Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không
Chương 2: Nhổ củ cải tạo ra bi kịch
Lúc này ta đang quỳ trên mặt đất, cha ta cầm cây roi mà lúc trước A Siêu tặng cho ta, khuôn mặt co giật, mẹ ta thì sống chết cố giữ chặt tay ông.
Cha ta muốn đi qua đánh ta, mẹ ta liền ngồi xuống đất ôm lấy chân ông mà khóc rống: “Thiếp chỉ sinh được một đứa con này, chàng mà đánh chết nó thì thiếp làm sao mà sống nổi đây? Nếu chàng muốn đánh chết nó thì đánh chết thiếp trước đi!”
Mẹ ta vừa nói vừa nhìn về phía ta nháy mắt, ý cười như có như không trong mắt bà làm ta hiểu ra, ta do mẹ ta sinh ra, còn cha ta nhất định là cha ghẻ rồi.
Tiếng khóc là của mẹ ta lớn đến nỗi làm cho những con vật trong viện gầm thét liên hồi, nhà ta loạn thành một đống. Cha ta thật là vô cùng xui xẻo rồi (1), ngồi xuống dỗ dành mẹ rồi cho ta ra ngoài dọn dẹp đám gà vịt ngỗng chó mèo. Ta đứng lên xoa đầu gối tê dại vì quỳ lâu rồi chạy ra cửa, không quên quay lại giơ ngón tay cái lên với mẹ. Đúng là gừng càng già càng cay, mẹ ta dù nhìn thấy hết một màn này mà vẫn không run sợ.(2)
Thật ra ta cũng đâu có gây ra chuyện gì, chỉ là lúc ở trường có người chê cười ta mập, bình thường người không đụng ta ta cũng không phạm người, nhưng nếu người khác đụng chạm ta ta sẽ trả lại bọn chúng gấp mười.
Ta hỏi hắn: “Có biết vì sao ta lại mập không?”
Hắn lại lườm ta: “Ăn nhiều nên mập.”
Ta nhìn hắm mỉm cười: “Thật ra cho dù có thể ăn cũng không nhất định sẽ mập.”
Sau đó ta nhét cho hắn hai cái đùi gà, nguyên tắc cơ bản của ta là không được lãng phí, xương cũng không được nhả ra.
Nhét xong ta lại hỏi hắn: “Ngươi có mập ra không?”
Hắn dùng sức lắc đầu. Ta lại hỏi tiếp: “Vậy ta có mập không?”. Sau đó hắn chạy mất, nhưng không ngờ hắn lại chạy đến nhà ta để kiện cáo.
Thu dọn xong, ta liền nhìn vào kẽ hở giữa cửa, bên trong cha mẹ ta đều đang cười. Vậy là mẹ đã giải quyết xong cha ta rồi.
Sau khi vào trong ta mới biết được hai người từ vấn đề làm sao trừng trị ta đổi thành sinh thêm một đứa nữa. Cha ta nghĩ rằng nếu như sinh thêm một đứa thì việc trừng trị ta sẽ dễ dàng hơn một chút, đến lúc đó mẹ ta sẽ không còn lý do gì để dùng cái chết đe dọa ông nữa. Mẹ ta lại nghĩ, sinh thêm một đứa thì còn ai có thể quản được ta nữa, đến lúc đó có thể sẽ là ba chúng ta đối phó với cha ta.
Không thể không nói mẹ ta chính là một nhà mưu lược.
Kế hoạch sinh thêm một đứa chính thức được cả nhà thực thi, tất cả đều theo kế hoạch mà làm, kết quả mẹ ta thật sự mang thai. Cũng trong quá trình đó, củ cải ở trong đất cũng đã chín.
Nhà của ta là một đại viện, sau này cha chê ta quá nghịch ngợm làm ảnh hưởng đến sự thân mật và hòa thuận của họ, nên đem phòng của ta ngăn cách một mình trong tiểu viện. Chăn đệm giường của ta đều bị ném đến tiểu viện, cứ như vậy đem ta đá ra khỏi tầm mắt của họ. Như vậy ta càng tự do, rất thoải mái mà đem toàn bộ ý thức và vật dụng chuyển đến tiểu viện (3).
