Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 34: Nhân cách thứ hai của Mẫn Nhi (2)


Chương trước Chương tiếp

“Mẫn Nhi, còn không mau chuẩn bị đi ra đi chứ?” Dù bận rộn nhưng vẫn cứ ung dung ngồi ở mép giường, Hạ Vũ Hi nhìn chằm chằm vào rèm cửa sổ kia, chờ bóng dáng nhỏ bé xinh xắn của mình đi ra.

Nếu đã bị nhìn xuyên rồi, Tống Mẫn Nhi cũng không cần quan tâm, bàn tay nhỏ bé đây rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề ra, chậm rãi đi ra ngoài, đứng ở trước mặt của anh, không sợ hãi chút nào tiến về phía anh với ánh mắt đen lạnh.

“Lại đây.” Giang hai cánh tay ra, Hạ Vũ Hi mong chờ cô giống như lúc trước, nhào vào trong khuỷu tay của anh.

Chỉ khi cô nghịch ngợm quậy phá mới có thể trốn vào trong phòng của anh, Hạ Vũ Hi cũng không nhận thấy được ánh mắt bất thường thay đổi của Tống Mẫn Nhi.

“Không cần.” Lạnh lùng cự tuyệt, Tống Mẫn Nhi lui về phía sau một bước, nhìn ánh mắt anh mang theo phòng bị.

“Ưm?” Không vui liền nhíu mày, Hạ Vũ Hi nhìn bàn tay trống trơn của mình, mấy ngày nay đã quen ôm lấy cô, đột nhiên lại trở nên lạnh lùng làm cho anh cũng ngỡ ngàng.

“Mẫn Nhi? Mau đến bên cạnh cha đi!” Giương cao giọng điệu, lần nữa Hạ Vũ Hi vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.

“Cha?” Tống Mẫn Nhi mím môi cười lạnh, “Ông không xứng làm cha của tôi?”

“Từ lúc tôi sinh ra và lớn lên, trong tự điển của tôi chưa có hai chữ người cha này, làm cho tôi phải lưu lạc ở bên ngoài. Trong lúc tôi ăn gió nằm sương thì ông ở nơi nào? Lúc tôi bị phát sốt cao lại không có người đưa tôi đi bệnh viện, ông ở nơi nào? Căn bản tôi không có cha, cho dù có cũng chỉ là cha trước.” Tống Mẫn Nhi dừng một chút, từng chữ từng câu cũng lộ ra vẻ oán hận nồng đậm, “Huống chi, bắt đầu từ sáu năm trước cho tới bây giờ, ông cũng chưa từng thừa nhận tôi là con gái của ông.”

Nâng đĩa CD trong tay lên, đây chính là mục đích tối hôm nay của cô, chép lại tình cảnh kinh khủng của mẹ cô qua cái video.

Hạ Vũ Hi khiếp sợ, sắc mặt biến thành màu đen, mỗi lời cô nói đều giống như dây roi quất vào trái tim của anh, từng cơn đau đớn, giờ mới phát hiện tối nay Tống Mẫn Nhi không giống như vẻ đáng yêu xinh đẹp lúc trước. Ngược lại ở trong mắt của cô nhìn thấy được cái bóng của chính mình.

“Mẹ con đâu?”

Mặc dù đến nay vẫn không cách nào chấp nhận cô chính là đứa con gái ruột của hắn, nhưng tai nghe cô lưu lạc bên ngoài gặp phải cảnh ngộ bi thảm, trong lòng Hạ Vũ Hi vẫn cảm thấy khó tránh khỏi đau lòng một lúc.

“Mẹ?” Tống Mẫn Nhi hạ thấp hơi xuống, tay nhỏ bé dùng sức bẽ gãy tấm CD, “Ông còn nhớ rõ là ông còn có một người vợ trước nữa sao?”

“Tôi cứ cho là ông chỉ biết lo cùng người mới vui vẻ chạm vào vành tai và tóc mai với nhau thôi chứ!” Tống Mẫn Nhi châm biếm.

“Ta hỏi lại, mẹ con đâu?” Những câu giễu cợt của cô hoàn toàn chọc giận người đàn ông nguy hiểm này.

“Chết-”

Cố ý kéo dài âm điệu, trong tay cầm mũi nhọn sắc bén của chiếc đĩa CD bị bẻ gãy, Tống Mẫn Nhi ngẩng đầu, hung ác xông thẳng về phía anh.

Mặc dù, cô dùng hết sức lực toàn thân, mặc dù động tác của cô rất nhanh như tia chớp.

Nhưng mà, dù sao cô chỉ là đứa bé năm tuổi, còn chưa có đến gần Hạ Vũ Hi, liền bị anh dùng một tay ngăn lại, đoạt lấy vũ khí trong tay của cô, xách cô lên, cân bằng cùng với tầm mắt của anh.

“Buông tôi ra, buông tôi ra, buông tôi ra…” Bắp chân và cánh tay nhỏ đang liều mạng nhìn chằm chằm, Tống Mẫn Nhi không phục, trừng mắt về phía đôi mắt của người đàn ông trước mặt cô.

Lảm nhảm cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mắng mỏ, làm cho bên tai Hạ Vũ Hi bị tê dại. Thật sự không chịu nổi tiếng ồn của cô, anh dùng một chưởng đánh vào phía gáy của cô, còn cố ý giảm bớt lại lực ở cánh tay, không muốn làm tổn thương đến cô.

Tống Mẫn Nhi cảm thấy ở cổ có một chút đau đớn chua xót, trước mặt bỗng tối sầm, ngủ mê man, khôi phục lại dáng vẻ ngây thơ ngày thường.

Nhẹ nhàng ôm cô đến đặt lên trên giường, theo thói quen thay cô bé đắp chăn, vuốt vuốt vào giữa vầng trán đau đớn, Hạ Vũ Hi bước chân dài về phía máy vi tính. Thao tác quen thuộc, chân mày Hạ Vũ Hi đang vặn chặt liền thoáng chút giãn ra, trừ đoạn video kia ra, những cái khác đều không có động đến.

Tia nắng ban mai chiếu thẳng vào phòng của Hạ Vũ Hi, đứa bé nằm trên giường, lông mi dài khẽ kích động, từ từ mở đôi mắt to ngập nước ra.

“Đau quá…” Ở phía sau cổ cứ truyền đến từng cơn đau đớn, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn Tống Mẫn Nhi đầy cau có.

Đảo mắt thấy Hạ Vũ Hi nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi, Tống Mẫn Nhi không quan tâm đến cơn đau, động tác linh hoạt nhẹ nhàng từ trên giường nhảy xuống.

“Ba, ba, rời giường mau, nhanh rời giường mau lên một chút đi.”

“Đừng mà…” Đột nhiên nhào đến trên người anh với cảm giác nặng nề, Hạ Vũ Hi mở to mắt ra.

Khi trước mắt anh phóng đại một khuôn mặt nhỏ nhắn chớp đôi mắt to nhìn vào cặp mắt đầy tia máu của anh, bất thường của Mẫn Nhi đã làm quấy nhiễu tâm tư anh rối loạn, mất cả đêm trút vào công việc.

“Ba, ba, sao ba lại ngủ ở trên bàn,” Mở to đôi mắt tinh khiết, Tống mẫn Nhi thoải mái nhào vào trong ngực Hạ Vũ Hi, “Còn nữa…, ba xem đi, nơi này của Mẫn Nhi thật sự rất đau.”

Nén nước mắt chỉ vào gáy cho Hạ Vũ Hi nhìn, quả nhiên có một vết bầm tím, nhướng mày, mặc dù đã giảm bớt sức mạnh cánh tay, nhưng vẫn làm cho cô bị thương rồi.

Vậy mà, Hạ Vũ Hi chưa kịp đau lòng nữa, liền rơi vào cảnh trầm mặc, Mẫn Nhi lại khôi phục thái độ bình thường, nếu như không có nhìn thấy vết thương xuất hiện ở trên cổ, anh sợ rằng tất cả chuyện đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ của anh mà thôi.

Sững sờ nhìn chằm chằm vào cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô cứ ở trước mặt anh hé ra hé ra rồi khép lại, nhưng Hạ Vũ Hi một chữ cũng không còn nghe thấy, trong đầu đều là hai hình ảnh bất đồng tính cách rõ ràng của cô.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...