Công Chúa Cầu Thân
Chương 33
Hai ngày sau đó vẫn không nghe thấy tin Thừa Đức bị bắt, tim của tôi rốt cuộc cũng được đặt trở lại vào lồng ngực, xem ra anh đã quay về doanh trại của Ngõa Lặc rồi, chỉ không biết làm sao anh có thể phát hiện ra có điều gì không ổn ở đây thôi.
Người Tây La Minh và quân Ngõa Lặc đánh nhau vài trận, có thắng có thua, chiến tranh đã đến hồi giằng co quyết liệt.
Tôi tiếp tục ở lại làm người hầu cho Nặc Đốn Vương, hắn cũng không gây khó dễ cho tôi nữa, cứ như tôi vốn vẫn là người hầu của hắn vậy. Ban ngày tôi giúp hắn dọn dẹp lều trại, cơm bưng nước rót, buổi tối thì túc trực ở cửa lều, có lúc thì ở ngoài, lúc lại ở bên trong. Chuyện này còn tùy thuộc vào đêm đó hắn có tìm gái hay không, nếu có thì tôi rất tự giác trốn ở bên ngoài, hoặc đi xa thêm vài bước, không nghe gì để khỏi bực bội, sau đó đợi hắn gọi tôi vào lấy nước cho hắn tắm rửa. Những người con gái ở trong lều với hắn, có lúc là phụ nữ tộc Hách Liên mới bị cướp về, có khi vẫn là những người có sẵn ở đó, tôi nghĩ có lẽ mình cũng đã tê liệt mất rồi, lòng cũng cứng rắn hơn, ở cái nơi quỷ quái này thì đến cả bản thân tôi cũng còn không bảo vệ nổi, sc lực ở đâu ra mà đi cứu giúp kẻ khác.
Nhưng vẫn thấy hơi hiếu kỳ, tại sao mấy hôm nay không nhìn thấy cô ả công chúa Đại Liên Na vào lều của hắn nhỉ? Cô ả công chúa đó rõ ràng xinh đẹp hơn nhiều so với những cô gái bị cướp về, lại không cần phải cưỡng đoạt nữa.
Đại Liên Na và cô hầu A Nhã Kỳ luôn ở trong lều của họ, hiếm khi ra ngoài. Có mấy lần tôi định đến thăm A Nhã Kỳ, nhưng chưa mon men được tới cửa đã bị bọn binh lính ngăn lại.
"Ngươi đừng theo ta mãi có được không?" Tôi hét lên tức tối với tên lính theo sau, hôm nay khó khăn lắm Nặc Đốn Vương mới đi tuần xem xét quân đội của hắn, tôi đang muốn đi thăm dò địa hình, xem có cơ may nào đào thoát không, sau lưng lại có cái đuôi vẩy mãi không rớt.
"Vương lo lắng cho sự an toàn của ngươi, nên ta mới đi bảo vệ đó chứ." Tên đó điềm nhiên nó
Tức quá, bảo vệ cái đít ta ấy! Chứ chẳng phải sợ ta chạy mất rồi không còn ai để dụ Thừa Đức vào tròng?
Rìa phía tây của nơi đóng quân có một con sông, không sâu nhưng nước chảy rất xiết, một vài phụ nữ tộc Hách Liên đang bận giặt giũ quần áo bên binh lính đưa đến, vài tên lính Tây La Minh đang đi canh gác xung quanh. Tôi mới đi về phía con sông được vài bước thì giọng nói bình thản của tên lính phía sau lại vọng đến: "Lát nữa Vương sắp về đến rồi, nếu không thấy thấy ngươi trong doanh trại sẽ giận dữ lắm đấy!"
Tôi lạnh lùng lườm hắn một cái, hắn tức giận thì liên-quan-chó-gì-đến-tôi!
Một bóng dáng gầy nhỏ bên bờ sông đứng thẳng dậy, vô thức nhìn về phía tôi, sau đó vui mừng hét lên một tiếng: "Hoa Bất Thoát!" Chính là cô cháu gái Ô Nhật Na Giai của bà Ô Vân.
"Ô Nhật Na Giai!" Tôi vui quá hét toáng lên, vẫy vẫy tay với cô bé, từ khi bị bắt ra khỏi vùng đất của tộc Hách Liên, tôi vẫn chưa gặp lại cô nhóc ấy, lúc này nhìn thấy xa xôi vậy, không ngờ lại thấy thân thiết như thế.
Cô bé tỏ ra rất vui mừng, quên bẵng cả đám Tây La Minh đang đứng gần đó quản thúc họ, chỉ muốn chạy nhanh đến bên tôi. Mới nhấc chân một bước, ngọn roi của người Tây La Minh đã quất vào lưng, cô giật mình, chân như đạp phải thứ gì đó, thân người lảo đảo rơi xuống nước.
Trong một lúc, mọi người đều ngẩn ra, cả tôi nữa, mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô ngã "tùm" một cái xuống nước. Nước sông không sâu nhưng chảy rất xiết, cô nhanh chóng bị nước sông cuốn đi, trôi ra xa hơn nữa.
"Đừng hoảng hốt!" Tôi hét to, chạy nhanh đến đó.
Ô Nhật Na Giai chưa bị nước cuốn đi bao xa thì may mắn được một tảng đá trồi lên giữa lòng sông chặn lại, tốc độ cũng giảm h cô bé cũng nhanh trí vội vươn tay ôm cứng lấy tảng đá đó.
"Giữ chặt lấy!" Tôi đã nhào đến bên bờ sông, hét với lên với cô. Ô Nhật Na Giai mặt mày trắng bệch không một giọt máu, hai tay cố ôm ghì lấy tảng đá trơn tuột, nhưng có thể thấy là cô bé không thể cố gắng được bao lâu nữa.
Tôi cuống lên như kiến bò trên nồi lẩu, những phụ nữ tộc Hách Liên cũng bất chấp đòn roi của bọn Tây La Minh cũng chạy về phía này.
"Chân Thần ơi! Bây giờ phải làm sao?" Một cô gái bên cạnh khóc lóc. Họ đều là dân du mục, rất ít người biết bơi, Ô Nhật Na Giai mà bị nước cuốn đi thì cầm chắc cái mạng nhỏ không giữ được nữa.
Tôi nhìn dòng nước, quả thật là không sâu, chỉ đến bắp đùi tôi thôi, nhưng nghĩ mãi không ra tại sao trên thảo nguyên lại có con sông nước chảy xiết thế này. Tôi biết bơi, nhưng tốc độ nước thế này thì căn cứ vào trình độ của mình, chắc cũng không trụ vững.
Tôi khoát khoát tay với tên Tây La Minh nãy giờ vẫn bám theo sát gót, "Mau lên! Ra đó cứu cô bé ấy!"
Hắn tỏ vẻ kinh ngạc, "Ta đi?"
"Vớ vẩn!" Tôi cuống lên.
"Ta không biết bơi!" Vẫn giọng điệu bình thản.
"Nước không sâu! To xác như ngươi, có xuống cũng không bị cuốn trôi đâu!" Tôi vội vã nói.
Hắn lắc đầu, "Ta không thể mạo hiểm vì một đứa con gái Hách Liên thấp hèn như thế, dũng sĩ phải chết ở nơi chiến trường chứ không phải chết đuối."
Tôi tức run lên, sớm biết là không thể hi vọng gì ở bọn này mà! Tay của Ô Nhật Na Giai dần dần không còn chút sức lực nào, sắp buông tay ra đến nơi
"Cố gắng một chút!" Tôi gào lên, rồi cố tìm kiếm một tảng đá nào đó bên bờ sông thật nhanh, cuối cùng trời vẫn còn thương, bên này vẫn còn vài tảng đá khá to, tôi chọn lấy tảng to nhất, nghiến răng nhấc bổng nó lên, đang định nhào xuống nước thì tên lính Tây La Minh phía sau giữ lấy tay tôi, "Ngươi làm gì vậy?"
"Làm gì hả?" Tôi quay lại giận dữ, "Bộ ngươi không có mắt à? Các ngươi không đi thì ta đi!"
Hắn có vẻ đờ ra, ngốc nghếch đứng đó nhìn tôi.
"Buông tay!" Tôi hét. Rồi quay người đi từng bước xuống dòng nước, thể trọng của tôi cộng thêm cả tảng đá tôi đang ôm trước ngực, chắc không đến nỗi bị nước đẩy đi, hơn nữa tôi cũng không đi thẳng hướng của Ô Nhật Na Giai mà xuất phát từ điểm chếch lên phía trên của cô nhóc, thế này thì cho dù nước có cuốn tôi đi chệch hướng thì cũng vẫn có thể tìm đến chỗ cô.
Chỉ cách có mười mấy mét thôi, tôi không ngờ lúc đi lại thấy xa như vậy, tuy ôm lấy tảng đá nhưng đi trong nước vẫn rất cực nhọc, đặc biệt là với dòng sông nước chảy xiết thế này.
"Giữ chặt lấy!" Tôi vứt tảng đá đi, hai tay níu chặt lấy tay của Ô Nhật Na Giai, dựa vào tảng đá cực to giữa sông, gắng hết sức kéo cô về bên tôi, trên bờ vang lên những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Thân người Ô Nhật Na Giai run bần bật, níu chặt lấy tôi không rời. Kinh qua lần sinh tử này, đến cả người lớn cũng còn kinh hoảng sợ hãi, huống gì cô nhóc chỉ là một đứa bé mới mười hai tuổi.
"Ôm chặt lấy chị, chân vòng qua eo chị này!" Tôi hét lớn, thử thò chân ra đi một bước, tuy có hơi loạng choạng nhưng vẫn được, chưa đến nỗi bị nước đẩy đi. Tôi cõng Ô Nhật Na Giai, bắt đầu quay trở lại.
Thực ra tôi đã tính toán quá ẩu, quên mất không tính đến sức lực của bản thân. Lúc đến phải ôm tảng đá nặng trong người đã khiến tôi mệt đến đứt hơi, bây giờ lại cõng thêm cô bé, cảm bắt đầu nhũn ra, thân ngươi lắc lư như đang bay.
Tôi cố nói với cô bé bằng giọng bình tĩnh nhất, "Nhớ này, lát nữa nếu chúng ta bị cuốn đi, em đừng hoảng, nín thở lại, đừng cố níu kéo lung tung, chị sẽ nắm được em, đợi nước chảy đến chỗ chậm sẽ kéo em lên!" Tôi sợ rằng nếu chúng tôi bị nước đẩy ngã, do cô bé không biết bơi sẽ cố sống cố chết bám lấy tôi, đến lúc đó dù tôi biết bơi cũng sẽ bị thít nghẹn mà chết.
Ô Nhật Na Giai nấc nghẹn "ừ" một tiếng, tứ chi càng ôm bám tôi chặt hơn. Tôi cười khổ, một người không biết bơi, dù nói thế nào cũng không tránh khỏi nỗi sợ hãi với nước. Tôi lại tiến lên một bước, chỉ thấy đầu gối nhũn ra, kế đó nhào xuống nước, bên tai vẳng đến tiếng người kêu thét kinh sợ. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là, tiêu rồi, lần này chỉ cần ngã xuống thôi, sợ là sẽ không bò dậy nổi nữa, cô nhóc sẽ như quả cân dìm tôi xuống, không nổi lên được. Tôi hối hận rồi, người tốt việc tốt thì không phải dễ dàng làm được, tôi phải học hỏi Lôi Phong (Lôi Phong: chỉ người có ích cho xã hội) gì đó mới được!
Mũi vừa chạm nước, tim cũng hoảng loạn theo, Ô Nhật Na Giai quả nhiên không nhớ lời tôi dặn, cô nhóc càng ôm ghì lấy tôi chặt hơn, chẳng lẽ tôi phải bỏ mạng nơi đây sao? Tiếng người, tiếng nước, trong thoáng chốc trào lên về phía tôi, trong mơ hồ hoảng loạn, dường như tôi còn thấy được mấy cẳng chân ngựa nữa...
Đột ngột cảm thấy thắt lưng bị ai túm, thân người đã rời khỏi mặt nước, tôi cuống quýt túm lấy Ô Nhật Na Giai đã bị ngạt nước ngất đi. Ngẩng đầu lên nhìn, Nặc Đốn Vương đang ngồi trên lưng ngựa, một tay túm lấy thắt lưng tôi, vẻ mặt đầy giận dữ nhìn tôi chằm chằm.
"Buông tay!" Hắn lạnh lùng nói.
Tôi cúi đầu nhìn Ô Nhật Na Giai mình đang ôm cứng trong tay, lắc đầu.
"Ngươi lại vì một người Hách Liên thấp hèn mà đến tính mạng mình cũng không cần hả?" Hắn giận dữ.
"Cô bé ấy là người, sau đó mới là người Hách Liên, cũng là một mạng người, tôi không thể buông." Tôi đáp, giọng không kìm được run lên.
"Ngươi không buông thì ta sẽ buông." Nặc Đốn Vương lạnh lùng.
Tôi ngửa cổ lên nhìn hắn, cười thảm não, vẫn lắc đầu: "Tôi có nguyên tắc của mình, không buông!"
Lông mày hắn xoắn lại, mắt nheo nheo, phát ra ánh sáng sắc nhọn.
Tôi vừa thấy hắn như vậy, lập tức muốn chữa lại ngay, buông thì buông chứ, vẫn nên lo cho cái mạng của mình là quan trọng nhất! Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tôi đã thấy người nhẹ hẫng, tên khốn này, quả nhiên là buông tay rồi, tôi kéo theo Ô Nhật Na Giai chìm xuống nước lại. Như vậy cũng tốt, cô nhóc đã ngất đi rồi, không còn ôm chặt cứng tôi nữa, chỉ cần tôi giữ bình tĩnh, đợi đến nơi nước chảy chậm lại sẽ cứu cô nhóc lên, tôi nghĩ vậy.
Nhưng người tôi tiếp đó lại bị nhấc bổng lên, hắn lạnh lùng liếc mắt đảo qua tôi một cái, cũng nhấc cả Ô Nhật Na Giai lên lưng ngựa.
Lên được đến bờ, ngã nhào xuống từ lưng ngựa, tôi phát hiện ra tứ chi mình đã mềm nhũn, không động đậy nổi nữa, nghĩ lại ban này cảnh tượng Quỷ Môn Quan hãi hùng ấy, chỉ thấy kinh sợ phát khiếp. Ô Nhật Na Giai cũng dần dần tỉnh lại, mở to mắt ra, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tôi là "òa" lên một tiếng khóc nức nở.
"Được rồi, đừng khóc nữa!" Tôi miễn cưỡng đứng dậy, đến bên cô bé, "Chẳng phải vẫn chưa chết đó sao?"
Nặc Đốn Vương vẫn ngồi trên lưng ngựa, lạnh lẽo nhìn tôi, tôi bước đến bên hắn, ngẩng đầu lên cười nói, "Đa tạ nhé, xem như Ngài vẫn còn chút nhân tính."
Hắn cười lạnh một tiếng, đáp lại, "Không cần cám ơn, không chừng ngươi sẽ nhanh chóng hận ta ngay thôi!" Nói xong cười tàn nhẫn rồi cưỡi ngựa bỏ đi.
Loại người này, người khác cảm ơn lại còn thấy ngứa ngáy! Tôi liếc hắn một cái, không thèm đếm xỉa nữa.
Lúc đưa Ô Nhật Na Giai về chỗ bà Ô Vân, tôi nhìn thấy Cách Nhĩ Thái. Vì bên cạnh bà luôn có tên lính kia lẵng nhẵng bám theo nên tôi không tiện hỏi về chuyện của Thừa Đức, chỉ nói chuyện qua loa với bà vài câu rồi rời khỏi lều của bà Ô Vân. Không ngờ lúc ra khỏi đó lại đụng ngay A Nhã Kỳ, cô nàng thấy tôi thì có vẻ hoảng hốt, vội vội vàng vàng quay trở lại.
"A Nhã Kỳ!" Tôi gọi, lúc này cô nàng mới dừng lại nhìn tôi, rồi phát hiện ra toàn thân tôi đang ướt sũng.
"Cô bị sao vậy?" A Nhã Kỳ hỏi.
Tôi nhìn người mình đang ướt như chuột lột, cười đáp: "Tắm một cái, không có gì. Cô làm gì thế, sao mấy ngày nay chẳng nhìn cô đâu cả?"
"Có... có gì đâu" Cô trả lời, "Tôi bị đau bụng, muốn tìm bà Ô Vân xin chút thuốc uống. Cô mau về nhanh đi, mặc đồ ướt sẽ bị lạnh đó."
Tôi nhìn cô nàng, cảm thấy cô như đang cố ý che giấu điều gì đó, nhưng lúc này cảm thấy người mình bắt đầu lạnh dần, tạm thời không nghĩ ngợi nhiều, nên chạy lúp xúp trở về lều trại lớn.
Về đến nơi, may mà Nặc Đốn Vương không ở đó, bên trong cũng chẳng có ai khác, tôi lục lọi tìm kiếm quần áo mà hôm đó Cách Nhĩ Thái đưa đến, cuối cùng tìm đại một bộ để thay, vừa mặc xong thì nghe thấy bên ngoài lều vẳng đến giọng mồm loa của tên Râu quai nón.
"Hoa Bất Thoát! Ngươi sao rồi?" Hắn đưa tay vén bức trướng, sải từng bước dài đi đến.
"Ta không sao! Ngươi yên tâm được rồi!" Tôi cố làm vẻ điềm tĩnh né tránh bàn tay gấu của hắn, cái tên Râu quai nón này, mấy hôm nay lúc nào cũng lui tới tìm tôi, xem ra có vẻ nảy sinh hứng thú với tôi rồi đây. Tôi thì chẳng muốn vướng mắc gì với hắn, nên trốn được thì cố trốn thôi. Khó khăn lắm mới đuổi tên Râu đi được, tôi mới tìm ra cơ hội để ngồi xuống nghỉ ngơi, thở ra một hơi cho thoải mái. Những ngày tháng ở đây, tôi đã sống đủ rồi, tóm lại phải làm sao mới khỏi đây được chứ? Tôi có thể không? Lần đầu tiên, tôi thấy không chút tự tin với bản thân mình.
Tối hôm nay, lại có tên lính khác đưa gái đến chỗ Nặc Đốn Vương, tôi nhìn chiếc chăn nhàu nhĩ quăn queo, cười lạnh một tiếng, tinh lực của hắn quả thật dồi dào, khinh thị đảo mắt một cái rồi theo tên lính kia ra khỏi căn lều. Tôi vừa tìm được một chỗ khuất gió gần căn lều để ngồi xuống, liền nghe trong lều vẳng ra tiếng kêu thét hãi hùng.
Tiếng thét đó như ngọn roi quất thẳng vào tim tôi, tôi nhảy vọt lên, vội vàng vén bức trướng căn lều nhào vào.
Quả nhiên, Ô Nhật Na Giai mặt đầm đìa nước mắt đang co rúm lại ở một góc trong lều, thấy tôi bước vào, Nặc Đốn Vương vẻ mặt đầy nét cười lạnh lùng đang nhìn về phía tôi.
"Ngươi không phải là người!" Giọng của tôi không kìm được run lên.
Hắn nhếch nhếch mép, hỏi: "Ngươi lại nhìn không quen rồi à? Chẳng phải đã coi như chuyện thường rồi sao?"
Tôi nhào đến Ô Nhật Na Giai, kéo cô bé đứng dậy, gào lên điên cuồng với Nặc Đốn Vương: "Ngươi nhìn nó đi, nhìn đi, năm nay nó mới 12 tuổi, nó vẫn còn là trẻ con mà! Đến cả đứa trẻ con ngươi cũng không tha hay sao hả?"
Hắn đảo mắt nhìn Ô Nhật Na Giai đang run rẩy rúm ró lại, lại nhìn về phía tôi cười cười, "Con gái trên thảo nguyên, 12 tuổi đã là lớn rồi, nó đâu có thấp bé hơn ngươi bao nhiêu!"
Tôi giận đến mức không nói được gì, chỉ lắp bắp nhìn hắn, ban ngày tôi mới cứu được Ô Nhật Na Giai khỏi dòng nước, buổi tối hắn đã đưa cô bé vào trong lều, đây chẳng phải rõ ràng là đang hành hạ tôi sao? Tôi còn có thể giữ được vẻ trơ lì như mấy ngày trước không? Khoan không nói đến chuyện bà nội của cô bé là người đã cứu sống tôi, cho dù giữa tôi và họ không có ân tình gì, tôi có thể thản nhiên nhìn một đứa bé gái như Ô Nhật Na Giai bị tên biến thái này bức hại không?
"Hôm nay không ra ngoài à? Hay là muốn cạnh thưởng thức?" Hắn cười nói, nụ cười tàn khốc như của một tên ma quỷ ăn thịt người.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố kiềm chế lửa giận trong lòng, từ từ mở miệng, "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây? Nói thẳng ra đi, ta không tin ngươi chỉ là thích thú với cô bé!"
"Ngươi nói xem nào?" Hắn đến bên cạnh, nâng cằm tôi lên, nheo đôi mắt màu xanh thẫm nhìn tôi, giống như sói dữ đang nhìn con mồi.
"Ta nghĩ vốn ngươi là kẻ làm việc không từ thủ đoạn, tuy không thể coi là anh hùng, nhưng cũng có thể gọi là kiêu hùng, nhưng, bây giờ, ta coi thường ngươi, thật sự coi thường ngươi!" Lần đầu tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không hề lùi bước, chỉ muốn nhìn thấu tận đáy lòng hắn, xem rốt cuộc ở nơi sâu kín âm u ấy hắn đang che giấu thứ gì.
Tay của hắn bóp lại chặt hơn, tựa hồ muốn bóp nát cằm tôi ra.
"Thực ra vốn chỉ là một chuyện đơn giản biết là bao, ngươi hà tất phải dụng tâm khổ não như thế? Chẳng lẽ là vương của người Tây La Minh lại rảnh đến mức đi so đo thiệt hơn với một đứa con gái bình thường như ta?" Tôi cười bảo, "Sử dụng sức mạnh với phụ nữ, là chuyện ngươi quá quen thuộc rồi, giờ ta đã rơi vào tay ngươi, xử lý thế nào chẳng phải đều tùy thuộc ở ngươi cả à?"
Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi ra chiều thích thú.
Tiếng khóc của Ô Nhật Na Giai từ từ dừng hẳn, cô bé mở to đôi mắt sợ sệt nhìn Norton. Tôi nhìn cô bé, thấy tim co thắt lại, tôi biết, bất kể bà của cô bé có từng cứu tôi hay không, tôi cũng không thể làm được cái chuyện bỏ rơi cô bé một mình lại đây được.
"Đưa cô bé về đi, tôi thay." Tôi quay đầu đi nói.
Nặc Đốn Vương nhìn tôi ra chiều suy nghĩ, ánh mắt sắc nhọn như có thể nhìn thấu tim tôi, nhìn thấy nhịp tim tôi đang đập cuồng lên dữ dội, nhìn thấy sự khiếp đảm bắt đầu nảy nở trong lòng tôi. Hắn cười, khẽ vỗ tay hai cái, có người bước vào, không đợi hắn dặn dò đã khiêng Ô Nhật Na Giai ra ngoài.
"Nghĩ kỹ hậu quả rồi chứ?" Hắn hỏi tôi.
Tôi cười nhạt, hậu quả, có nghĩ đến thì cũng liên quan gì.
"Ngươi phải biết rằng một khi ngươi thất thân ở đây, tên hoàng tử của ngươi sợ rằng có yêu cũng không chịu đựng nổi đâu." Hắn nói.
Tôi trả lời nhạt nhẽo: "Nếu anh ấy yêu ta, biết ta gặp phải chuyện không may sẽ chỉ thấy thương tiếc hơn; còn nếu anh ấy không yêu ta, ta hà tất phải để ý đến cảm giác của anh ấy làm gì?"
Hắn đờ ra một lúc.
Tôi cười, kéo hắn đến bên tấm thảm, đẩy nhẹ hắn ngồi xuống đó, đứng vào chính giữa hai đùi hắn, "Nhắm mắt lại đi, được không?" Tôi dịu dàng hỏi.
"Ngươi?" Hắn vừa mở miệng đã bị tôi dùng ngón tay chặn lấy môi.
"Suỵt--- đừng nói gì, nhắm mắt lại đi."
Nhãn thần của hắn lộ ra nét nghi hoặc, đồng tử vốn lạnh lẽo đã bắt đầu mơ màng, có vẻ ngẩn ra đờ đẫn nhìn tôi. Tôi nở nụ cười dịu dàng với hắn, "Nếu như ngươi sợ thì thôi bỏ đi vậy."
Tuy ánh mắt hắn vẫn lóe lên tia do dự, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Tôi cười lạnh, tuy hắn nắm thóp được tôi, tính được sự nhát gan của tôi, nhưng đâu nghĩ tới tôi không hề sợ chết. Tôi nhấc mạnh chân lên, đạp mạnh xuống phần háng của hắn.
Chân mới xuống nửa chừng, hắn đã mở bừng mắt, ánh sángmắt vụt lóe lên, hai tay vội che lại phần thân dưới. Tôi cười thầm, lực chân không giảm mà tay đã co thành nắm đấm vụt vào mũi hắn.
Đau quá! Tôi không nén được hít một hơi, nhìn thấy kiệt tác của mình, lại thầm tán dương chính mình, tốt! Một đấm là thấy máu!
Đôi mắt xanh thẫm của hắn dường như biến thành màu đen, bên trong trào lên sự giận dữ điên cuồng, hai cặp lông mày đậm đã xoắn tít lại, một tay đã tóm chặt lấy cổ tôi. Tôi mạnh mẽ nhìn thẳng lại hắn, thấy mũi hắn đã rỉ máu, tôi nhịn không được lại muốn cười, có lẽ tôi đã điên rồi, giờ phút này lại có thể quên cả sợ hãi!
"Ngươi giết ta đi, có giỏi thì giết ta thử xem!" Tôi khiêu khích.
Hằn nhìn tôi chòng chọc, nghiến răng nói: "Chết? Quá dễ dàng, có một số chuyện còn kinh khủng hơn cả chết." Hắn nhìn tôi, bỗng cười lớn, ánh mắt mang sát ý rõ hơn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, hòa trộn với máu đỏ tươi, hệt như ác quỷ trong địa ngục.
"Nếu ta thả ngươi vào trong doanh trại, ngươi nói xem những thằng đàn ông đó sẽ làm ngươi ra nông nỗi nào, hả? Nói ta biết."
"Vậy ngươi hãy nói ta biết trước, bị một con chó điên cắn chết và bị mười con chó điên cắn chết, có khác gì nhau?" Tôi cười lạnh, hỏi.
Hắn im bặt, tay càng xiết chặt hơn.
Tôi cười nói, "Thôi thì chết nhanh hơn chút, ngươi nói xem? Nặc Đốn Vương tôn quý của ta!"
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, tôi cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nhưng sau đó thì há hốc mồm ra, muốn hít thở nhiều không khí hơn nữa, hai tay lại túm chặt lấy tay hắn, muốn cật lực kéo ra.
Không ngờ, tôi lại chết theo kiểu này.
Trong tích tắbuông tay ra, tôi mềm nhũn đổ xuống đất.
"Thế nào? Cảm giác sắp chết ra sao hả?" Hắn hỏi.
Tôi sờ sờ vào cổ họng, ra sức hít hơi, không nói nổi lời nào.
"Vương!" Ngoài lều vang đến tiếng nói cấp bách, "Đại Liên Na công chúa xảy ra chuyện rồi."
Nặc Đốn Vương toàn thân rúng động, nhưng vẫn giữ giọng lạnh lùng, "Cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì?"
"Quân y nói, nói, công chúa bị sẩy thai rồi." Người ngoài kia thấp giọng đáp.
Sẩy thai! Trong đầu tôi vụt lướt qua hình ảnh Đại Liên Na nôn khan ở doanh trại quân Ngõa Lặc, và cả nét sợ hãi hoang mang của A Nhã Kỳ khi ở chỗ bà Ô Vân. Cô ta quả nhiên đang có thai, xem ra thì chắc là của Nặc Đốn Vương rồi! Cô ta cố ý uống thuốc cho ra thai sao? Tôi ngước lên nhìn Norton, hắn đang quay lưng lại với tôi, sống lưng càng ưỡn thẳng hơn, tay xuôi theo thân người đã co thành nắm đấm, nắm rất chặt, các ngón tay đều trắng bệch cả...
Hồi lâu sau, hắn mới lạnh lùng cất tiếng, "Sẩy thì sẩy rồi, có cần phải hoảng hốt thế không?"
Giọng nói ngoài kia như do dự một lúc, sau đó lại cất lên một cách bất an, "Quân y nói công chúa chảy máu nhiều quá, e rằng..."
Trong lều Đại Liên Na, ánh đèn có phần u ám, tôi theo sau Nặc Đốn Vương bước vào, A Nhã Kỳ đang phủ phục bên người Đại Liên Na khóc rấm rứt.
Tôi thấp giọng hỏi cô, "Sao lại ra thế này?"
A Nhã Kỳ ngước lên nhìn tôi, lại cúi đầu xuống tiếp tục khóc, không chịu nói gì.
Norton bước lên, đá một bên, nắm lấy cánh tay Đại Liên Na kéo lên khỏi giường, lạnh lẽo hỏi, "Là vì đứa con của ta, hả?" Giọng nói lạnh lẽo nhưng không che được sự tức giận.
A Nhã Kỳ cuống quýt nhào đến, khóc lóc, "Thả công chúa ra, công chúa không chịu nổi, không chịu nổi." Hai tay níu lấy tay Nặc Đốn Vương, liều mạng kéo tay hắn ra.
Norton không đếm xỉa gì đến, tiếp tục đá cô nàng ra một bên, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Đại Liên Na, hằn học hỏi, "Nói đi chứ, ngươi chẳng phải ghê gớm lắm à? Trong một lúc uống hết bao nhiêu thuốc, là vì không cần đứa trẻ này, đến tính mạng mình cũng không thiết mà."
Đại Liên Na chẳng nói chẳng rằng, mím chặt đôi môi, nhưng khóe mắt lại rơi ra một giọt lệ.
"Đủ rồi! Đã thế này rồi mà ngươi còn muốn đòi mạng cô ấy sao?" Tôi hét lên, giằng tay Đại Liên Na ra khỏi tay hắn, để cô nằm lại xuống giường.
Norton đờ ra, nhìn tôi chằm chằm, giống như không hề quen biết vậy.
"Mau đưa bà Ô Vân đến đây, bà ấy chắc sẽ có cách hơn là quân y." Tôi nói với A Nhã Kỳ, thấy cô ta vẫn còn chần chừ, lại cuống lên, "Mau đi đi! Còn đứng ngẩn ra ở đó làm gì, muốn dọn xác công chúa các ngươi à?"
A Nhã Kỳ như giật mình choàng tỉnh, vội vã chạy ra ngoài.
Norton lúc này như đã bình tĩnh trở lại, liếc tôi một cái, rồi cười hỏi, "Ngươi lại tội nghiệp cô ta rồi? Ngươi đã quên chính cô ta hại ngươi à."
"Chưa quên", tôi nhạt nhẽo nói.
"Vậy còn cứu làm gì?"
"Không phải tôi muốn cứu cô ta, tôi làm gì có bản lĩnh đó, tôi chỉ tội nghiệp thôi, đứng trên góc độ cùng là phụ nữ với tội nghiệp cô ta."
Rèm mi dài của Đại Liên Na khẽ run run, nước mắt không trừng trào ra.
Nhìn thấy bà Ô Vân theo A Nhã Kỳ vội vã bước vào, tôi lẳng lặng lui ra ngoài. Đối với Đại Liên Na, tôi vừa ghét vừa hận, nếu không bị cô ả lừa gạt, quân Ngõa Lặc đã không bị bọn Tây La Minh đánh lén, sẽ không bị thương vong nhiều chiến sĩ đến thế, tôi cũng sẽ không bị rơi vào chốn này, sẽ không...
Nhưng tất cả những chuyện này, thật sự đều oán trách cô ta ư? Dù sao cô ta cũng vẫn là một người con gái đáng thương, thân là công chúa của Hách Liên, nhưng lại mang trong mình đứa con của Tây La Minh, cô ta hận hay yêu Nặc Đốn Vương? Nếu là hận, thì sao lại cam tâm bán mạng cho hắn? Nếu là yêu, thì sao lại nỡ lòng vứt bỏ tính mạng bản thân không nuối tiếc và cho ra cả đứa con đang mang trong bụng?
Nặc Đốn Vương từ trong lều Đại Liên Na bước ra, sắc mặt hơi tái, lạnh lùng nhìn tôi một cái, không nói lời nào mà quay người bỏ về căn lều trại của mình. Nhìn theo bóng hắn phảng phất sự cô đơn, tôi chỉ thấy trong lòng rối bời, nếu nói Đại Liên Na yêu hắn là sự bất hạnh của cô ta, vậy còn hắn thì sao? Trong tim hắn cũng có vị trí dành cho Đại Liên Na chăng? Tôi không nghĩ ra, cứ luôn nghĩ tình yêu rất đơn giản, yêu chính là yêu, không yêu thì là không yêu, tại sao khi đến hai người họ lại trở thành phức tạp thế này?
Bước đến trước cửa lều của Nặc Đốn Vương, tôi hơi chần chừ một lúc, nghiến răng, cuối cùng cũng vén tấm trướng bước vào.
Một luồng hơi rượu xộc thẳng đến, Nặc Đốn Vương đang ngồi một góc lặng lẽ uống rượu, thấy tôi bước vào, hắn nở một nụ cười mỉa mai.
"Nếu lo lắng thì hãy đến chỗ của cô ta đi." Tôi hờ hững nói.
Hắn liếc tôi một cái, nét cười bên khóe môi càng đậm, nói, "Người con gái như ngươi, không thể hiểu nổi ngươi đang nghĩ những gì?"
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp, "Ta yêu Thừa Đức, hận ngươi,ận cả Đại Liên Na, ta biết rất rõ chuyện này. Nếu có thể, ta nghĩ ta bây giờ có thể một dao giết chết ngươi."
"Vậy còn lo gì đến chuyện giữa ta và cô ả?" Hắn hỏi.
"Không phải ta đang lo chuyện của hai ngươi, mà ta thấy tội nghiệp tình yêu." Tôi đáp.
"Tình yêu?" Hắn cười, giọng có vẻ chua xót, "Ngươi tưởng giữa ta và cô ả có tình yêu à? Ha ha ha, ngươi thật ngây thơ!" Giống như nghe được chuyện nực cười, hắn lấy tay chùi nước mắt vì cười, nói, "Người tình của cô ta sớm đã bị phụ vương cô ta giết chết rồi, và ta, trước giờ cũng chưa từng yêu cô ta, cô ta chẳng qua là đồ chơi của ta, là dụng cụ mà ta có thể lợi dụng thôi."
Tôi nhìn dáng vẻ như nửa điên nửa tỉnh của hắn, cảm thấy hơi sợ hãi, bản thân cũng ăn đấm đủ rồi, quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này làm gì? Nghĩ đến đây, tôi bèn đứng dậy, định bước ra ngoài.
"Ngươi yêu hắn thật chứ? Nếu hắn không phải là hoàng tử Ngõa Lặc, ngươi vẫn yêu?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Phải, tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy là ai đi nữa." Tôi trả lời.
"Nếu hắn từng lợi dụng ngươi, lừa gạt ngươi thì sao? Ngươi vẫn yêu hắn như trước chứ?"
Tôi ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, "Phải, tôi yêu anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu tôi, cho dù là anh ấy lợi dụng, lừa gạt tôi, chỉ cần anh ấy đừng làm tổn thương tôi, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy. Tình yêu, không chỉ là đòi hỏi, lợi dụng tôi một lúc nhưng không hề làm tổn thương tôi, thì sao lại không thể?"
Hắn cười, "Lợi dụng, lừa gạt không bị coi là làm tổn thương à?"
"Không hẳn thế, không ai có thể có lý do đòi hỏi đối phương phải dâng hiến tất cả. Cùng lúc với việc bạn tận hưởng tình yêu của anh ấy dành cho bạn, thì bạn cũng phải trả như thế mới đúng, cho dù là bạn tự nguyện cho, hay là bị anh ấy lấy đi trong vô thức. Nếu không, đó chỉ có thể gọi là được cưng chiều, được cưng chiều như vật cưng."
"Ngươi đúng là một người con gái kỳ lạ." Hắn cười nói, "Xem ra ta thật không thể thả ra rồi, người con gái như ngươi, quả là hiếm thấy."
Tôi rùng mình một cái, kiềm chế không để bản thân quay lại nhìn hắn, lạnh lùng đáp: "Tùy ngươi thôi."
"Những thứ hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho như vậy." Hắn trầm giọng nói.
"Ngươi không thể." Tôi đáp, chân không dừng lại, thoăn thoắt bước ra ngoài. Con người luôn thèm khát đồ của kẻ khác, mà không thấy được những thứ quanh mình là tốt, e rằng hắn cũng vậy mà thôi. Bây giờ bỗng nhiên hiểu ra, khi mấy người đàn ông cùng theo đuổi một phụ nữ, có thể thứ họ muốn tranh chấp hoàn toàn không phải người phụ nữ đó, mà là một thứ ý chí nào đó.
Cũng không biết hôm nay là ngày gì mà bầu trời thật u ám, thảo nguyên không ánh trăng có vẻ hơi đáng sợ. Đi loanh quanh trong khu vực đóng quân, vẫn không biết phải nên đi đâu, chạy không thoát, nhưng lại không muốn quay trở về căn lều của hắn. Giờ đây Thừa Đức đang làm gì? Có phải là đang nghĩ cách cứu tôi hay không? Anh thực sự toàn tâm toàn ý yêu tôi chứ? Không hề lừa gạt, cũng không giấu giếm chút gì? Anh cũng là người của hoàng gia, tình yêu của anh cũng có thể đơn giản như tình yêu của tôi chứ?
Bỗng thấy mình lúc này thật tức cười, tự dưng lại đa cầu đa sảm như thế, có giống như Phùng Trần Sở Dương đâu?
"Phấn chấn lên nào! Phùng Trần Sở Dương! Mày là người kiên cường nhất nhất mà!" Tôi nắm tay lại tự động viên mình, nhưng khẩu khí thì thế mà trong lòng lại ủ rũ chán chường, "Thừa Đức, em nhớ anh, thật sự, rất... nhớ anh..." Tôi lẩm bẩm.
Đột ngột, sau lưng một bàn tay thò ra bịt lấy mũi miệng tôi, chưa đợi tôi chống cự lại đã kéo vào một góc khu
"Đừng lên tiếng, tôi đến để cứu cô." Người sau lưng tôi thấp giọng nói nhỏ vào bên tai tôi, giọng rất trầm, nhưng không phải Thừa Đức.
Tôi cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, gật gật đầu. Người đó buông tay ra, tôi vội quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục người Tây La Minh, khuôn mặt hơi quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra anh ta chính là người cùng tôi đi theo Đại Liên Na ra ứng tiếp quân lính của tộc nhân hôm đó.
"Thừa... đại tướng quân đâu?" Vốn muốn hỏi Thừa Đức, nhưng chợt phát hiện ra gọi tên anh như thế thật kỳ cục, nên gượng gạo đổi thành đại tướng quân.
"Người đang ở trong đại quân, đại quân ta đã bao vây nơi này rồi, đại tướng quân sợ cô gặp nguy hiểm nên bảo chúng tôi nhân lúc hỗn loạn cứu cô ra." Anh ta thấp giọng nói.
Trong lòng tôi trào lên niềm vui mừng khó tả, lần trước sau khi Thừa Đức chạy thoát, Nặc Đốn Vương cũng ra lệnh đổi nơi đóng quân, tôi đang đau buồn nghĩ liệu quân Thừa Đức có tìm thấy được nơi này không, không ngờ họ đã đến rồi.
"Các anh đến bao nhiêu người?" Tôi thì thầm hỏi.
"Mười người, đều được chọn lựa kỹ càng trong đại quân, cô nương yên tâm, bảo đảm cô sẽ được an toàn." Anh ta đáp.
Tôi cười khẽ, biết anh ta đã hiểu lầm ý tôi hỏi, tôi đâu phải sợ họ không cứu nổi mình, tôi chỉ muốn thưởng thức một chút màn kịch hay đêm nay, dù sao tôi đã phải chịu khổ ở đây mấy ngày nay rồi, nói gì thì nói cũng phải hưởng thụ một chút rồi mới đi chứ!
"Bọn họ đâu?" Tôi lại hỏi.
"Đã ẩn nấp xung quanh đây cả rồi, chỉ cần đợi tín hiệu của tôi là đến
"Họ có sợ chết không?" Tôi hỏi tiếp.
Anh ta nhìn tôi một cái, trong mắt đầy ắp sự kiên định và kiêu ngạo, thấp giọng đáp, "Ở đây đều là tử sĩ của đại quân, chuyện này xin cô nương đừng lo."
"Vậy được! Chúng ta tạm đừng đi, tặng quà cho đại tướng quân rồi hãy chạy, tên Nặc Đốn Vương kia hôm nay uống rượu, e rằng giờ đây đã say túy lúy rồi..." Tôi ghé vào tai anh ta thì thầm, dần dần sắc mặt anh hiện lên nét vui mừng, nhìn tôi như có vẻ không tin tưởng lắm, ánh mắt lại lóe lên tia nghi hoặc.
Sau vài tiếng rít khe khẽ như tiếng côn trùng, vài bóng người nhanh nhẹn từ tứ phía vụt đến. Anh ta thì thào với họ vài câu, mấy người này lại tản ra xung quanh, mất hút trong bóng đêm...
Vài khắc sau, vài mũi hỏa tiễn từ trời hạ cánh xuống, rất chuẩn xác hạ xuống trên nóc lều của Nặc Đốn Vương, đồ vật toàn bằng lông thú, gặp lửa liền bén lấy nhanh chóng...
Nhìn thấy đám binh sĩ Tây La Minh hỗn loạn, tôi vừa cười vừa vỗ vào vai anh lính bên cạnh, nói, "Được! Quá chuẩn! Đến tôi còn không thấy rõ hỏa tiễn từ đâu bắn ra nữa là..."
Anh ta thấy tôi tán dương thì có vẻ ngượng ngùng cười cười.
Một tên nhóc Tây La Minh thấy chúng tôi mặc quần áo quân Tây La Minh vẫn ôm thùng nước đứng đó thì quất một ngọn roi đến, mắng mỏ, "Còn không mau đi dập lửa". Anh lính kia thấy thế liền vội dùng thân người che chắn cho tôi, cùng lúc lông mày chau lại, muốn nhào đến giết béng tên lính thối kia cho xong. Tôi quýnh lên liền đưa mắt ra hiệu cho anh ta, kéo anh ta dừng lại, giờ vẫn chưa phải lúc động thủ mà.
Lửa phía bên kia vẫn chưa dập tắt, căn lều trại phía Đại Liên Na đã khét lẹt mùi khói, tiếp đó, từng mảnh vải bắt đầu bén lửa cháy lên. Tôi và mấy người lính Ngõa Lặc vội vội vàng vàng chạy đến dùng thùng nước "dập lửa", nhưng cuối cùng vẫn "không cẩn thận" làm lửa bén khắp nơi, thế là, lửa cháy càng lto hơn.
Tiếp ngay sau đó, chỉ thấy mặt đất cơ hồ cũng rung lên, tiếng hét "giết" vang vọng, càng lúc càng gần, kỵ binh của Ngõa Lặc đã sắp đến rồi, tôi quăng luôn thùng nước trong tay, kéo anh lính bên cạnh hét, "Mau lên, chúng ta phải tìm một chỗ an toàn để ẩn náu! Đao kiếm không có mắt đâu!"
Mặt anh ta cuối cùng cũng nở một nụ cười, cũng quăng thùng nước trong tay đi, nói một câu "đắc tội rồi" rồi kẹp luôn tôi vào nách, gầm lên một tiếng, dẫn gần mười người chạy khỏi nơi đóng quân.
Đại doanh của Tây La Minh đã chìm trong biển lửa, cục diện trở thành tướng tìm không ra quân, quân cũng chẳng tìm ra tướng, đồng thời tình hình bắt đầu rối loạn, ai nấy đều hốt hoảng, nhất thời chẳng ai quan tâm tới ai nữa.
Tôi lại lần nữa bị người ta kẹp vào nách, chỉ nghe thấy bên tai tiếng gió lào xào, thỉnh thoảng ngọn cỏ trên đồng lại xước qua mặt, không nhịn nổi cảm thấy ủ rũ, sao đám cao thủ võ công đều thích mang người ta bay như thế này nhỉ? Thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đắc ý, Nặc Đốn Vương à Nặc Đốn Vương, chắc ngươi không ngờ rằng ta lại chơi ngươi một vố thế này nhỉ, còn tiếc cho ngươi đã xem ta là người hầu nữa, nếu không sao ta có thể ghi nhớ lều trại của các ngươi rõ ràng thế được! Có điều không biết vì sao, khi chỉ cho họ biết lều của Đại Liên Na, trong lòng tôi thoáng chút bất nhẫn, cũng có chút do dự, nhưng nghĩ lại cô ta rất có khả năng là điểm yếu của Nặc Đốn Vương, tôi liền cứng rắn hẳn, trên chiến trường tôi tội cho họ, họ có tội nghiệp tôi bao giờ chưa? Thôi thì mạnh ai nấy lo mạng mình vậy.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp