Couple 50
Chương 68
-Bạch Tô Cơ cho chúng tôi một lý do đi
Nhưng lời xin lỗi của tôi không đủ để giải đáp nghi hoặc của mọi người nó còn khiến nhiều câu hỏi vang lên hơn.
Tôi do dự một lát, rồi dũng cảm đón nhận những câu hỏi của mọi người , giải thích rõ ràng:
- Trước khi tới đây tôi đã gặp rất nhiều trở ngại nhưng thật may mắn vào giây cuối cùng tôi đã tới nơi nếu không có lẽ tôi sẽ hối hận suốt đời.
-Không sao đâu chỉ cần đủ 50 couple là được rồi!
Câu trả lời của tôi dẫn tới một tràng pháo tay giòn giã, mọi người hình như đều cảm động trước câu nói đó. Cũng tha thứ cho tôi nên không còn truy hỏi nữa.
- Ok! Thấy mọi việc đã đâu vào đó cuối cùng Sir chung cũng đồng ý nhưng điều này .Thầy bứơc nhanh ra trung tâm sân khấu đấy gọng kính vàng trên sống mũi, nhìn tôi rồi lại nhìn An Vũ Phong , bỗng dưng thây nói: Nếu cuối cùng câu lạc bộ trái Tim Tình yêu đã tìm đủ 50 couple vậy thì chúng ta bước vào giai đoan thứ hai bỏ phiếu.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh Tô Tiểu Lệ , 1 phiếu ! Câu lạc bộ tái tim tình yêu , 1 phiếu!
Câu lạc bộ trái tim tình yêu , 1 phiếu! Câu lạc bộ trái tim tình yêu 1 phiếu!
Câu lạc bộ trái tim tình yêu , 1 phiếu! Câu lạc bộ trái tim tình yêu 1 phiếu!
- Trái tim! Trái tim! Trái tim! - Mà Thu Thu đứng cạnh tôi khẽ lấm bấm, hình như làm như vậy thì cô sẽ đạt được ý nguyện vậy! Tôi cảm động nhìn Ma Thu Thu đang nghiêm túc một cách khác thường, bất giác nắm chặt hai tay, nhìn chăm chú vào tấm bảng đen ghi số phiếu, bắt đầu cầu nguyện cho Câu lạc bộ Trái tim tình yêu!
Không biết vì sao, có mười mấy phút kiểm phiếu mà tôi cảm thấy hình như cả thế kỉ tói qua! Mỗi khi thành viên của Hội học sinh ghi thêm một phiếu lên bảng, trái tim tôi lại đập mạnh một tiếng.
Tôi hít một hơi thật dài đế mong mình bình tĩnh lại, không ngờ lại càng hồi hộp hơn.
Đúng lúc tôi cảm thấy trái tim mình như sắp biến thành một con thỏ nhút nhát thì bỗng dưng, một luồng hơi ấm áp từ ngón tay truyền lên tim tôi, ương phút chốc an ủi trái tim đang thấp thỏm của tôi.
Tôi cúi đầu xuống, thấy không biết từ lúc nào An Vũ Phong đã nắm chặt tay tôi! Bàn tay anh vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, khiến tôi cảm thấy như mùa xuân đã về. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của An Vũ Phong, kinh ngạc phát hiện ra, khóe miệng anh nở một nụ cười....
-Tôi tuyên bố, kết quả cuộc tuyển chọn lần này - Kỳ tích lớn nhất của Đại học Tinh Hoa năm nay - Câu lạc bộ Trái tìm Tình yêu! - Mười phút kiểm phiếu dài hơn cả thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc.
-Year! Chúng ta thành công rồi!
-Câu lạc bộ Trái tim Tình yêu vạn tuế!
-Và người sáng tạo kỳ tích của năm nay sẽ giành được giải thưởng đặc biệt của Đại học Tinh Hoa, đó là một suất học bổng đặc biệt đi Pháp du học! - Tiếng sư Chung kích động vang lên - Cô chính là... .Người sáng tạo ra Câu lạc bộ Trái tìm Tình Yêu, Bạch Tô Cơ!
Các thành viên của câu lạc bộ hoan hô rầm trời trên mặt mỗi người đều hiện lên sắc hồng xinh xắn. Trong giây lát, tôi dường như cảm thấy mùa xuân đang bao bọc quanh mình, ánh mặt trời, những cơn gió nhẹ ấm áp, ngay cả không khí cũng có mùi của hạnh phúc!
Tôi thắng rồi sao?
Người sáng tạo ra kỳ tích của năm nay... .Người sáng lập ra Câu lạc bộ Trái tim Tình Yêu, Bạch Tô Cơ!
Tôi bất giác nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, tâm trạng vẫn như người đang ở trên mây, nhất thời không thể nào "hạ cánh" được!
Người giành được giải quán quân cuối cùng là tôi! Hơn nữa chỉ có mình tôi! Nhung còn Anh Vũ Phong thì sao?
Nếu không có sự giúp đỡ nhiệt tình của Câu lạc bộ nhịp đập Trái tim của anh thì Câu lạc bộ Trái tìm Tình Yêu sao có thể đi tới ngày hôm nay?
Tôi quay đầu lại, há miệng định hỏi gì đó, nhưng hình như sư Chung nhận ra tôi định làm gì, chỉ mỉm cười!
- Mọi người yên lặng! Yên Lặng một chút! - Tiếng nói của Sir Chung như liều thuốc an thần khiến tiếng huyên náo khắp hội trường tắt hẳn. Sir Chung bống nắm tay An Vũ Phong, đi tới trước mặt tôi, sau đó nắm tay tôi và cùng giơ cao tay của hai chúng tôi lên!
- Chưa cần vội chúc mừng! Tôi vẫn còn chưa nói xong! Sừ Chung bật cười hài hước -Chủ đề lần này khiến tôi vui mừng nhận ra rằng, hai học sinh không quen biết nhau, từ kẻ kình địch dần dần trở thành bạn bè. Thực ra ý nghĩa của việc trao đổi học sinh chính là hòa hợp, sự hòa họp giữa các câu lạc bộ, sự hòa họp giữa mọi người, sự hòa hợp của các tư tưởng! Bởi vậy, mặc dù giải thưởng cuối cùng của mỗi năm chỉ có một, học bổng sang Pháp du học cũng chỉ có một, nhưng sau khi Hiệp hội trao đổi sinh viên quốc tế hiểu được tình hình này đã chủ động đề nghị cho cả hai chủ tịch câu lạc bộ cùng đi. Bởi vậy, năm nay chúng ta có hai người giành giải nhất, họ chính là cặp đôi thứ 50 của năm nay -Bạch Tô Cơ và An Vũ Phong!
Tùng tùng tùng......... tùng tùng tùng....
Bốp bốp bốp...... bốp bốp bốp......
-Vạn tuế! Vạn tuế! - Tiếng vỗ tay,, tiếng hoan hô!
Sir Chung -vừa mới nói dứt câu, cả sân khấu lại chìm trong làn sóng vui mừng!
Tôi ngây người đứng nguyên tại chỗ cũ, mỉm cười nhìn An Vũ Phong, rồi lại quay đầu lại, bỗng dưng tôi nhìn thấy một đôi mắt màu xám nhạt đang âm thầm nhìn tôi trong đám đông....
Xào xạc!
Trên con đường thưa thót bóng người, từng cơn gió nhẹ thổi qua hàng cây ngô đồng hai bên đường, phát ra những tiếng xào xạc. Ánh mặt trời lặn dần ra phía Tây, khiến cả bầu ười được nhuộm một màu đỏ rực.
Không khí thật ương lành! Từng cơn gió mát thổi qua mặt tôi khiến khuôn mặt nóng bừng của tôi hạ dần nhiệt độ.
Rời khỏi khung cảnh náo nhiệt của sân trường, tôi và An Vũ Phong sánh vai nhau đi trên con đường nhỏ quanh co ương trường Đại học Tinh Hoa, không ai nói lời nào. Thực ra không cần phải nói. Chỉ cần hai người có thể sóng bước bên nhau, tôi đã cảm thấy vô cùng đặc biệt! Cũng giống như đang diễn một bộ phim tình cảm, nhân vật nam chính đẹp trai lần đầu đi bộ cùng cô gái mà mình thích, hai trái tim nóng hổi cùng đập chung một nhịp và lại gần nhau hơn ương tiếng gió thổi rì rào...
Lạch cạch...
Bỗng từ cách đó không xa vang lên một tiếng động nhẹ.
Tôi và An Vũ Phong không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, gặp một bóng người vô cùng thê thảm.
-Kỷ Minh?
Người xuất hiện trong tầm mắt của tôi chính là Kỷ Minh! Kế từ sau khi rời khỏi phòng tôi lần trước, anh chưa hề xuất hiện lại lần nào. Trong tay Kỷ Minh xách một va ly hành lý, nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt màu xám dừng chân đứng nguyên tại chỗ cũ, chỉ dùng đôi mắt im lặng nhìn về phía xa.
Tôi bước nhanh về phía Kỳ Minh, An Vũ Phong cũng vội đi theo tôi! Ba người chúng tôi lần đầu tiên đứng gần nhau như vậy, nhưng cả ba đều rơi vào yên lặng.
- Kỷ Minh, bạn mang hành lý đi đâu vậy? Bạn định đi sao? - Rất lâu sau, những từ ngữ ương đầu tôi mới sắp xếp được thành một câu nói, nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng.
Kỷ Minh vẫn giữ thái độ ôn hòa, đứng thẳng người, mỉm cười nhìn tôi và An Vũ Phong. Nhung trong đôi mắt màu xám nhạt luôn rất tự tin của anh lại có vẻ gì đó khiến tôi thấy khó hiểu - u buồn, thất vọng, hay là bất lực... .Vô số tình cảm phức tạp nằm trong đó.
-Đúng thế. Mình nghĩ mình không nên ở lại đây nữa, có lẽ có những việc ngay từ đầu mình đã sai rồi.
-Kỷ Minh, việc của cậu tôi đều nghe nói rồi - Giọng An Vũ Phong trầm trầm
- Vậy sao? Có điều là một trong ba đại thần như cậu, có lẽ không bao giờ hiểu được tâm trạng hiện thời của tôi đâu - Kỷ Minh cay đắng nhếch miệng, khuôn mặt anh giống như một tấm cửa sổ bằng kính sau cơn mưa bị bám đầy bùn, không thể nào lau đi được.
- Không - Nhưng An Vũ Phong lại lắc đầu - Cậu sai rồi. Tại sao tam đại thần lại không thể hiểu tâm trạng của người khác? Trong cuộc đời của mỗi người đều có những việc không thể nào quên được, tôi cũng thế. Nhưng quan trọng không phải là nhớ mãi quá khử, mà là hãy quên chúng đi.
-Quên? - Kỷ Minh nhún vai, khẽ hử lạnh một tiếng - Cậu nói thì dễ dàng lắm, nhưng đối với tôi mà nói, muốn quên đi một chuyện còn khó khăn hơn cả tìm đường lên trời. Cậu có thể hiểu được cảm giác bị người ta đuổi ra khỏi căn nhà mà mình đã sống từ nhỏ không? Cậu có thể hiểu được tâm nguyện của mẹ tôi khi muốn tôi tìm lại chiếc vòng đó không? Cậu có vì không thực hiện được di nguyện của bố mẹ mà cảm thấy đau đớn tới mức muốn biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này không?
Kỷ Minh...
Tôi nhìn Kỷ Minh chăm chăm, mặc dù có giây phút biết được sự thực, tôi đã rất hận anh! Nhưng không biết vì sao, tới ngày hôm nay, tôi lị có một cảm giác rất kỳ lạ, có thể là tôi thương hại anh, có thể là đồng cảm với anh, nhưng lớn nhất vẫn là cảm giác có lỗi với anh!
-An Vũ Phong, chiếc vòng này có lí lịch như thế nào?
-Thực ra cái vòng này chính là tượng trưng cho dông dõi quý tộc ở nước Chanel.
Nhưng từ mấy năm trước, ông già của viện trưởng lão bỗng dưng nổi hứng lên, nói rằng ngay cả Giang Hưu Thần cũng đã kết hôn rồi, chúng tôi cũng phải nhanh chân lên! Thế là ông ta nghĩ đủ mọi cách để dùng cái vòng này trêu đùa bọn anh! Ông ta còn nói, nếu ai làm mất cái vòng này sẽ buộc phải chấp nhận sự sắp xếp của ông ta, coi mắt một người con gái đã được chỉ định! Haizzz... Bạch Tô Cơ, giờ thì em biết rồi chứ? Nếu khi đó anh không đòi lại cái vòng này, hậu quả sẽ rất rất nghiêm trọng đấy. - An Vũ Phong chép miệng, nói với giọng ngán ngẩm.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp