Thấy hai người vào nội thất, Diệu Dương rất thức thời lui ra ngoài. Sắc trời vẫn là hoàng hôn, trong vườn một mảnh màu vàng kim, đi hướng nam quả thật đến rừng trúc phượng vĩ, liếc nhìn như là biển xanh bao la, bát ngát. Gió thổi lá trúc, như sóng bắt đầu khởi động, hái lá trúc cầm ở trong tay, lại nghe có người nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Đại nhân không để cho chúng ta tới gần nơi này."
Một thanh âm ôn nhu của người khác: "Có quan hệ gì, hiện tại Thượng Quan Mạn bị giam lỏng, chờ Đại nhân lên ngôi, Hà gia chúng ta chính là khai quốc công thần, đừng bảo là rừng trúc, chính là muốn nửa giang sơn cũng không quá đáng. Cánh rừng này sớm muộn là của ta, ta quan sát trước có quan hệ gì."
Thanh âm tiến gần, trong rừng trúc dần dần thấy một cô gái mặc váy gấm màu xanh lơ thêu hoa, chắc là tiểu thư nhà quan. Một nha hoàn có hai búi tóc đi theo bên người, tiến tới nơi này.
Trong tay Diệu Dương còn nắm lá trúc, thấy là tiểu thư điềm đạm nho nhã, liếc mắt cười nói: "Các ngươi là khách trong phủ này sao?"