Lan Lăng nghe được những lời này của Trịnh Thượng Nghi, nhìn kỹ Phùng Viện, thấy sắc mặt nàng quả thật có chút tái nhợt, vội đỡ lấy nàng cười nói có chút xin lỗi: “Thập lục tỷ tỷ, là ta lỗ mãng, nghe nói tỷ tỷ đã trở về, cũng đã quên thân thể thập lục tỷ tỷ không tốt.”
Nàng hành động như vậy làm cho Phùng Viện có chút yên tâm, chỉ nhẹ nhàng cười, Tử thiến cùng người đi theo Lan Lăng công chúa đều bước lên phía trước nâng các nàng ngồi xuống, lại lần nữa đưa lên nước trà cùng điểm tâm, Lan Lăng công chúa nhìn chung quanh bốn phía một chút, cười nói: “Quang Dao điện này, bố trí thật xứng với tỷ tỷ.” Phùng Viện chính là chỉ cười một cái, nhớ tới lời nói vừa rồi của Lan Lăng công chúa, chần chờ một chút mới hỏi: “Thập bát muội muội mới nói là giả nghĩa là sao?”
Trịnh Thượng Nghi ở một bên hầu hạ nghe được Phùng Viện hỏi như vậy, chính là chuẩn bị tiến lên hòa giải, hoàng hậu đã dặn qua, những lời này không thể để rơi vào tai Phùng Viện.
Lan Lăng công chúa buông quả cam trong tay đặt vào bát, mắt nhìn sắc mặt của Trịnh Thượng Nghi, nàng là người cực thông minh, biết trong lời nói của mình đã lỗ mãng, trong đầu đang nghĩ làm thế nào để bù lại lời nói vừa rồi, chợt nghe Phùng Viện mở miệng: “Thập bát muội muội, ngươi nói đi, ta mặc dù mấy ngày nay dưỡng bệnh, nhưng cũng biết bên ngoài nhất định là thực không yên ổn.”
Lan Lăng cắn cắn môi dưới, đưa tay cầm lấy tay Phùng Viện, an ủi nói: “Tỷ tỷ cứ hảo hảo dưỡng bệnh, những lời nói bên ngoài kia, nghe làm cái gì, chính là tỷ tỷ tính tình rất tốt, nếu là ta, đã sớm dẫn người đem mấy người kia dạy dỗ một phen.” Phùng Viện nghe Lan Lăng công chúa nói chuyện, thế nhưng lại nói đến câu này, không khỏi nở nụ cười.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm: “Thập bát muội muội, tính tình ngươi cũng quá nóng nảy đi, còn dẫn người đem mấy người kia dạy dỗ một phen, thành cái thể thống gì.” Nguyên lai là hoàng hậu tới, thấy nàng tiến vào, Phùng Viện các nàng vội đứng dậy hành lễ.
Hoàng hậu đỡ lấy Phùng Viện, tay kia thì đem Lan Lăng công chúa kéo đến, điểm một cái lên trán của nàng: “Ngươi còn dẫn muốn dẫn ai? Chẳng lẽ là mấy cung nữ kia sao? Toàn bộ không có bộ dạng của công chúa.” Thời điểm hoàng hậu đến Hà Gian vương phủ, Lan Lăng công chúa mới bảy tuổi, khi đó hoàng hậu còn chưa có hài tử, Lan Lăng công chúa thật có hơn phân nửa thời gian là ở bên người hoàng hậu.
Lan Lăng công chúa thuận thế dựa vào người hoàng hậu, cười hì hì nói: “Chị dâu, ngươi đây là thấy thập lục tỷ tỷ không muốn ta, ta đi ca ca cáo trạng đi ?” Phùng Viện thấy Lan Lăng công chúa và hoàng hậu đang lúc thập phần thân thiết, không khỏi có chút hâm mộ, chính mình hiện tại được bọn họ che chở, luôn phải cẩn thận từng chút một.
Thấy thần sắc trên mặt Phùng Viện, hoàng hậu biết nàng lại đi vào cõi thần tiên đến địa phương nào đi, trong lòng nhẹ giọng thở dài, tám năm trước, thời điểm chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Viện, tuy là chị, danh phận cũng là quân thần, mà lần này, như trước là chị, danh phận quân thần mỗi người cũng khác.
Lan Lăng công chúa không cần để ý này nọ, thân thủ nhoáng cái đạt lên cánh tay hoàng hậu: “Chị dâu, ca ca thế nào không ban chiếu, tru cả nhà Kim thị, mà chỉ là hưu thư, thật là...” Nhìn thấy Lan Lăng công chúa bỉu môi, vẻ mặt bênh vực kẻ yếu, hoàng hậu nở nụ cười: “Là người, săn thú không giết thú có thai, Kim thị hiện tại có thai, nếu hạ lệnh tru sát, mặc dù hợp luật pháp, chung quy là không phải.”
Không đợi Tạ hoàng hậu nói xong, Lan Lăng công chúa đã nói: "Bọn họ đối tỷ tỷ như vậy, đem công chúa làm nô, giết mười lần cũng không đủ, ca ca nhân từ, còn thương tiếc trong bụng nàng có đứa nhỏ, nhưng mà chị dâu, nếu bọn họ đã muốn thoát chết, như thế nào lại có lời đồn công chúa là giả, này chẳng lẽ không phải là bọn họ tìm chỗ chết sao?"
Tạ hoàng hậu không dự đoán được đầu óc Lan Lăng công chúa chuyển biến nhanh như vậy, đã nghĩ đến lời đồn đãi là Kim gia thả ra, Phùng Duệ cũng từng nói qua Vương Tư Không ngày đó cũng không phải là không xử lý, tru sát Kim thị.
Chính là trong bụng Kim thị có đứa nhỏ, là mầm rễ của Vương gia, Kim gia thì không nói làm gì, đứa nhỏ này lại khó xử lý, vì vậy Phùng Duệ lúc săn thú, trước hết không truy sát thú có thai, trẫm không muốn truy sát phụ nhân làm cho Vương Tư Không lui xuống, ai ngờ từ đó về sau lại có lời đồn như vậy đi ra, quang mang trong mắt Tạ hoàng hậu thoáng rùng mình, Kim gia đây là tự tìm đường chết, chính là chỉ có một Kim thị, sẽ không đem lời đồn đãi truyền nhanh như vậy, nghĩ tới cái nữ nhân ương ngạnh kia, nàng cũng là nữ nhân Vương gia a.
Phùng Viện nghe Lan Lăng công chúa và Tạ hoàng hậu đối thoại, tuy rằng đã là mùa hè, trong viện cũng vô cùng hạn chế dụng băng, Phùng Viện vẫn là cảm thấy được trên người từng đợt rét run, sát Kim gia, cái đó và ý nghĩ của Phùng Viện cũng không giống nhau, ban đầu nàng nghĩ bất quá là tru sát Kim tiểu thư, Lục Khởi cùng Vương mụ mụ kia hai người trợ giúp ngược đãi nàng, đều nghĩ rằng, trừng phạt những kẻ hay ngược đãi vi nô kia là tốt rồi, những người khác, Phùng Viện cũng không nghĩ đối bạn họ làm gì cả.
Nhất là Kim đại gia, nếu không có hắn, chính mình sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, mà tru sát toàn tộc Kim gia, không phải nam tử có lẽ có thể may mắn mà thoát khỏi, thanh niên là nam tử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Phùng Viện không khỏi nhỏ giọng thở dài.
Tạ hoàng hậu nghe được, quay đầu hỏi Phùng Viện: "Muội muội làm sao vậy, cảm thấy trên người không thoải mái sao?" Phùng Viện như vậy lập tức có người tiến lên sờ trán là Tử Thiến các nàng, đối Tạ hoàng hậu cười nói: "Muội muội chẳng qua là nghe thập bát muội muội nói đến chứ sát, nhớ tới ngày đó một đường từ Lạc Kinh đến Giang Hữu, khắp nơi trên đất đầy thi thể, vài lần cũng không biết có thể hay không còn sống đến Giang Hữu, nữ tử đồng hành, cũng khi đó ngã xuống, không khỏi có chút thở dài."
Phùng Viện vốn là chuyển hướng đề tài, ai ngờ xúc động cùng hoảng sợ ngày đó, bất an, tới Giang Hữu rồi, tuy rằng vất vả, nhưng vẫn nghĩ là có thể thừa dịp loạn mà chạy ra, ban đầu nghĩ chính mình nghĩ đến Tạ gia, ai ngờ lại bị bán đến Kim gia, mặc dù không có lang bạc kỳ hồ, lại quá không có một ngày an ổn, cả ngày bị người mắng là tiện nhân.
Nghĩ vậy, Phùng Viện không khỏi thương cảm, thì thào nói ra một câu: "Ngày đó cả ngày bị người mắng là tiện nhân, theo thời gian, nhưng lại rất tin chính mình từ nhỏ chính là tiện nhân, trong thành Lạc Kinh, trong Chiêu Dương điện hết thảy đều là một giấc mộng."
Lan Lăng công chúa tuy biết Phùng Viện từng làm vi nô, còn cho là làm nhục công chúa, tất yếu đem toàn tộc bọn họ tru diệt mới hả, nghĩ đến ngày đó Phùng Viện ở nơi kia làm những chuyện tối hạ đẳng, nghe người khác nhục mạ, khẩu khí trong lòng kia càng lợi hại, đứng lên nói: "Tỷ tỷ người đừng khó chịu, ta lúc này sẽ dẫn người đi đem người mắng ngươi bắt lại đây, để tỷ tỷ từ từ đánh chửi hết giận."
Thấy nàng đi, tạ Hoàng hậu giữ lại: "Muội muội trở về." Lan Lăng công chúa đang nổi nóng, làm sao nghe vào, một mạch đi ra ngoài, Trịnh Triệu hai vị Thượng Nghi vội đứng ở cửa đại điện, Lan Lăng công chúa chọn mi một cái: "Như thế nào, các ngươi dám ngăn đón đường đi của bản công chúa?"
Trịnh Thương Nghi trang trọng nói: "Thiếp cũng không phải dám ngăn đón đường đi của công chúa, còn thỉnh công chúa trở về cùng hoàng hậu nói chuyện." Lan Lăng công chúa như thế nào nghe lời, thân thủ đem các nàng đẩy ra, Tạ hoàng hậu thấy bộ dáng thật sự náo loạn kia, ho khan một tiếng: "Lan nhi, chẳng lẽ phải để chị dâu, thỉnh Cừu phu nhân tới sao?"
Nghe thấy chắc đến tên Cừu phu nhân, Lan Lăng công chúa mặt đỏ lên, Cừu phu nhân trong lời nói là chưa bao giờ nàng không dám nghe, tuy nói mỗi lần thấy Cừu phu nhân, bọn ta là khách khách khí khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng là Lan Lăng công chúa ở trước mặt, liền cảm thấy chính mình phải đối nàng cung kính, chỉ đem thân mình uốn éo, một lần nữa trở về ngồi xuống, chính là ngồi cũng không chịu ngồi tốt, chân không ngừng vẽ loạn trên mặt đất.
Phùng Viện thấy Lan Lăng công chúa như vậy, ngược lại nở nụ cười, đối Tạ hoàng hậu nói: "Tính tình thập bát muội muội, thật có chút giống ngũ hoàng thúc, trước kia thời điểm ở Lạc Kinh, lão cung nhân nói cho chúng ta chuyện xưa năm đó, từng nói qua ngũ hoàng thúc tính tình rất hào sảng, cuộc đời Viện nhắc tới cha chồng, làm con dâu tự nhiên khó mà nói, Lan Lăng công chúa lông mi giương lên, cuốn lấy Phùng Viện hỏi: "Tỷ tỷ, ngày đó lão cung nhân có nhắc tới việc của phụ vương không? Ta từ nhỏ nghe nương nói, phụ vương là một đại anh hùng, chính là đợi đến thời điểm ta có thể nhận thức, hắn đã ốm đau ở giường, nào có nửa điểm bộ dángtựa như một vị hiệp khách, cứ như vậy lại không có lễ nghi ước thúc."
Ngũ hoàng thúc trong miệng Phùng Viện chính là phụ thân của Phùng Duệ, Hà Giang vương Tiền nhiệm, Tạ hoàng hậu nghe Phùng đại anh hùng."
Nói xong Lan Lăng công chúa thở dài một hơi, Phùng Viện chẳng qua cố ý nói chuyển hướng mà thôi, chuyện xưa này, rất nhiều đều không nhớ được, thấy trong mắt Lan lăng công chúa lộ ra vẻ nhụ mộ, Phùng Viện trong lòng tê rần, ngày đó nếu phụ hoàng có thể che chở thê nhi một chút, hết thảy những chuyện này cũng sẽ không phát sinh.
Nghĩ vậy, lại nói đến trong lời nói vừa rồi của Lan Lăng công chúa, sợ việc xử lý Kim gia cũng sắp đến, chính là, đến lúc đó phải bảo vệ Kim đại gia thế nào đây? Phùng Viện thấy Lan Lăng công chúa cười nói vui vẻ trước mặt, nếu không gặp sự việc kia, chính mình chỉ sợ đối với sinh tử của thứ dân không thèm để ý đi, Phùng Viện nhẹ nhàng bưng ly trà uống một ngụm, , nước trà ngọt lành, chỉ là vì sao mình lại cảm thấy có chút chua sót?
Kim lão gia lúc này cũng ở nhà than thở, ngày đó biết Tiểu Viên là công chúa, được người trong cung đón trở về, hắn liền chuẩn bị tinh thần chịu chết, lấy công chúa làm nô, đây là loại tội lớn gì? Đừng nói nhà mình chỉ có một đầu, chính là có thêm mấy đầu, cũng không đủ chém.
Trong lòng lại có chút may mắn, vạn nhất Tiểu Viên nhớ ra nhà mình thì tốt rồi, hơn nữa con rể mình lại là người nhà Lang Gia vương gia, nữ nhân lại hoài đứa nhỏ, nói không chừng Vương gia sẽ xem đây là điểm tốt, thay nhà mình tranh thủ, ai ngờ chờ tới cũng là một thư ly hôn của Vương Thắng An, cho biết hôn sự của hắn và con gái đã không thành, cứ vậy mà tan thôi.
Kim lão gia cuối cùng một người để trông cậy vào cũng không có, suốt ngày chỉ ở trong phòng tính kế, cái khác không lo, Kim đại gia tuy rằng là cái ngốc tử nhưng cũng là nhi tử nhà mình, chuẩn bị xem còn có cái đồ gì có thể cho hắn giữ lại, đến lúc đó đem bọn họ tránh đi xa, có thể lưu lại cho nhà mình cái gì liền lưu lại.
Cũng không chú ý Kim tiểu thư đang làm những gì, đợi cho tính toán xong xuôi, chủ ý quyết định, thời điểm muốn tìm nữ nhi thương lượng, nhưng lại không thấy nữ nhi, lúc này hạ nhân cũng chạy đi rất nhiều, chỉ còn lại mấy người không tìm được địa phương để đi ở bên người, Kim lão gia ngồi ở ghế trên, lại là than thở, chính mình không phải chỉ là bỏ ra năm đồng tiền mua một cái nha hoàn sao? Như thế nào hiện tại thế nhưng lại rước lấy họa sát thân?
Kim Phúc từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt đầy vui mừng nói: "Lão gia, có tin tốt." Kim lão gia miễn cưỡng liếc hắn một cái: "Cái gì tin tức tốt, trừ phi nhà đầu kia nói, buông tha Kim gia chúng ta, đây mới là tin tức tốt." Kim Phúc xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Lão gia, hiện tại bên ngoài đồn, cái nha đầu kia không phải công chúa, là giả."
Cái gì? Kim lão gia thiếu chút từ trên ghế nhảy dựng lên, đây chính là cái tin tức thật tốt, chỉ là Kim lão gia tươi cười còn chưa có hình thành, lại tiêu đi xuống, chậm rãi ngồi trở lại ghế trên, lắc đầu nói: "Ta không tin, phải hoàng đế ra chiếu thư mới tin."
Này, Kim Phúc đang muốn nói chuyện, thanh âm Kim tiểu thư từ bên ngoài truyền đến: "Phụ thân, ngươi có hay tin gì không?"