Ta ở tiểu viện tìm hết nửa ngày cũng không thể tìm ra được thứ gì giống cái rổ, hôm nay ta muốn đi nhổ củ cải, lại không tìm ra cái rổ nào, ta nhớ ở đại viện của cha ta có, thuận tiện đi lấy vậy. Vừa vào đại viện ta đã trông thấy mẹ ta đang cùng thím Vương và thím triệu ngồi tám chuyện rất vui vẻ. (4)
“Mẹ, con đến lấy rổ.”
Mẹ ta vẫn như cũ ngồi nói chuyện, không hề quay lại nhìn ta. Em trai em gái chưa ra thì ta đã bị thất sủng rồi, cuộc sống tự tại không ai quản chính thức bắt đầu rồi.
Ta vuốt lông tiểu bạch mã: “Tiểu viện này chỉ còn ta và ngươi nương tựa lẫn nhau thôi.”
Tiểu bạch mã hất đầu một cái, không thèm để ý đến ta.
Ta nóng lên, chạy đến trước mặt nó quát: “Ngươi con ngựa này có tin ta dẫn những con vật khác về tiểu viện, để ngươi cô đơn một mình mình... Không đúng, là một mình ngựa không?”
Tiểu bạch mã ủi nhẹ vào người ta nịnh hót, đem cái rổ để lên cổ của nó.
Đúng là một con ngựa hiểu tính người, nếu như nó không nhìn chằm chằm vào con ngựa mẹ thôn bên cạnh thì sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa.
Vườn củ cải, một vùng xanh mướt.
Nhổ củ cải..... là..một việc không hề dễ dàng, hoàn toàn có thể tính là một công việc lao động cật lực. Mặt trời ở trên đầu dù không lớn nhưng vẫn làm người khác chảy mồ hôi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, chảy cũng không ít mồ hôi, vậy mà chỉ có 3 cây củ cải được nhổ ra, trắng trẻo mập mạp. Còn ta... thì ngồi trong hố.
Ta nắm lấy lá của chúng, chuẩn bị tiêu diệt cái thứ tư, bắt đầu nhổ.
Một, hai, ba... Dùng sức.
Ta nghe thấy: “ai da.”.
Nhìn xung quanh bốn phía, không có một ai cả. Chẳng lẽ là ta nghe nhầm?
Bốn, năm, sáu... Ra sức.
“Ai da”
Lần này ta xác định ta không có nghe lầm.
“Ngươi có thể nhẹ tay chút không?” Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Ta tìm theo tiếng kêu vừa phát ra, hính như là do cây củ cải thứ thứ tư này phát ra.
Ta từ trong hố cây thứ ba nhảy ra xa, nhìn cây củ cải này.
“Ngươi có thể nhổ ta ra xong rồi mới nghỉ ngơi được không hả? Ta bị nhổ một nửa, tư thế này ở trong đất thật sự không thoải mái.”
Ta té ngã trên mặt đất hít một hơi thật sâu, quả nhiên là cây củ cải thứ tư này. Phản ứng đầu tiên chính là ba chân bốn cẳng bỏ chạy (5), ta vừa quay đầu liến phát hiện không thấy con tiểu bạch mã của ta, ta chợt nhớ rằng hình như con ngựa mẹ của thôn bên cạnh ở cách đây không xa lắm. Tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít (6), ngựa đến lúc cưỡi mới biết tìm không thấy, đúng là khóc không ra nước mắt.
“Có còn ở đó không? Nếu để ta biết ngươi chạy mất thì đến khi ta ra khỏi đây ngươi sẽ chết chắc.” Củ cải thứ tư tiếp tục nói.
Ta quay trở về cái hố thứ 3, bắt đầu đào đất, vừa đào vừa run, vừa run vừa khóc, những giọt nước mắt mặn chát theo mặt lướt qua hai má rồi chảy xuống miệng.
Vào một ngày xuân ấm áp thời tiết vô cùng đẹp như thế này, một người không tin quỷ thần ở trong nhà mình đào củ cải lại bị một tên yêu quái không biết tên bắt nạt đến không thể khóc, dù sao thì ta cũng là một cô nương mà!!!!
Ta đào ta đào, củ cải trắng trẻo bắt đầu lộ ra ngoài. Củ cải vậy mà lại mềm mại như cánh tay, sờ vào khiến toàn thân ta nổi da gà. Ta dè dặt hỏi hắn: “Ngươi có thể ra ngoài không?”
“Cô nương đang khóc sao?”
Ta gật gật đầu cho dù bây giờ hắn không nhìn thấy. Ta kiềm nén một hơi rồi rống lên: “Ngươi buông tha cho ta đi.”. Lá củ cải liên tục run rẩy.
Có vẻ như củ cải từ giữa lòng đất đang muốn nhô ra ngoài, củ cải từng chút từng chút một nhú ra, giống như những mầm non mới sinh trong lòng đất. Ta đứng ở một bên không dám động đậy, sợ lát nữa hắn ra ngoài sẽ đánh ta.
Có phải khi còn sống được nhìn thấy yêu quái một lần thì chết cũng không hối tiếc không?
Lúc toàn bộ củ cải ra khỏi lòng đất, ta đứng ngây ngốc nhìn hắn. Cây củ cải này so với củ cải bình thường không lớn hơn báo nhiêu, trắng trắng mềm mềm. Hắn ta nhìn cũng không thèm nhìn ta, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bên bờ ruộng thì đừng lại.
“Đứng.”
Tất cả các củ cải trong vườn đều tranh nhau từ trong lòng đất chui ra, chỉnh tề đứng trên mặt đất. Ta nhớ lại có một ảo thuật gia đến từ thị trấn, hắn ta cũng nói đứng, sau đó quả táo liền bay lên, lúc đó ta còn cảm thấy hắn vô cùng lợi hại, vậy mà tên này còn có thể điều khiển tất cả củ cải ở đây.
“Ngươi là củ cải vương sao?”
Củ cải trắng trẻo nghiêm mặt không động đậy: “Ta là củ cải, không phải là rùa.” (7)
Củ cải có miệng, nếu như một đường kẻ cũng có thể tính là mắt vậy thì cây củ cải này cũng có mắt. Lá tươi xanh mướt che phủ trên đầu, trên lá vẫn còn dấu vết bị ta túm.
“Tiểu ngũ, củ cải của ngươi nhổ xong hết chưa? Chúng ta đến giúp ngươi đây.” Từ xa truyền đến thanh âm của Cẩu Đản, ta ba bước biến thành hai chạy đến bờ ruộng, túm lấy yêu quái củ cải đang đứng giấu ra sau lưng. Đột nhiên cảm thấy trên tay có chút đau.
“Ngươi mà cũng làm xong rồi sao? Ta còn tưởng ngươi chỉ biết ăn không biết làm chứ.” Cẩu Đản sau khi chạy tới liền nhìn chằm chằm vào đám củ cải trên mặt đất.
Ta không có thời gian để ý đến hắn, đem yêu quái củ cải trong tay nhét vào rổ.
“Đem củ cải về nhà thôi”
• Lời tác giả: Nữ chính đúng là kì quái. = =
***Chú thích:
(1) 一个头两个大: ý chỉ những việc vô cùng phiền phức, bản thân không thể giải quyết được.
(2) 坐怀不乱: Ngồi trong loạn nhưng không hề sợ hãi.
(3) 屁颠屁颠: Ý nói tâm trạng làm việc rất vui thích thoải mái.
(4) 张家长李家短: Ngồi lê đôi mách
(5) 撒丫子: Chỉ hành động dang chân, ba chân bốn cẳng
(6) 书到用时方恨少,马到骑时找不到: Nguyên văn “Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, trừ khước Vu sơn bất thị vân” (书到用时方恨少,除却巫山不是云). Vế đầu trích từ câu “Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, sự phi kinh quá bất tri nan” (书到用时方恨少;事非经过不知难) của Lục Du có nghĩa là: Tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít, không đích thân trải việc chẳng biết nó gian nan. Vế sau của câu trích từ bài Ly tư thứ tư trong chùm năm bài của nhà thơ Nguyên Chẩn. (BT). Chị nữ chính chế câu sau lại thành ngựa đến lúc cưỡi mới biết tìm không thấy =))
(7) Câu của chị nữ chính là: “你是萝卜王吧”, phiên âm là: Nǐ shì luóbo wáng ba, ý hỏi anh yêu quái phải vua của mấy cây củ cải kia không.
Anh yêu quái lại nghe thành: 王八, phiên âm là: Wángbā.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp