CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện
Chương 8
Đột nhiên tôi thấy vô cùng mệt mỏi khi cứ phải tự dằn vặt mình vì anh. “Em đúng là có ý như vậy. Chuyện giữa anh và em là một sai lầm.”
Anh nghiến răng. “Không phải. Cái cách anh xử lý nó mới là một sai lầm.”
Tôi nhìn anh chằm chằm, ngạc nhiên vì sự phủ nhận mạnh mẽ của anh. “Em không nói tới tình dục, Gideon à. Em đang nói tới việc em chấp nhận cái mối quan hệ làm-tình-nhưng-không-thân-thiết điên khùng giữa em và anh. Từ đầu em đã biết đó là sai lầm. Lẽ ra em nên tin vào trực giác của mình.”
“Em có muốn ở bên cạnh anh không, Eva.”
“Không. Đó là điều…”
“Không phải theo cái cách mà mình đã nói ở quán rượu. Nhiều hơn như vậy kìa.”
Tim tôi bắt đầu đập mạnh. “Anh đang muốn nói đến cái gì?”
“Tất cả mọi thứ.” Anh tiến lại gần tôi. “Anh muốn có em.”
“Hôm thứ Bảy anh đâu có vẻ gì là muốn vậy.” Tôi khoanh tay ngang hông.
“Lúc đó anh đang bị… choáng.”
“Thì sao? Em cũng bị vậy mà.”
Anh chống tay lên hông, rồi cũng khoanh lại như tôi. “Khỉ thật, Eva.”
Tôi nhìn anh lúng túng và thấy lóe lên một chút hy vọng. “Nếu đó là tất cả những gì anh muốn nói thì mình xong việc với nhau rồi.”
“Còn lâu mới xong.”
“Mình chắc chắn sẽ lâm vào ngõ cụt nếu cứ mỗi lần làm tình xong là anh lại phải nghĩ ngợi đâu đâu.”
Rõ ràng anh đang đấu tranh xem phải nói gì. “Anh quen với việc lúc nào cũng kiểm soát được mọi thứ. Nhưng em đã khiến anh đánh mất điều đó lúc ở trong xe. Bất ngờ đó khiến anh không xử lý được.”
“Thật hả?”
“Eva.” Anh đến gần hơn. “Trước đây anh chưa từng gặp phải chuyện như vậy, mà cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng nó đã xảy ra rồi… Anh muốn được sống như vậy. Anh muốn có em.”
“Chỉ là tình dục thôi mà Gideon, dù có tuyệt vời thế nào đi nữa. Nhưng một khi hai người không hợp nhau thì nó sẽ khiến cả hai mệt mỏi lắm.”
“Vớ vẩn. Anh đã nhận là anh sai. Chuyện gì xảy ra rồi anh không thay đổi được. Nhưng chắc chắn anh sẽ rất giận nếu em cắt đứt với anh chỉ vì chuyện đó. Em đưa ra nguyên tắc của em và anh đã thay đổi mình để làm theo, nhưng em không chịu thay đổi bất cứ thứ gì vì anh cả. Em cũng phải nhượng bộ anh một chút chứ.” Mặt anh đầy tuyệt vọng. “Chỉ một chút xíu thôi cũng được.”
Tôi nhìn anh, cố đoán xem chuyện này rồi sẽ đi tới đâu. “Vậy anh muốn gì hả Gideon?” Tôi dịu giọng.
Anh kéo tôi lại, đưa tay vuốt má. “Anh muốn được tiếp tục ở bên cạnh em. Em chỉ cần cho anh biết là em muốn anh làm cái gì. Nhưng phải cho phép anh làm sai vài lần, vì anh chưa từng làm vậy với ai bao giờ hết. Cứ coi như anh đang học đi.”
Tôi đặt tay lên ngực anh và cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh. Anh đang rất tha thiết và lo lắng, làm tôi cũng hồi hộp theo. Tôi phải trả lời làm sao bây giờ? Tôi nên nghe theo trái tim hay lý trí đây? “Anh sẽ có thể làm gì?”
