Conan Đồng Nhân - Mộng Cảnh Nhân Sinh
Chương 43
*****************************
"Toà nhà có mái còn kia là đại lễ đường , dãy cao ốc liên hoàn phía xa hơn chính là cụm Trung tâm hành chính , còn chỗ chúng ta đang đứng chính là phần di tích còn lại của thành cổ rất nổi tiếng đó. Theo sử sách ghi chép lại , thành cổ được xây dựng cách đây hơn 400 năm rồi đấy."
Kazuha hào hứng chỉ đông chỉ tây giới thiệu về một vài cảnh đẹp nổi tiếng của mà từ chỗ họ đang đứng có thể trông thấy được. Nhưng dường như sự nhiệt tình của cô chẳng hề làm cho Hattori Heiji hài lòng. Cậu ta nhàn nhạt cắt lời Kazuha khiến cho cô ấy bất mãn vô cùng.
"Thật là sai lầm khi tớ nhờ cậu làm hướng dẫn viên du lịch mà."
Kazuha lườm Hattori Heiji cháy mắt . Chú Mori thấy hai đứa lại chuẩn bị đấu khẩu liền lập tức làm bộ nhàm chán ngáp dài phân tán sự chú ý của bọn họ.
"Có cảnh nào mới lạ không? Lần trước bố con tôi xem cả rồi."
Hattori Heiji suy nghĩ một lát chỉ về phía đông, nơi mặt trời ló dạng . Nơi đó sừng sững một toà cao ốc , cự ly từ cao ốc đó tới nơi bọn họ đứng khá xa nhưng biểu tượng trên toà cao ốc đó không ai là không nhận ra.
Biểu tượng hoa anh đào - tượng trưng cho công lý của Nhật Bản.
"Nơi đó chắc chú sẽ thấy mới mẻ. Đó là sở cảnh sát mới được xây dựng lại hồi năm ngoái."
Kazuha mặt lạnh ngắt lời
"Đồ ngốc. Chỗ đó chỉ có mỗi mình cậu thích thôi"
Hattori Heiji trắng mắt liếc Kazuha chỉ chỉ vào Akito cùng Akari đang đứng ngắm cảnh cách họ không xa .
"Tớ cá không chỉ có mình tớ thích sở cảnh sát đâu."
Ran cười gượng ngăn Kazuha phát hỏa. Cô nàng lẩm bẩm gì đó cuối cùng bị Ran đánh lạc hướng chuyển sang đề tài khác.
"Thành cổ sau hơn 400 năm này vẫn thật đẹp ha."
"Ừ, thật ra thành cổ này được trùng tu nhiều lần mới đẹp được như hiện tại đấy. Nghe đâu lần trùng tu quy mô nhất cách đây đã 60 năm rồi."
Kazuha hớn hở khoe ra, giọng nói không giấu được tự hào
"Thực ra là 69 năm đấy cháu ạ. Những người thợ mộc đầu tiên xây lên thành này là vào năm 1599. Đến năm 1629 , triều đại Tokusawa đã cho trùng tu lại với phần mở rộng hướng đông. Năm 1931 tức cách đây đúng 69 năm hội đồng thành phố Osaka cùng các đại gia tộc lớn mới quyên tiền đại tu gần như toàn bộ thành cổ này."
Một vị khách du lịch đột nhiên lên tiếng, đó là một người đàn ông khoảng trên dưới 60 tuổi. Tuy mái tóc đã điểm xuyết hoa râm song từng cử chỉ hành động đều toát lên vẻ khỏe khoắn hiếm thấy. Thêm nữa chính là kiến thức uyên bác của ông ta về thành cổ này khiến cho Hattori Heiji không khỏi cảm thán. Thì ra ông ta thần tượng người thợ mộc Hideoshi đã từng dựng nên toà thành này nên mới có thể hứng thú tìm hiểu mọi thông tin về toà thành như vậy. Càng nghe ông ta huyên thuyên bất tuyệt về cuộc đời Hideoshi Hattori Heiji đột nhiên có chút hổ thẹn. Dù sao thì cậu sinh ra và lớn lên tại vùng đất này , ngay cả lịch sử về nó cũng mơ mơ hồ hồ nắm không rõ , còn không bằng một người khách du lịch . Này cũng quá đả kích người ta a.
"Chiếc huy hiệu trên áo ông đẹp quá nhỉ?"
Hattori Heiji lơ đễnh nhìn vị khách du lịch nọ , đồng thời cảm thấy hứng thú vô cùng với huy hiệu nhỏ nhỏ gắn trên ngực áo ông ta. Kỳ thực không phải Hattori Heiji soi mói mà là chiếc huy hiệu đó hoàn toàn không phù hợp với bộ trang phục ông ta đang mặc khiến cậu liếc mắt liền chú ý. Thêm nữa , đồ án trên chiếc huy hiệu quả thực rất quen mắt.
Vị khách du lịch nọ cười , có vẻ vô cùng thích thú với món đồ trang trí nho nhỏ này .
"Đây là gia huy của Tokusawa triều đại đó cháu."
Vị khách du lịch đó trả lời . Kazuha còn chưa kịp hỏi tên ông ta thì một thanh niên trẻ đã vội vàng bước tới gọi
"Bác Ieyasu , bác đang ở đây làm gì thế? Ông chủ đang đợi bác đó."
Vị khách du lịch nọ hào sản quay sang người thanh niên vừa tới , nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng
"Ồ ồ, tôi vào ngay đây Mitsuhide."
Nói rồi xoay người rời đi vội vàng tới mức quên luôn đám người Hattori phía sau.
Hattori Heiji cổ quái nhìn theo bóng lưng bọn họ lẩm bẩm
"Ieyasu, Mitsuhide? Đó chẳng phải là những cái tên cổ sao?"
Chú Mori cũng cảm thấy khó hiểu
"Ông chủ mà bọn họ nói là ai? Không phải băng nhóm Yakuza nào đó chứ?!"
Akito đứng phía xa nhìn bọn họ hỗ động không có phản ứng gì , ngược lại là Yue , sau khi người đàn ông nọ rời đi cô vô thức kéo góc áo Akito sắc mặt âm trầm. Akito vỗ vỗ lưng cô khẽ hỏi
"Là ông ta à?"
Yue khẽ lắc đầu
"Không phải. Là người trong nhóm ông ta."
Akito "ừm" một tiếng nắm lấy bàn tay đang túm chặt góc áo anh
"Chuyện này anh sẽ báo về sở, cảnh sát đã xuất động bao vây thành cổ từ sớm rồi em không cần lo lắng. Chỉ cần thoải mái đi dạo là được."
Yue khoé miệng hơi co lại bất đắc dĩ liếc Akito một cái. Cô không phải không biết tối qua Hattori phu nhân đã dặn dò Akito cái gì. Hiển nhiên, cô đã xem nhẹ mức độ cưng chiều của bà ấy đối với mình. Ngay cả đưa cô đi chơi cũng ngang nhiên trở thành nhiệm vụ nếu không hoàn thành liền chịu phạt. Này hình như không quá công bằng với Akito a. Dù sao thì công việc của sở cảnh sát khá nhiều , áp lực đối với Akito cũng không phải nhỏ. Có lẽ thi thoảng đi dạo như vậy cũng là chuyện tốt. Yue thở dài nhìn theo bóng lưng anh. Kỳ thực.....mẹ cũng rất thương yêu hai anh em Hattori a.
Akito cùng Yue đi dạo quanh thành cổ. Vài cây anh đào lớn đã nở hoa; không gian thanh u mát mẻ thoang thoảng hương anh đào ngọt ngào trong gió . Ngắm nhìn một mảnh cảnh sắc thành phố thân thương gắn bó cả cuộc đời từ phía trên thành cổ Akito đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Anh thầm nghĩ nếu lúc nào cuộc sống cũng an bình tĩnh lặng như giây phút này thực quá tốt. Không có án mạng, không có tranh đấu, không có máu tươi. Chỉ có sự tĩnh lặng thanh u và sự ấm áp từ bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt ; đối với anh , như vậy là đủ rồi.
Hoa anh đào lắc lư nhẹ nhàng trong gió, vài cánh hoa lưu luyến rời cành, buông xuống đất mẹ. Một vài cánh cuốn theo chiều gió bay về phương xa. Cũng có rất nhiều cánh hoa mỏng manh , hoà vào dòng nước lượn lờ trong vắt phía dứoi thành cổ. Yue nhịn không được hít một hơi dài , đem tất cả hương thơm nhẹ nhàng tươi mát ấy thâm nhập vào buồng phổi. Akito bị vẻ mặt tham lam này của cô chọc cười, anh khẽ nhếch môi. Đôi môi mỏng gợn lên một đường cong tinh tế hiếm thấy chợt loé mà qua nhẹ nhàng như lưu thủy , đôi mắt cũng hàm chứa ý cười sâu sắc .
"Xem em này, giống như một con mèo nhỏ vừa tham lam ăn vụng vậy."
Yue không phản bác Akito , cô nghiêng đầu , đôi mắt xa xăm nhìn khóm hoa đỏ rực phía xa giọng nói mỏng manh gần như tan vào không khí
"Thế giới này đẹp thật đấy. Trước đây, em không nghĩ tới ngay cả hít thở cũng có thể làm cho người ta khoan khoái tới vậy."
Akito hơi nhíu mày , ánh cười trong mắt cũng dần nhạt đi. Yue đương nhiên không nhận ra điều này, cô vẫn tham lam nhìn xuống khóm hoa đỏ rực , đôi mắt hoàn toàn không còn một tia độ ấm, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự rét lạnh vô hình. Khóm hoa tường vi đỏ rực trong ánh trời chiều, cành lá còn đang rung rinh theo chiều gió như thể đang đu mình trong điệu nhạc ; không gian ấm áp nhường ấy thế nhưng Akito lại không cảm thấy được , anh chỉ cảm nhận thấy sự rét lạnh cùng bất lực dần dần bủa vây siết chặt lấy cả anh và Yue .
"Thế giới của em chỉ có hai màu đen và trắng. Ngay từ khi ra đời , em đã phải đối diện với lời nguyền của tộc loại mình . Sự sống và cái chết, thật và giả, ngày và đêm, đen và trắng, chúng luân phiên xoay chuyển ràng buộc con người vào số mệnh. Em đã từng hi vọng , có một ngày bản thân sẽ được giải thoát. Sẽ được sống như bao người khác , được hít thở bầu không khí này, ngắm nhìn những bông hoa này khoe sắc . Nhưng mà ....em bị ràng buộc bởi đôi mắt tử vong. Những thứ em nhìn thấy đều là ác mộng. Không phải máu thì sẽ là nước mắt , không phải chia ly thì cũng là đau khổ vô tận. Em không cam lòng, em đã phản kháng. Nhưng mà sự phản kháng của em lại khiến cho những người em yêu thương đau khổ. Akito. Anh biết không? Thứ đầu tiên em học được ở con người không phải yêu thương, không phải chán ghét. Mà là máu. Là hương vị, là màu sắc , là chấp niệm, là bi thương và cả sự hối hận đến tột cùng. "
Akito đột nhiên ôm chầm lấy cô . Kéo Yue ra khỏi hồi ức , giọng anh khàn khàn trầm thấp nhưng giấu không được run rẩy nhè nhẹ.
"Đừng nói nữa. Yue . Đừng nói."
Yue nghiêng đầu , ánh mắt lạnh như băng khôi phục vài tia sáng . Cái rét lạnh như có như không quanh quẩn lại bị sự ấm áp từ phía sau lưng truyền tới xua tan. Cô thả lỏng , rời mắt khỏi khóm tường vi đỏ thắm.
"Em hận màu đỏ. Cũng chán ghét nhất là tường vi."
Akito sửng sốt, cũng thấy được khóm hoa lấp ló phía trước mặt . Anh dường như đã có thể hiểu được tại sao cô đột nhiên trở nên kỳ lạ như thế. Yue vốn rất ít khi kể lại quá khứ của mình. Cô mới chỉ tiết lộ chút ít về một phần ký ức trong quá khứ của cô cho anh. Bởi vì nó quá đau lòng , cũng quá nặng nề in hằn trong tiềm thức cô , vì thế cho nên bất cứ thứ gì khiến cô nhớ lại chúng đều khiến Yue mất kiểm soát.
Akito ghì chặt bả vai cô , thanh âm trầm lắng khàn khàn của anh khiến cho tâm tình xao động của cô bình ổn lại. Hít sâu một hơi , Yue cuối cùng nhắm mắt không nhìn khóm tường vi vô tội rực rỡ phía trước.
"Quên nó đi Yue. Thế giới đó không chân thực , cuộc sống hiện tại mới thuộc về em. Em đang sống trong thế giới con người , thế giới này không chỉ có hai màu đen trắng. Đời người ngắn ngủi , hà tất phải sống trong thế giới tiềm thức đó ? Quên nó đi Yue. Ở nơi này sẽ không ai đem lại cho em đau khổ, tuy vẫn còn máu và nước mắt, vẫn còn niềm đau và bi thương nhưng hiện tại em đã không còn cô đơn một mình. "
Trái tim Yue giống như bị gõ một nhát , đau đến chết lặng thế nhưng cũng nhờ vậy mà cô lấy lại được lý trí . Bởi vì Akito ôm lấy Yue từ phía sau cho nên anh không thể nhìn thấy được đôi mắt tràn ngập đau đớn cùng giá buốt và cả sự do dự bất đắc dĩ ẩn khuất nơi đáy mắt cô .
Không đâu. Đời người ngắn ngủi, nhưng cô thì khác . Cô không phải con người. Cho dù hiện tại sống trong thân xác nhân loại , đến tột cùng cô vẫn không có cách nào trở thành con người chân chính. Chung quy lại , có thể sẽ có một ngày cô lại chứng kiến anh chết đi , giống như ngày đó ; giống như người đó. Cô không cam lòng, nhưng có thể làm gì hơn được? Sinh , lão , bệnh , tử.....là con người ai không phải trải qua? Yue xiết chặt tay không trả lời Akito , cả hai cùng chìm vào im lặng.
Không gian u tĩnh , phảng phất chỉ có tiếng nước róc rách chảy xuôi, tiếng hoa rơi rất nhẹ cùng tiếng gió vu vơ; ánh nắng chiều hệt như một tấm thảm vàng phủ xuống thân hình hai người lặng lẽ giống như đang vuốt ve trìu mến lại càng giống như âm thầm thủ hộ . Thủ hộ một tấm chân tình kiên định, thủ hộ một trái tim mỏng manh.
"Ừ. Em không có một mình . Em có mẹ, có dì Yuu , có Hattori Heiji và Kazuha làm bạn . Và thật may mắn vì tìm được phong ấn là anh. Akito anh biết không? Tộc loại của em rất nhiều người không có diễm phúc tìm được phong ấn của chính mình để rồi nhận lấy nguyền rủa tới chết , sau đó lời nguyền ấy tiếp tục truyền lại cho con cháu đời sau. Đó là số phận của tộc loại em cũng là nhiệm vụ mà chúng em phải gánh vác . Là thần là nghịch thiên , phá vỡ số mệnh em để em tới nơi này , gặp được anh. Tìm được phong ấn và sống tiếp quãng đời còn lại. Thần muốn em sống tiếp , sống thật tốt cho nên em phải sống vui vẻ . Cho nên , Akito không cần dùng ánh mắt và vẻ mặt này nhìn em ."
Yue vươn tay chạm nhẹ vào khoé mắt Akito khẽ cười.
[Đừng trốn chạy Yue. Đã là số mệnh thì muốn trốn cũng không trốn được đâu.]
Nếu đã trốn không thoát....vậy thì.....cùng nhau xuống địa ngục đi.
Ý cười tràn ngập lại chưa từng xua tan rét lạnh trong sâu thẳm đôi mắt. Conan từ phía xa nhìn lại , bất chợt nhìn thấy đôi mắt này sau lưng nhịn không được rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Là tâm lý sợ hãi , hay là bản năng? Tại sao cậu hoàn toàn không thể khống chế khiếp ý khi đối diện với người con gái đó? Và cả sự Hưng phấn mơ hồ ẩn khuất đó đến tột cùng là vì cái gì? Conan trầm mặc nhìn hai thân ảnh phía xa được ánh nắng chiều phủ xuống một tầng ánh vàng lấp lánh trái tim đập đến bất chấp nhịp điệu.
Bởi vì tầm mắt của Conan quá mức nóng bỏng cho nên Akito có thể sâu sắc nhận ra. Anh lơ đễnh liếc nhìn về phía cậu chỉ thấy Conan cả kinh vội vàng chạy đi, còn không quên treo lên một biểu tình ngượng ngùng giống như tiểu hài tử vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp. Akito hơi nhíu mày , anh làm sao không nhận ra cậu nhóc này luôn nhiều lần lơ đãng dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn Yue cơ chứ?
Ánh mắt đó không giống ánh mắt của một đứa trẻ nên có. Không có ngây thơ hồn nhiên chỉ có lạnh lùng xa cách và sự cảnh giác cao độ. Anh không thể nào thích thái độ này của Conan. Nó làm anh liên tưởng tới một con báo săn đang đứng trước mặt anh chăm chú quan sát , sau đó vô thanh vô tức tóm gọn con mồi. Hoàn toàn chủ động không có một tia sơ hở. Thằng nhóc này....không đơn giản
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp