại bị Minh kéo ngồi xuống

- Em cũng về nước trước cùng hai người - Yun vui vẻ, mục đích cô đi cũng chỉ là được ở bên cạnh K.Anh chứ cô ko có ý định du lịch, đơn giản vì Mỹ là nơi cô từng đến nhiều lần rồi

- Vậy 3 người ko đi chứ j? - Hoàng cau mày

- Ừ - K.Anh và Minh đồng thanh, Yun gật đầu hưởng ứng

- Ừ, thôi mọi người ăn tiếp đi, tôi lo rồi, tôi lên phòng trước đây - Hoàng kéo ghế đứng dậy

- Ơ chưa ăn j mà - Nam và Tuyết cùng đồng thanh, công nhận cặp đôi này hợp nhau lắm luôn

Hoàng ko trả lời, chỉ lắc đầu rồi đi 1 mạch ra khỏi phòng để lại đằng sau mọi coi mắt khó hiểu, K.Anh thấy có điều j đó hơi khuất mắc ở đây

...

- Buông tôi ra, anh tha cho tôi đi, tôi xin anh đấy - T.Anh giãy giụa trong đau đớn, nước mắt cô ko ngừng rơi, tuyệt vọng, mỏi mệt, khó chịu, tất cả thứ đó hoà quyện lại rồi gặm nhấm thân xác cô

- Em gái, ngoan nào - 1 tên cười ranh mãnh, nụ cười thâm hiểm và thèm thuồng, anh ta đã ngoài 25 tuổi j đó, trông mặt vẫn còn trẻ, hắn ta nói bằng tiếng Mỹ nên T.Anh ko thể hiểu và ngược lại Thiên Anh nói bằng tiếng Việt nên hắn ta cũng ko thể hiểu

T.Anh ngồi đó, co rõ 1 chỗ, nước mắt giàn giụa thấm vào chăn gối, người cô run lên từng hồi, cô ko thể nhìn rõ mặt người con trai đứng trước mình vì mắt cô giờ đã bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc, cô chỉ biết mình đang phải hứng chịu 1 việc ko thể nào chấp nhận được? Cô làm j sai? Sao cô phải chịu những việc đồi bại như thế này?

Người con trai kia thật ra ko ham muốn j cô chỉ là hắn ta được thuê đến, mục đích của hắn chỉ là tiền.

Hắn ta cởi áo khoác ra và xông lên về phía T.Anh như 1 con thú dữ, T.Anh điên cuồng trong hỗn loạn, người cô ko ngừng run lên

Chống lại ư?

Cô ko thể vì hắn ta quá mạnh so với cô, hắn ta đè lên người cô làm cô ngạt thở, cô ko ngừng la hét, cố tìm 1 hy vọng nhỏ nhoi trước khi hắn ta đi và xoá tất cả dấu vết.

Đang là giờ ăn tối. Mọi người xuống phòng ăn hết, cô tự nghĩ mình ngu xuẩn khi nghe theo lời khẩn cầu ấy của Yun mà ở lại.

Cái áo khoác và áo thun lần lượt bị tên đó xé toạc và ném vào không trung, nỗi lòng của T.Anh càng dâng cao đến nghẹn thở, cô sợ...

Cô ko ngừng khóc và la lên đau đớn, tiếng khóc như tiếng than thân vang vọng khắp phòng, tiếng la hét như tiếng cõi lòng đang hứng chịu đau khổ. Cô đang rất đau, đau cả tinh thần lẫn thể xác, cô chỉ mới 17 tuổi thôi, cô sợ, cô đau lắm

Tiếng kêu la ngày càng bé đi và khàn đục, nỗi nhục trong cô lại tăng..

Nghe thấy tiếng kêu đau đớn thoang thoảng từ phòng của T.Anh, Hoàng vội xông vào, may cửa ko khoá nên anh có thể vào 1 cách dễ dàng, tên kia thật bất cẩn khi ko khoá trái cửa lại

Cảnh tượng trước mặt khiến Hoàng đau đớn, anh đau hơn cả T.Anh bây giờ, anh chỉ muốn xông lên giết chết tên kia

Anh nghiến răng rồi xông vào đạp tên kia bay khỏi giường với 1 lực mạnh, thế mạnh của anh là ở chân, thường thì đánh nhau anh toàn dùng chân đá là chủ yếu, tên kia bị anh đá ngã lăn xuống giường

Ánh mắt anh hằn sâu sự tức giận, nếu ánh mắt anh mà giết được người thì người đầu tiên anh giết chính là tên kia, anh tạm thời ko nhìn người con gái đang khóc kia mà tập trung đánh cho tên kia tơi bời hoa lá, cuối cùng tên đó bị anh đánh cho suýt ko thở được

- Cút đi - anh nói bằng tiếng Mỹ 1 cách rõ ràng, anh ko muốn bàn tay mình nhuốm máu của 1 tên đồi bại và anh đã tha cho hắn

Tên kia lê đôi chân chạy bạt mạng ra khỏi phòng, quần áo rách tả tơi.

Bấy giờ, anh mới nhìn cô, gương mặt cô ướt đẫm, ánh mắt tội nghiệp đến vô hồn, quần áo xộc xệch, đôi môi trắng bệch ko còn 1 chút sức sống, bả vai của cô đỏ tấy lên vì lực của tên kia.

Cô vẫn khóc ko dám ngẩng mặt lên nhìn anh, anh đau đến thắt lòng, nhìn người con gái trước mặt khóc, anh chỉ muốn đập nát ko gian, anh nhìn cô đau, anh còn đau gấp trăm lần

- Thiên Anh - giọng nói anh khản đục vang lên, gương mặt anh ko giấu được sự đau đớn và lo lắng,. anh nhìn cô với ánh mắt xót xa đau khổ

Nếu anh ko đến kịp thì ko biết cô sẽ ra sao?

Cô vẫn cúi gằm mặt xuống khóc, cô cắn môi đến bật máu, cô ko dám nhìn anh, đầu óc cô đang rối bời, tủi nhục, đau đớn đang dần hành hạ cô

- KHÔNG.... - cô hét lên, cô ko nghĩ có 1 ngày mình bị thế này, thật ghê tởm, cô lắc đầu mãi, cô ko thể chịu đựng được, cô muốn khóc thật to nhưng tại tiếng nấc làm cô nghẹn lại

- Thiên Anh...ko sao rồi mà, có anh ở đây - Hoàng vụng về an ủi cô, anh ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, nỗi đau đớn sợ hãi từ cô truyền sang anh, cả hai đều đang rất đau

Cô choàng lên ôm lấy anh khóc rối rít

- Thôi, em đừng khóc nữa, anh ko thích - Hoàng buồn bã nói, anh ko chịu nổi khi nhìn thấy người con gái này khóc đau đớn thế này

Cô cứ ôm chặt lấy anh, cô sợ...thật sự cô đang rất đau khổ, thân xác cô như đang dã dời. Anh cứ thế ôm lấy cô, làm chỗ dựa cho cô, giây phút ấy...con tim anh bỗng nhói lên...

- Anh...Khánh...Anh....

T.Anh bất giác gọi tên người con trai ấy trước mặt Hoàng, anh chỉ biết đau đớn vì nhận ra tiếng gọi ấy...

Tại sao? Tại sao? Sao ko phải gọi anh mặc cho anh mới là người đến cứu cô, sao cô vô tình vậy?

Cô đã vô tình bóp nát trái tim của anh chỉ bằng 1 câu nói.

Lúc đó...

Khánh Anh đang đứng ngoài cửa. Anh ko hiểu chuyện j đã xảy ra, anh chỉ biết hai người đó đang ôm nhau...rất thân thiện,.trong anh có j đó đang xáo trộn, 1 cảm giác đau đớn mà chỉ anh cảm nhận được. Anh cười nhẹ rồi quay lưng đi...

Yun đi phía sau K.Anh, thấy anh nhìn vào trong phòng đó rồi lẳng lặng quay đi, gương mặt anh có chút ko vui. Yun cũng nhìn vào trong, điều cô mong đợi cũng đã đến, bất giác đôi môi Yun cong lên nụ cười đắc ý nhưng ngược lại với nụ cười đó cô có cảm giác rằng K.Anh đã thích T.Anh kia thật, nếu ko thích thì chẳng có lẽ nào anh lại có thái độ đó khi nhìn hai người kia ôm nhau...
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...