“Làm bất cứ thứ gì để được ở bên cạnh em nhiều nhất có thể, trong hay ngoài phòng ngủ.”
Một niềm vui mãnh liệt xâm chiếm lấy tôi. “Gideon à, anh có hình dung ra một mối quan hệ giữa hai đứa mình sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức không? Em đã quá kiệt sức rồi. Em có vài vấn đề riêng vẫn chưa giải quyết xong, rồi còn công việc mới, rồi còn mẹ em nữa…” Ngón tay tôi đặt lên môi anh khi anh định mở miệng. “Nhưng em cũng muốn ở bên anh. Vậy nên em nghĩ em không có lựa chọn khác, phải vậy không?”
“Eva, đồ quỷ sứ.” Gideon nhấc bổng tôi lên, hôn tôi thật mạnh, rồi cọ mũi vào mũi tôi. “Tụi mình sẽ tìm cách.”
“Anh nói nghe cứ như dễ lắm.” Tôi biết là tôi thuộc dạng người khó chiều và anh cũng vậy.
“Nếu dễ thì chán lắm.” Anh bế tôi qua đặt xuống ghế trên quầy rượu, rồi mở nắp đậy ra khỏi cái đĩa chứa bánh kẹp to và khoai tây chiên. Thức ăn vẫn còn ấm vì được đặt trên một miếng đá nóng.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình đang rất đói. Nói chuyện rõ ràng xong xuôi rồi, tôi thấy rất thoải mái và lại thèm ăn.
Anh lấy chiếc khăn ăn trải lên đùi tôi rồi ngồi xuống bên cạnh. “Vậy bây giờ mình sẽ làm thế nào đây?”
“À, anh cứ lấy tay cầm bánh lên rồi cho vô miệng thôi.”
Anh ném cho tôi một cái nhìn ghê tởm khiến tôi bật cười và cảm thấy dễ chịu hơn. Chỉ ở bên cạnh anh cũng khiến tôi thấy dễ chịu. Nhưng cảm giác này thường không kéo dài. Tôi cắn miếng bánh, tận hưởng hương vị bánh kẹp phô mai ngon tuyệt vời.
“Ngon hả?” Gideon hỏi.
“Rất ngon. Em nghĩ một người đàn ông hiểu rõ về bánh kẹp như anh thì em phải giữ làm của riêng mới được.” Tôi lau tay và miệng. “Anh có phản đối khi bị chiếm hữu độc quyền không?”
Anh im lặng kỳ lạ, rồi bỏ cái bánh xuống đĩa. Tôi không đoán được anh đang nghĩ gì. “Anh cho rằng đó là một điều kiện trong mối quan hệ của hai đứa mình. Để anh nói rõ luôn là em cũng không được dính líu tới những người đàn ông khác nữa, Eva.”
Tôi biết trong anh có một cái gì đó tăm tối. Trước đây tôi học được cách phát hiện ra khi một người đàn ông có điều gì không ổn qua ánh mắt để kịp tránh xa. Nhưng trực giác đó không hề lên tiếng cảnh báo khi tôi ở cùng Gideon. “Còn phụ nữ thì được phải không?” Tôi hỏi đùa, thấy vui vẻ hẳn.
Anh nhíu mày. “Em biết anh chàng ở chung với em là lưỡng tính phải không?”
“Anh thấy có vấn đề gì không?”
“Chỉ có vấn đề nếu hắn đụng vào em thôi. Cơ thể em thuộc về anh, Eva nhé.”
“Vậy anh cũng thuộc về một mình em chứ?”
Ánh mắt anh bỗng trở nên nóng bỏng. “Đúng vậy, và anh hy vọng em sử dụng nó một cách dữ dội và thường xuyên.”
“Anh đã thấy em khỏa thân rồi.” Tôi trêu. “Anh biết anh sở hữu cái gì, còn em thì chưa nhìn thấy hết tài sản của em.”
“Chuyện đó có thể giải quyết liền bây giờ được.”
Tôi nhấp nhổm trên ghế khi nghe câu đó. Anh thấy vậy liền mỉm cười tinh quái.
“Mà thôi đi. Hôm thứ Sáu em đã về trễ giờ làm rồi.” Tôi tiếc rẻ.
“Vậy tối nay nhé.”
Tôi cười. “Chắc chắn rồi.”
“Anh sẽ xong việc lúc năm giờ. Để anh đón em.” Anh quay ra tiếp tục ăn, có vẻ rất hài lòng.
“Chắc không cần đâu.” Tôi mở chai tương cà chua. “Em định sau giờ làm sẽ đến phòng tập.”
“Vậy mình đi chung.”
“thật hả?” Tôi dốc ngược cái chai rồi lấy tay gõ lên đáy cho tương chảy xuống.
Anh cầm lấy chai tưởng rồi dùng dao khều ra cho tôi. “Anh nghĩ anh nên tiêu bở năng lượng trước khi anh xử lý em. Để cho ngày mai em còn đi nổi.”
Tôi nhìn anh kinh ngạc vì anh nói chuyện đó tỉnh queo. Nhưng nét mặt anh cho thấy đó không hẳn là câu nói đùa. Cơ thể tôi rạo rực. Tôi biết mình chắc chắn sẽ “nghiện” Gideon Cross mất.
Tôi ăn mớ khoai chiên, chợt nghĩ tới một người khác cũng nghiện Gideon. “Magdalene khiến em thấy phiền.”
Anh nuốt thức ăn rồi nhấp một ngụm nước. “Cô ấy nói là có nói chuyện với em nhưng không được suôn sẻ.”
Tôi nghĩ tới cái cách xảo quyệt mà Magdalene định tách tôi ra khỏi Gideon. Tôi sẽ phải rất cẩn thận với cô ả này, và Gideon phải làm gì đó, như là đoạn tuyệt với cô ả chẳng hạn.
“Ừ, không suôn sẻ tí nào.” Tôi tán thành. “Nhưng em rất bực khi cô ả nói rằng anh không tôn trọng những người phụ nữ anh đưa được lên giường, và ngay khi làm tình xong với em là coi như em đã biến mất trong mắt anh.”
Gideon ngừng ăn. “Cô ấy có nói vậy à?”
“Em lặp lại từng chữ đó. Cô ả còn nói anh giữ cô ả bên mình mà không làm gì hết vì anh muốn đợi tới khi anh sẵn sàng có cuộc sống ổn định cho hai người.”
“Vậy nữa hả.” Anh hạ giọng, nghe hơi đùa cợt.
Tôi chột dạ, biết rằng cuộc nói chuyện này sẽ trở nên rất tốt đẹp hoặc rất tệ hại, tùy vào điều Gideon sắp sửa nói. “Vậy em có tin tưởng anh không?”
“Đương nhiên là em tin anh. Nhưng cô nàng đó khiến em bực bội.” Tôi vẫn khăng khăng.
“Sẽ không vậy nữa đâu, để anh nói chuyện với cô ấy.”
Chỉ nghĩ tới chuyện anh sẽ trò chuyện với ả kia là tôi đã ghen. Tôi thấy mình cần phải nói ra luôn. “Gideon nè…”
“Anh đây…” anh ăn hết cái bánh kẹp và chuyển sang khoai chiên.
“Em là người rất ghen. Em có thể trở nên cực kỳ vô lý vì ghen đó.” Tôi cầm một miếng khoai chiên chọc vào cái bánh kẹp. “Anh nên suy nghĩ về chuyện đó, nghĩ xem anh có muốn quen với một người quá tự trọng như em không. Khi anh mới theo đuổi em thì em đã nghĩ tới chuyện này rồi. Em biết mình sẽ phát điên khi thấy phụ nữ vây quanh anh mà em không được có ý kiến.”
“Bây giờ em được có ý kiến rồi đó.”
“Anh không nghiêm túc trong chuyện này.” Tôi lắc đầu, cúi xuống ăn tiếp.
“Anh chưa bao giờ nghiêm túc như vầy trong cuộc đời anh.” Gideon đưa ngón tay lên khóe miệng tôi, quệt một chút nước sốt rồi cho vào miệng nếm. “Không phải chỉ có mình em như vậy đâu. Anh cũng ghen lắm đó.”
Tôi không hề nghi ngờ điều đó.
Tôi cắn thêm một miếng bánh, thấy nôn nóng một cách đáng xấu hổ khi nghĩ tới tối nay…” Em cứ nghĩ ngợi lan man như vậy là sẽ trễ giờ nữa đó.”
Tôi nhíu mày nhìn anh. “Sao anh biết em đang nghĩ gì?”
“Mỗi lần em nghĩ tới chuyện đó nhìn mặt em là biết ngay. Anh sẽ làm cho em phải mang cái vẻ mặt đó thường xuyên hơn nữa.” Gideon đậy cái đĩa lại, đứng lên rồi rút trong túi ra một tấm danh thiếp đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy số điện thoại nhà và số điện thoại di động mà anh đã viết lên mặt sau. “Anh biết điều anh sắp nói nghe hơi ngốc, nhưng anh cần số di động của em.”
“À.” Tôi miễn cưỡng thôi không nghĩ tới chuyện lên giường nữa. “Trước hết em phải mua một cái điện thoại đã.”
“Tuần trước anh thấy em có điện thoại để nhắn tin mà.”
Tôi nhăn mũi. “Cái điện thoại đó bị mẹ em theo dõi rồi. Bà ấy hơi… không bình thường.”
“Thì ra là vậy.” Anh vuốt má tôi. “Vậy ra đây là chuyện em nhắc tới khi em nói mẹ em theo dõi em đó hả?”
“Ừ, thật không may là vậy.”
“Vậy thì chiều nay trước khi đến phòng tập mình sẽ đi mua điện thoại. Em phải có điện thoại thì mới thấy an toàn được. Mà anh cũng muốn gọi em mỗi khi anh thấy thích nữa.”
Tôi bỏ một phần tư cái bánh xuống đĩa vì ăn không nổi nữa. “Thức ăn ngon quá, cảm ơn anh.”
“Rất hân hạnh.” Anh chồm tới khẽ hôn lên môi tôi. “Em có cần vào toilet không?”
“Có. Để em lấy bàn chải đánh răng trong ví ra nữa.”
Vài phút sau tôi thấy mình đang đứng trong phòng rửa mặt sau cánh cửa ẩn trên bức vách bằng gỗ phía sau cái màn hình tivi. Tôi và anh đứng cạnh nhau, cùng đánh răng và nhìn mặt nhau trong gương. Cái việc bình thường đơn giản đó cũng làm chúng tôi thấy hạnh phúc.
“Để anh đưa em xuống.” Anh bước tới giá treo áo khoác.
Tôi bước theo anh, nhưng lại rẽ qua chỗ bàn làm việc. Tôi đến bên chiếc ghế của anh, đưa tay sờ vào thành ghế. “Anh lúc nào cũng ngồi ở đây hả?”
“Ừ.” Anh mặc áo khoác vô, nhìn rất bảnh bao khiến tôi chỉ muốn ngấu nghiến lấy anh.
Nhưng thay vì làm vậy, tôi ngồi lên bàn đối diện với cái ghế. Còn năm phút nữa là một giờ, chỉ vừa đủ để đi xuống tầng hai mươi, nhưng tôi vẫn không cưỡng lại được ý muốn dùng thử “sức mạnh” mới của mình. Tôi chỉ vào cái ghế. “Anh ngồi xuống đi.”
Anh nhướn mày, nhưng cũng tới ngồi xuống.
Tôi cười. “Lại gần chút nữa.”
Gideon ngồi nhích lại, gần hai chân tôi. Rồi anh vòng tay qua hông, ngước nhìn tôi. “Một ngày gần đây anh sẽ làm tình với em ngay tại chỗ này.”
“Còn bây giờ thì hôn em đi.” Tôi thì thầm, cúi xuống hôn anh. Hai tay đặt lên vai anh, tôi nhấm nháp đôi môi anh với một chút đùa nghịch.
Anh rên lên rồi hôn sâu hơn khiến tôi thấy mình lại nhức nhối và ướt át.
“Một ngày nào đó, ngay ở cái bàn này, em sẽ hôn anh đến khi anh lên đỉnh. Có thể là trong lúc anh đang bàn bạc công việc mua bán qua điện thoại đấy nhé.”
Anh mỉm cười. “Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình rồi. Em sẽ làm cho anh phát điên ở khắp mọi nơi với cái cơ thể quyến rũ của em.”
“Anh không thích vậy hả?”
“Thiên thần của anh à, anh thích quá đi chứ.”
Dù rất thích sự ngọt ngào trong lời nói đó, tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên.
“Thiên thần à?”
Anh ậm ừ rồi lại hôn tôi.
Thật khó tưởng tượng quá nhiều thứ có thể thay đổi trong một tiếng đồng hồ. Tôi bước ra khỏi văn phòng của Gideon trong một tâm trạng hoàn toàn khác so với lúc vào. Cơ thể tôi vui sướng hưởng ứng khi bàn tay anh đang đặt trên lưng mình chứ không còn thấy khó chịu như khi nãy.
Tôi vẫy tay chào Scott rồi tươi cười với cô nàng tiếp tân mặt lạnh.
“Em nghĩ cô ấy không thích em.” Tôi nói với Gideon lúc đứng chờ thang máy.
“Ai?”
“Cô tiếp tân của anh đó.”
Anh liếc qua hướng đó, lập tức cô nàng tóc đỏ nhoẻn miệng cười rất tươi.
“Cô ấy thích anh.” Tôi làu bàu.
“Thì anh trả lương cho cô ta mà.”
Tôi cong môi. “Thì đương nhiên rồi. Chắc chắn là không liên quan gì đến chuyện anh là người đàn ông quyến rũ nhất trên đời.”
“Thật không?” Anh ép tôi sát vô tường với ánh nhìn thiêu đốt.
Tôi chạm tay lên cơ bụng của anh, cảm nhận được từng múi cơ săn chắc. “Thì em thấy sao nói vậy thôi.”
“Anh thích nghe em nói chuyện.” Anh chống hai tay lên tường, giữ đầu tôi ở giữa rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn.
“Em cũng thích anh. Anh vẫn còn nhớ là mình đang ở trong văn phòng đúng không?”
“Làm sếp để làm gì nếu anh không được tự do làm bất cứ cái gì anh thích?”
“Ừm.”
Khi thang đến tôi lách qua tay anh để bước vô. Anh bước theo, vòng ra phía sau kéo lưng tôi ôm sát vô người. Tôi mỉm cười khi nghe anh thở mạnh, và cứng người lại.
“Đàng hoàng lại nào.” Anh giở giọng quở trách. “Mười lăm phút nữa anh có cuộc họp đó.”
“Lúc ngồi làm việc anh có nghĩ tới em không?”
“Đương nhiên là có rồi. Còn em, lúc ngồi làm việc cũng phải nghĩ tới anh. Đó là lệnh đó, cô Tramell ạ.”
Tôi ngả đầu ra sau tựa vào ngực anh, thấy thích cái cách anh nói như ra lệnh thế. “Ông Cross à, tôi thấy không có đường nào tránh nghĩ tới ông trong lúc làm việc cả, bởi vì tôi nghĩ tới ông trong tất cả mọi lúc mà.”
Anh bước ra cùng tôi khi xuống tới tầng hai mươi. “Cảm ơn em về bữa trưa nhé.”
“Câu đó em nói mới phải.” Tôi bước lùi ra. “Gặp anh sau nhé. Đen và Nguy hiểm.”
Anh hơi ngạc nhiên khi nghe cái biệt danh đó. “Năm giờ nhé. Đừng có bắt anh đợi.”
Một cái thang khác dừng lại, Megumi bước ra. Gideon bước vào thang, mắt vẫn nhìn tôi cho tới khi cửa thang đóng hẳn.
“Ôi chao.” Megumi thốt lên. “Cô ghi bàn rồi. Tôi ganh tị phát điên lên được.”
Tôi không nghĩ ra câu nào để đáp trả hết. Mọi thứ còn quá mới, tôi không muốn nói trước gì cả. Tận đáy lòng tôi biết cái cảm giác hạnh phúc này rồi sẽ qua mất. Mọi thứ tự dưng lại tốt đẹp quá mức khiến tôi không yên lòng.
Tôi vội vã trở lại bàn làm việc.
“Eva.” Tôi ngước lên thấy Mark đang đứng ở cửa phòng. “Tôi nói chuyện với cô một chút nhé?”
“Dĩ nhiên rồi.” Tôi cầm máy tính theo, dù về mặt nghiêm nghị cùng giọng nói của Mark cho tôi cái cảm giác là sẽ không cần đến máy tính. Nỗi sợ của tôi lớn dần lên khi Mark đóng cửa phòng lại. “Có gì không ổn ạ?”
“Đúng là có.” Mark chờ tôi ngồi xuống rồi kéo ghế ngồi bên cạnh chứ không phải đối diện như mọi khi. “Tôi không biết phải nói sao…”
“Anh cứ nói đi, tôi sẽ ráng hiểu.”
Anh nhìn tôi ra chiều cảm thông pha lẫn chút áy náy. “Lẽ ra tôi không nên can dự vào. Tôi chỉ là sếp của cô trong công việc thôi. Nhưng tôi sẽ vi phạm nguyên tắc này một chút, bởi vì tôi mến cô, Eva à, và tôi muốn cô làm ở đây lâu.”
Tôi chột dạ. “Vậy thì tuyệt quá. Tôi rất thích công việc này.”
“Tốt. Tôi vui khi cô nói vậy.” Anh nhoẻn cười. “Nhưng mà… hãy cẩn thận với gã Cross đó nhé.”
Tôi chớp mắt, bất ngờ vì câu anh vừa nói. “Dạ tôi biết.”
“Anh ta thông minh, giàu có, lại quyến rũ nữa, nên tôi hiểu ai cũng sẽ thấy bị cuốn hút. Ngay cả bản thân tôi dù rất yêu Steven nhưng cũng thấy xao xuyến mỗi lần gặp anh ấy. Anh ấy có một sức hút lớn.” Mark nói nhanh để che giấu sự ngượng nghịu. “Và tôi cũng biết anh ấy rất thích cô. Cô thông minh, xinh đẹp, chân thật, chu đáo… Tôi có thể kể hoài không hết bởi vì thật sự cô rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nói khẽ, thầm hy vọng lúc nãy nhìn bề ngoài của tôi không tệ như những gì tôi đang cảm thấy trong lòng. Những lời cảnh báo như thế này từ một người mà tôi xem là bạn, cộng thêm việc mọi người nhìn tôi như một người-tình-ngắn-hạn của Gideon, chính là những thứ khiến tôi thấy rất bấp bênh.
“Tôi chỉ không muốn thấy cô bị tổn phương.” Mark thì thầm, trông anh cũng khổ sở không kém. “Mà tôi phải thùa nhận là tôi có phần ích kỷ nữa. Tôi không muốn mất một người trợ lý giỏi chỉ bởi vì cô ấy không thể làm việc trong cùng một tòa nhà với bạn trai cũ.”
“Mark à, em rất biết ơn vì anh quan tâm tới em và đánh giá e cao như vậy. Nhưng anh đừng lo lắng nữa, em là người lớn rồi mà. Hơn nữa, sẽ không có thứ gì có thể khiến em bỏ công việc này đâu.”
Anh thở phào nhẹ nhõm. “Thôi được. Vậy dẹp chuyện đó qua một bên để làm việc nhé.”
Thế là chúng tôi không nhắc tới chuyện đó nữa. Nhưng tôi mắc phải một sai lầm lớn mà sẽ khiến tôi khổ sở trong tương lai, đó là đăng ký trên mạng để mỗi ngày đều nhận được thông báo khi có kết quả tìm kiếm chứa cái tên Gideon Cross xuất hiện trên Google. Khi đồng hồ chỉ năm giờ, niềm hạnh phúc ban trưa của tôi vẫn còn bị vấy bẩn bởi bao nhiêu là câu hỏi trong đầu.
Gideon đúng giờ như anh đã nói. Anh có vẻ không để ý lắm tới tâm trạng của tôi khi chúng tôi cùng bước vào một thang máy khá đông người. Vài cô gái lén liếc nhìn anh, nhưng tôi không để ý lắm. Anh đẹp vậy mà, họ không nhìn mới lạ.
Khi vừa ra khỏi cửa quay, anh nắm lấy tay tôi, đan các ngón tay vào nhau. Cử chỉ đơn giản này có một ý nghĩa lớn đối với tôi vào lúc đó, nên tôi siết chặt tay anh. Và rồi tôi hiểu rằng,một khi tôi bắt đầu thấy biết ơn vì việc anh dành thời gian cho mình, thì cũng sẽ là lúc mọi thứ bắt đầu đổ vỡ. Bởi vì khi tôi như vậy, cả anh và cả bản thân sẽ không còn tôn trọng tôi nữa.
Chiếc Bentley của anh đậu bên vệ đường, người lái xe đứng chờ sẵn để mở cửa. Gideon nhìn tôi nói. “Anh đã cho người mang đồ tập của anh tới rồi. Em sẽ tập ở Equinox phải không? Hay mình có thể tới chỗ anh hay tập.”
“Chỗ của anh ở đâu?”
“Anh hay tập ở Cross Trainer trên đại lộ Ba mươi lăm.”
Tôi chưa kịp hỏi tại sao anh biết tên phòng tập của tôi thì đã bị cái chữ “Cross” làm cho tò mò. “Đừng nói là phòng tập đó cũng là của anh chứ?”
Anh toét miệng cười. “Một chuỗi chứ không phải một phòng. Thường thì anh tập võ, nhưng thỉnh thoảng cũng sử dụng máy.”
“Chuỗi phòng tập hả?” Tôi nhại lại. “À, dĩ nhiên rồi.”
“Em quyết định đi.” Anh tỏ vẻ ân cần. “Em thích đi đâu thì anh theo đó.”
“Thử tới chỗ của anh đi.”
Anh mở cửa cho tôi lên xe. Tôi ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi rồi nhìn ra cửa sổ khi xe chuyển bánh. Chiếc xe bên cạnh chạy sát đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là chạm được ngay. Tôi vẫn chưa quen với giờ cao điểm ở Manhattan. Ở Nam Cali xe cộ cũng phải nối đuôi nhau, nhưng tốc độ chậm hơn. Còn ở đây, tốc độ và sự chen chúc luôn khiến tôi phải nhắm mắt vì sợ hãi.
Tôi đang ở một thế giới hoàn toàn mới. Thành phố mới, căn hộ mới, công việc mới và một người đàn ông mới. Rõ ràng có quá nhiều thứ để thích nghi, nên cũng sẽ dễ hiểu nếu đôi khi tôi bị mất thăng bằng.
Tôi liếc nhìn qua Gideon thấy anh đang chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán. Mọi cảm xúc trong tôi dồn lại thành một niềm đam mê mãnh liệt cùng với nỗi lo lắng mơ hồ. Tôi không biết liệu mình sẽ làm gì với anh, chỉ biết rằng dù rất muốn nhưng tôi sẽ không ngừng được.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp