Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 97-1: Cửu công chúa dạo chơi ngoại thành, ngựa quý hoảng sợ, dọc đường Tĩnh Bắc Vương gặp cứu giai nhân (1)


Chương trước Chương tiếp

Editor: Búnn.

Bùi Nguyên Tu chăm chú nhìn.

Thấy người tới lại là một nữ tử, hồ phục đỏ thẫm viền vàng, phía dưới là một con ngựa hoa sư tử ngọc tuyết. Chiếc chuông trên cổ con ngựa vang lên giòn tan. Mà lúc này âm thanh nghe được cũng chỉ là hoảng hốt không theo tiết tấu gì.

Trong thoáng chốc Bùi Nguyên Tu cảm thấy bóng dáng yêu kiều đang phóng như điên kia chạy quen thuộc.

Thân vệ vẫn theo bên cạnh Bùi Nguyên Tu là lão Ngô, lúc này cũng nhìn thấy một người một ngựa. Hắn chỉ thấy một bóng người mặc y phục màu đỏ chạy như điên về phía đội ngũ của bọn họ, mục tiêu dường như ngắm thẳng vào Vương gia.

Một đội nhân mã cách đó không xa đuổi sát theo con ngựa.

Lão Ngô quá mức quen thuộc với tình cảnh này, rõ ràng cô nương kia có ý định với vương gia nhà hắn rồi. Hắn ghìm cương ngựa, di chuyển đầu ngựa, ngựa của hắn liền chắn trước thân Bùi Nguyên Tu, dáng vẻ giống như quyết bảo vệ trinh tiết của Vương gia, nói to: "Có lão Ngô ở đây, nhất định sẽ bảo vệ Vương gia!"

Vậy mà, còn chưa nói xong, đã thấy Vương gia nhà hắn điều khiển ngựa, phóng qua hắn, đi thẳng về phía thân hình màu đỏ kia. Hai con ngựa sát nhau, liền ôm người kia vào trong lòng, ôm thật chặt.

Trong lúc nhất thời, lão Ngô có chút ngẩn người, Bùi Đại Bùi Tiểu còn ngu hơn, cận vệ của Vương gia không mặt ai còn bình thường.

"Này...này..." Lão Ngô thốt lên hai tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.

Mọi người cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng màu đỏ được Vương gia ôm vào lòng như châu như bảo kia, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, trong miệng giống như nhắc đi nhắc lại một câu: Hôm nay Vương gia bị sao vậy? Ngày thường tránh nữ sắc như tránh ôn dịch, vừa rồi lại vô cùng hoan nghênh. Không bình thường, quá không bình thường.

Đang lúc mọi người nói thầm trong lòng, đội ngũ xe ngựa cũng tiến lại đây, bên trong xe truyền ra âm thanh: "Người nào lớn mật, dám kinh động Vương gia!"

Nói lời ấy chính là Quận quân Lý Cảnh Nhan. Chuyện vừa rồi mới phát sinh, không thoát khỏi cặp mắt của Lý Cảnh Nhan. Cuộc sống mấy ngày nay của nàng ta chính là như vậy, ngồi bên trong xe ngựa, khẽ vén màn lụa mỏng lên, si mê ngưng mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Tu ở đội dẫn đường. Dù chỉ là bóng lưng cũng khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng ta hoài xuân, yêu say đắm vô hạn.

Trong lúc đó, một người một ngựa đột nhiên chạy về phía đoàn xe. Còn Bùi Nguyên Tu, sắc mặt ngày thường vốn không chút thay đổi, mang tướng mạo Vương gia vội vàng chạy thật nhanh về phía người kia, ôm vào trong lòng. Nữ nhân trời sinh giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, trong đầu ngay lập tức sinh ra cảnh giác đối với người kia.

Vội vàng lệnh phu xe đuổi lên phía trước, quát lớn.

Vậy mà, nàng ta còn chưa nói xong, liền có giọng nam quát át: "Lớn mật! Thụy Mẫn công chúa ở trước mặt, ai cho ngươi hô to gọi nhỏ! Còn không mau làm lễ ra mắt!"

Người nói chuyện chính là Chu thống lĩnh của Kim Ngô Vệ từ phía sau đuổi tới cùng 12 thân vệ của công chúa. Còn người được Bùi Nguyên Tu ôm thật chặt trong ngực chính là Lung Nguyệt.

Hai ngày trước, Lý Long Triệt năn nỉ nàng xuất cung giải tỏa một chút. Trong lòng Lung Nguyệt biết, con khỉ kia lại ngứa tay, muốn cưỡi ngựa, hơn nữa còn phải cưỡi ngựa tốt. Bởi vì Bình hoàng thúc yêu ngựa như mạng, còn Lý Long Triệt kia cũng là người hủy ngựa cao tay, cho dù hắn có cẩn thận hơn cẩn thận nữa, cẩn thận lắm cẩn thận vừa, bảo mã lương câu vào trong tay hắn, cũng khó sống thọ và chết tại chỗ, không phải là thương tàn thì cũng chính là chết oan uổng. Không thể khôn làm người khác nghi ngờ hắn trời sinh khắc bảo mã.

Cho nên, Bình hoàng thúc ôm chặt bảo mã, chỉ ném cho Lý Long Triệt một con ngựa mông cổ, để cho hắn cưỡi khắp nơi tung hoàng. Khiến hỗn thế ma vương Lý Long Triệt này mỗi ngày nhìn ngựa hoa sư tử ngọc tuyết của nàng chảy nước miếng.

Lung Nguyệt nhìn đôi mắt long lanh đang nhìn mình của hắn, trong đó có lẫn vào dáng vẻ muốn trưng cầu kiến, nhất thời mềm lòng, gật đầu đồng ý. Hẹn Bát tỷ tỷ, lại đưa thiệp cho Trang Nhã Như, hôm nay tới Bắc Giao thưởng Hồng Điệp.

Trang Nhã Như tới đúng hẹn, theo tới còn miếng thuốc cao bôi trên da chó Trang Nhã Hà. Còn đáng ghét hơn chính là dẫn theo Lỗ Phong biểu ca tám sào tre đánh cũng không được, khiến Lung Nguyệt vô cùng tức giận.

Vậy mà Trang Nhã Hà lại nói: "Các huynh trưởng đi học, không thể thoát thân được, bọn đệ đệ lại nhỏ. Mẫu thân sợ thần nữ và Nhị tỷ tỷ hai cô nương ra ngoài bất tiện, nên mới mời biểu ca đi cùng."

Nghe xong, là giải thích hợp tình hợp lý cỡ nào, nếu nàng trở mặt đuổi người thì đúng là không đếm xỉa tình người.

Lung Nguyệt chỉ ừ một tiếng, cũng không nhiều lời, chính là ngầm cho phép.

Đoàn người tới Bắc Giao, Lung Nguyệt liền chìm vào trong cảnh đẹp. Cây phong đỏ, cây hoàng lư trải khắp núi, khiến Lung Nguyệt chợt nhớ tới hai câu thơ không biết từ đâu tới: Hồng Diệp vũ thu sơn, chi đầu tự hỏa lư.

Xuống xe ngựa, liền lệnh cho Hoán Ngọc, Tiển Bích tới trải khăn trải đã chuẩn bị từ trước ra, tiện bày dưa và trà bánh ra. Sau đó gọi Hóa Diên, Trang Nhã Như ngồi lên khăn, nhìn cảm giác mùa thu của kiếp trước. Cũng không để ý tới Lý Lpng Triệt, để hắn cưỡi ngựa đi dạo trong rừng.

Ai ngờ khi ma tinh kia trở về lại dẫn theo một vị khách không mời mà đến, Trương Dư Hân.

Lung Nguyệt cau nhẹ lông mày, Lý Long Triệt lập tức chân chó chạy tới, nhỏ giọng nói với nàng: "Đệ cũng không còn cách nào khác, là nàng mặt dày mày dạn muốn theo tới."

Lung Nguyệt liếc hắn hồi lâu, chung quy cũng bị dáng vẻ chân chó kia chọc cho bật cười, rồi sau đó ngắt một quả nho nhét vào trong miệng hắn.

Mặc dù tuổi mình không lớn lắm, nhưng bối phận vẫn còn đó, cũng không thể đuổi cháu gái đi. Dù trăm vạn điều không thích, nhưng vẫn phải đi cùng Trương Dư Hân.

Có điều, Trương Dư Hân lại biết điều, du ngoạn nửa ngày, tâm tình của mọi người cũng coi như vui vẻ, không có làm ra chuyện gì gọi là quá mức.

Vậy mà, dọc đường về lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hóa Diên và Trang Nhã Như dẫn theo mấy nha hoàn ngồi lên xe ngựa.

Lung Nguyệt cưỡi ngựa của mình, cùng trò chuyện với Lý Long Triệt, Trương Dư Hân cũng cưỡi ngựa trắng bên phải phía sau nàng.

Mắt nhìn ra khỏi rừng.

Đột nhiên, ngựa của Lung Nguyệt hí một tiếng, chạy như điên. Lung Nguyệt ngồi trên nó lập lức bị lắc lư đung đưa, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt sau khi hoảng hốt, nàng nhanh chóng cúi người ôm chặt cổ ngựa, cũng không để ý gì, theo thân ngựa đang phập phòng, vọt ra khỏi rừng.

Nàng biết, ngựa của mình là bảo mã lương câu khó có được, ngựa bình thường rất khó đuổi theo. Nhưng vì mình thương nó, cũng không sai người thiến, khiến cho bản tính trời sinh kiêu ngạo của nó không giảm được bao nhiêu, hôm nay vì kinh hãi nên mới bị như vậy. Nói vậy, việc bọn Chu thống lĩnh muốn đuổi theo càng thêm khó khăn.

Lúc này, Lung Nguyệt chỉ có thể giữ chặt lấy nó, đảm bảo mình không bị nó hất đi. Tốc độ như vậy, nếu rớt xuống không chết thì cũng tàn phế. Chỉ đợi cảm giác sợ hãi của nó qua đi, chạy cũng mệt sẽ dừng lại.

Lúc Lung Nuyệt đang nhắm chặt hai mắt ôm chặt cổ ngựa, cánh tay càng lúc càng vô lực thì lại có một cánh tay vững chắc, giữ thắt lưng của nàng, dùng sức, ôm nàng từ lưng ngựa lên. Sau đó, nàng liền được vây vào một lồng ngực kiên cố.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...