Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không

Chương 11: Thì ra con hồ ly này là một mỹ nhân


Chương trước Chương tiếp

Ngày thứ hai khi ta tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên cao rồi. Ta xoa xoa đôi mắt còn muồn ngủ, nhìn chung quanh bốn phía nhưng cũng không thấy bóng dáng của hai con yêu quái kia. Không lẽ bọn họ lưỡng bại câu thương cùng nhau thăng thiên rồi? Nhưng như vậy cũng không nên ngay cả thi thể cũng tìm không thấy chứ?

Ta đứng lên rời khỏi giường, chân phải tê rần suýt nữa thì té ngã, ta liền giơ chân phải lên cử động vài cái. Bên ngoài truyền đến giọng nói của Đại Bạch: “Ngũ Cốc, ngươi tỉnh rồi?”

“Tỉnh rồi. Con hồ ly chết tiệt đó đi chưa, hay bị ngươi đánh chết rồi?”

Bên ngoài truyền đến tiếng ho khan. Thanh âm rất lớn, nếu không biết còn tưởng đâu nhà nào đang đốt pháo. Sau khi ngừng ho, hồ ly mới dùng giọng nói chói tai của mình truyền vào trong phòng : “Bổn hồ ly đương nhiên vẫn còn sống, sống rất tốt nữa.”

“Ăc…... Ta thấy, phổi của lão nhân gia ngươi không sao chứ?”

………………………………..

Hai con yêu quái kia chỉ đứng bên ngoài đấu võ mồm. Ta nói như vậy, với tính khí của con hồ ly đó thì không nên bình tĩnh như thế, đáng lẽ phải mau chóng chạy đến trước mặt ta đòi quyết đấu chứ, sao bây giờ còn chưa vào?

Ta đi đến cửa nhìn một cái liền bị khung cảnh bên ngoài dọa đến hoảng sợ. Ngoài cửa, một cây củ cải lớn bị treo trên cây lựu, không cần hỏi, đó là Đại Bạch. Chỉ là bên cạnh Đại Bạch, tại sao….

Một nam nhân… Không đúng, là một thiếu niên mới phải. Y phục đỏ như lửa bay trong gió, mắt phượng hẹp dài, trong đôi mắt lạnh nhạt là con ngươi mang màu tím, theo văn nhân nói thì chính là mỹ nhân như họa. Trong trường ta lưu truyền nhau một câu như vậy: “Ma Lý Tô.”(1)

“Ma” nghĩa là làm lòng người rối loại như tơ vò, “Lý” nghĩa là rơi vào lòng người, “Tô” nghĩ là trong sự mềm mại đến tận xương. Nhưng một nam tử “Ma Lý Tô” như vậy, sao lại.... Sao có thể mang một cái đuôi dài đến như thế, còn vẫy qua vẫy lại khiến đất cát mù mịt.

“Ngũ Cốc, mau thu lại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống đi, nhìn qua đây.”

Ta quay đầu nhìn lại, Đại Bạch đang dùng ánh mắt ai oán nhìn ta chằm chằm, ta mới có phản ứng, hai con yêu quái này sao lại bị treo ở đây? Chắc chắn là không phại tự mình trói bản thân lại rồi treo lên như thịt phơi khô vậy.

“Không cần đoán nữa, là thổ địa làm. Hắn nói bọn ta quấy rối mọi người nghỉ ngơi, nhiễu loạn cuộc sống bình thường của dân chúng nên đã thu hồi pháp lực của bọn ta.” Đại Bạch nói bằng vẻ mặt phẫn nộ.

Ta “ồ” một tiếng rồi phụt ra cười. Cuối cùng cũng có người thay trời hành đạo trừng trị hai con yêu quái này. Thật sự không nghĩ tới, Lưu Ngũ Cốc ta là một người phàm mà lại có thể nhìn thấy hai con yêu quái bị treo như thế này, ta cười híp mắt chạy đến chỗ hồ ly, chậc chậc hai tiếng: “Hồ ly mỹ nhân, ngươi nói xem có phải ngươi bị ngốc không? Ngươi đã biến thành hình người mà vẫn không thể đánh lại cây củ cải bên cạnh ngươi.”

Gương mặt trắng nõn của hồ ly xuất hiện hai vệt đỏ ửng: “Ta....ta....”

Đại Bạch cười đến vui vẻ: “Ha ha ha. Con hồ ly ngu ngốc này dù biến thành hình người nhưng ngay cả ngươi còn đánh không lại, pháp lực của hắn dùng để duy trì vẻ ngoài xinh đẹp của mình, một chút sức chiến đấu cũng không có.”

Hồ ly liền quay lại liếc hắn một cái, sau dùng tốc độ nhanh nhất xoay thắt lưng, đẩy một cái hướng vào mông của Đại Bạch mà đá, Đại Bạch đung đưa vài cái, duỗi chân muốn đá hồ ly, nhưng đung đưa thế nào cũng đá không tới. Hồ ly nhìn hắn le lưỡi: “Đáng đời ngươi chân ngắn!”, sau đó lại đá hắn thêm một cái. Ta bước lên một bước muốn ngăn hồ ly lại nhưng đã muộn, Đại Bạch bay ra ngoài: “Ai da, tóc của ta...”

Sợi dây thừng chỉ còn lại vài phiến lá xanh mướt, Đại Bạch ngồi dưới đất ôm lấy đâuu. Mắt nhìn thấy hai phiến lá biến mất trên đầu Đại Bạch, ta tức giận. Dám khi dễ Đại Bạch, cho là ta không nhìn thấy gì sao? Nói sao thì hắn cũng là củ cải của ta.

Ta chạy đến trước mặt hồ ly, nhếch mép như cười như không, hồ ly muốn lùi về sau, hai chân đung dưa trên bàn đá phía dưới cây lựu, môi run run: “Ngươi.... ngươi đừng qua đây... Còn qua đây nữa ta sẽ kêu cứu.”

Ta dùng hai tay bắt lấy cái đuôi màu đỏ rực của hồ ly, buộc vào trên sợ dây thừng chỉ còn hai phiến lá của Đại Bạch, cột thành cái nơ bướm rồi vỗ vỗ đầu hồ ly, Đại Bạch bên cạnh nhìn ta khiếp sợ lùi về sau hai bước. Ta quay người đi về phòng, phía sau còn truyền lại tiếng kêu thảm thiết như giết lợn của hồ ly: “Đau đau đau, ngươi mau thả ta xuống.”

Sau khi rửa mặt xong ta quát gọi Đại Bạch đang gặm cỏ phơi nắng trông hồ ly: “Đại Bạch, hôm nay cùng ta đến trường, cho ngươi biết thế nào là giáo huấn cao cấp.”

“Còn có giáo huấn cao cấp sao? Ta đọc sách so với ngươi đọc không biết nhiều hơn bao nhiêu lần. Đi, thiếu gia cho ngươi biết một chút cái gì gọi là học rộng hiểu nhiều.” (2)

Ta không so đo với tiểu tử thối thích hò hét này mà nhét hắn vào cặp: “Học nhiều thì cũng là củ cải.”

“A à, ngươi đợi ta biến thành hình người sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đẹp đến hoa dung thất sắc.”(3)

Ta không để ý đến hắn, đi đến cửa lại vỗ vỗ đầu của hồ ly, nhìn hắn nhíu mày: “Hồ ly mỹ nhân, ngươi yên tâm. Cha mẹ ta cùng dì Thẩm đã lên thị trấn rồi, hai ngày nữa mới trở về nên không ai phát hiện ra ngươi đâu. Ngươi cứ bị treo ở đây đi, khi về ta sẽ thả ngươi xuống.”

Nói xong liền mở cửa, mơ hồ còn nghe thấy hồ ly bên trong la hét. Hình như nói sau khi thoát ra sẽ gì đó. Nói thật lòng, hồ ly trưởng thành thật sự rất đẹp, là mỹ nhân đó, trách không được nam nhân của Lưu thị ở phố tây lại nguyện ý bỏ trốn cùng hồ ly...

Lời tác giả: Ma Lý Tô~

***Chú thích:

(1): 麻里酥: Cái này chắc giống như kiểu từ ghép bên mình á, mấy từ này có nghĩa rồi ghép lại với nhau chứ mình tìm thì không phải thành ngữ hay tục ngữ gì hết. Tóm lại từ này có nghĩa là nét đẹp rung động lòng người làm tan chảy bao nhiêu trái tim á =))))

(2): 学富五车 – học phú ngũ xa. “五车” nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử “惠施多方,其书五车。”- "Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa."

Nguồn:

http://chengyu.itlearner.com/cy10/10867.html

Ai muốn biết thêm về Trang Tử có thể vào đây:

http://vi.wikipedia.org/wiki/Trang_T%E1%BB%AD

(3): 帅的花容失色 – nét đẹp hoa dung thất sắc, kiểu như Thúy Kiều Thúy Vân đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn ấy =)) Còn anh yêu quái củ cải lại đẹp đến hoa cũng phải mất màu luôn =))


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...