Con Trai! Ba Ba Con Là Ai?
Chương 2: Mẹ là mẹ của con!
Bất quá cô thật đúng là không hay ho chút nào, rốt cuộc là đã trêu chọc trúng ai đây? Chỉ là cứu người thôi mà, mặc dù lại là do người khác vớt lên hai cái mạng thế mà mọi người cứ bảo tiểu tử này là con trai của cô mới chết. Cho xin đi, cô còn chưa kết hôn thì từ đâu lại xuất hiện một đứa con lớn như thế này? Hơn nữa, đứa nhỏ này quả thật rất xinh đẹp, làm sao có thể là con của cái kẻ nhan sắc tầm thường như cô?
“Ông trời, Phật Tổ, các người cảm thấy cuộc sống của ta còn chưa đủ bi thảm hay sao?” Nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt vừa chuyển đến nhìn tiểu quỷ nằm trên giường hét lớn “Này! Tiểu quỷ! Đừng giả chết nha! Nhanh tỉnh lại đi! Nghe thấy không đó?”
“Ưm… Mẹ?” Đứa nhỏ trên giường thấp giọng kêu lên một tiếng “Mẹ, con đói!”
“Này! Con tỉnh rồi! Mau nói cho dì biết nhà con ở đâu?” Hiểu Hiểu kích động liền bắt lấy bả vai của đứa nhỏ lắc lắc.
“Mẹ, con rất đói!” Tiểu quỷ chậm rãi mở to mắt, khi hắn nhìn thấy rõ không gian xung quanh liền đột nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực Hiểu Hiểu
“Mẹ! Mẹ!”
“Này này! Dì không phải mẹ của con, con đừng nhận nhầm nha” Chu Hiểu Hiểu nhanh chóng đem nó từ trong lồng ngực kéo ra ngoài.
“Mẹ đừng đi mà, không cần ném tiểu Viêm nhi ra ngoài”
“Haizz! Đã nói dì không phải là mẹ con mà”
“Là mẹ! Là mẹ! Mẹ!”
“Không phải! Không phải!”
“Mẹ… Có phải là do con không ngoan đúng không? Cho nên mẹ không tiếp nhận con?” Nói xong tiểu quỷ giương lên gương mặt bi thương nhìn cô.
“Dì…” Hiểu Hiểu không biết nên làm sao. Đứa nhỏ này thật đáng yêu, thật xinh đẹp, người thấy người thích, nếu thật sự là con trai của cô thì cô nhật định sẽ rất yêu thương nó.
“Cô lỗ~” Bụng tiểu quỷ rất không hợp thời kêu một tiếng “Mẹ! Con thật sự rất đói” Nó sờ sờ bụng phẳng lỳ của chính mình.
“Đã nói dì không phải mẹ con rồi, mà nhà dì cũng không có gì để ăn cả” Chu Hiểu Hiểu xoay người cầm một thứ nho nhỏ đưa đến trước mặt đứa nhỏ “Chỉ có bánh bích quy thôi”
Nó cầm chặt gói bánh trong tay từ từ ăn.
“Nhìn dáng vẻ của con chắc hẳn là gia đình rất giàu có. Con mê man ba ngày mà người nhà cũng không tìm kiếm sao? Tin tức, báo chí mấy ngày nay cũng không thấy đăng” Hiểu Hiểu lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ đều không có bất kỳ ai lo lắng cho đứa nhỏ này sao?
“Không dám đâu… bọn họ còn ước gì con biến mất cho mau nữa là…” Nó cạp một miếng bách bích quy, xem ra là đói bụng lắm rồi.
“Chẳng lẽ không có ai lo lắng cho con sao?”
“Trừ bỏ cậu ba ba, không ai lo lắng cả”
“Tên con là gì?” Chu Hiểu Hiểu đứng lên, không quan tâm đến nhân vật lạ kỳ vừa được nhắc đến trong miệng đứa nhỏ.
“Hạ… Hạ viêm… Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!” Nó ho sặc sụa vì gấp gáp ăn, bàn tay nhỏ xíu khẽ vuốt vuốt ngực.
“Uống miếng nước đi” Đem chiếc ly vừa mới được rót đầy nước ấm trong bình đưa cho nó, Chu Hiểu Hiểu cười nói “Con gọi là Hạ Viêm à? Được rồi, ngày mai dì sẽ mang con đi tìm cậu nhé!”
Hạ Viêm nhận ly nước uống một hớp lớn, sau đó lắc lắc đầu “Nơi cậu ở cũng hơi xa”
“Không sao! Không phải chỉ là hơi xa thôi sao, có xa hơn một chút thì dì cũng đưa con về nhà được, ngày mai con có thể gặp lại gia đình rồi”
“Ở Mĩ đó nha!”
“Chỉ là ở Mĩ… Cái gì? Mĩ??!!” Bất khả tư nghị, Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn tiểu quỷ. Nước Mĩ mà nó bảo là có hơi xa một chút sao? Thế trong mắt nó, cái nơi được cho là xa chẳng phải là tận Nam Cực đi?
“Đúng vậy! Mẹ, cậu ở Mĩ đó” Hạ Viêm hoàn toàn không để ý tới sự kinh ngạc trong mắt cô, bản thân vẫn cứ thản nhiện ngồi ngặm bánh bích quy.
“Này này tiểu quỷ! Dì đã bảo dì không phải mẹ con mà. Dì còn chưa có kết hôn đâu, thậm chí tình cảm nam nữ còn chưa có chút nào vắt vai thì làm sao có đứa con lớn như con vậy? Nhưng mà nước Mĩ rất xa nha…” Cô lớn từng này tuổi rồi mà cả rời khỏi thành phố cũng chưa đi nhiều lần, huống chi là tận nước ngoài.
“Là mẹ! Mẹ chính là mẹ của con!”
“Dì không phải!”
“Là mẹ! Mẹ chính là mẹ của con!”
“Không đúng! Không đúng! Không phải!”
“Đúng! Đúng! Đúng! Chính là mẹ!”
Hai người tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, mắt to trừng mắt nhỏ , cuối cùng Chu Hiểu Hiểu đành nhún nhùn vai bất đắc dĩ mở miệng:
“Kệ con, dù sao dì cũng không phải”
“Mẹ chính là mẹ mà” Hạ Viêm nhỏ giọng than thở.
“Con…!” Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể nào lại cùng một đứa nhỏ cãi nhau đến điên lên thế này, không tức giận, không tức giận…
“Cho dù như thế nào thì ngày mai dì cũng đưa con về nhà”
“Cậu con ở nước Mĩ!”
“Cậu con không ở bên này, chẳng lẽ con không có họ hàng thân thích nào ở bên cạnh sao? Bên này vốn không có nhà sao? Vốn không có ba mẹ sao?”
“Con có ba ba!” Cậu từng nói rằng cậu cùng ba nó là song bào thai, cho nên cậu chính là ba ba. Về phần mẹ thì…
“Chẳng lẽ con không có… mẹ?”
Hạ Viêm thần sắc lập tức ảm đạm. Chu Hiểu Hiểu nói xong liền tự giận mình, hận không thể đem đầu lưỡi chính mình cắn cho đứt đi.
“Con có mẹ mà!” Cô kinh ngạc nhìn nó “Mẹ chính là mẹ của con nha!”
••••••••••••• Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••
Tiểu quỷ kia ở nhà Hiểu Hiểu cũng đã vài ngày rồi, mà mỗi ngày nó đều giống thuốc cao bôi trên da chó bám cô không buông, ngay cả khi cô muốn đi tìm việc làm cũng không được.
Cô một người sống đã muốn đủ bi thảm, lo chính mình đến lao lực, làm sao còn dư tiền nuôi dưỡng thêm một đứa nhỏ nữa đây? Nhưng mà phải nói một điều rằng tên tiểu quỷ này cũng rất biết nghe lời, cái gì không đúng ý nó, chỉ cần do miệng cô phát ngôn ra thì nó đều sẽ cho là đúng, thậm chí bây giờ cô chỉ con chó mà bảo con mèo chắc nó cũng gật đầu kêu meo meo luôn đấy. Bình thưởng con cái nhà giàu đều không phải là rất kieu ngạo đó sao? Nhìn thấy cái gì ưng mắt là liền muốn cái đó cho bằng được. Chẳng lẽ… cô đã nhìn sai thế sự rồi?
Hiểu Hiểu đưa nó đến sở cảnh sát, bị nhân viên trong đó đuổi cổ ra ngoài, họ còn bảo rằng cô không phải là một người mẹ có trách nhiệm. Chỉ có ông trời biết đứa nó này cùng cô không một chút quan hệ, chính là cho dù cô có nói đến gãy lưỡi, khô nước bọt đi chăng nữa thì mọi người chỉ cần nhìn tên nhóc lệ nóng doanh tròng liền quay đầu mắng cô xối xả. Hiểu Hiểu bị đánh bại một cách hoàn toàn. Nhưng vẫn không thể ngày nào cũng nắm tay nó đi ra đi vào mãi được. Tên nhóc này rõ ràng xinh đẹp, bụ bẫm chưa tình, ông trời còn thiên vị ban cho nó một mái tóc màu bạch kim chói mắt, đẫn nó đi đến đâu liền bị người người chỉ chỏ nói ra nói vào đến đấy.
“Này! Tiểu quỷ!” Chu Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn Hạ Viêm đang nắm chặt lấy tay mình “Lát nữa vào trong con không được kêu dì là mẹ nhé! Nghe thấy không?”
Vừa cảnh cáo, vừa uy hiếp một đứa con nít… quỷ.
“Dạ!” Hạ Viêm ngoan ngoãn gật gật đầu. Nó biết mẹ nó có chút không thích nó gọi mẹ trước mặt người ngoài, nhưng nó vẫn biết rằng chỉ cần nó nghe lời, mẹ không có bất kỳ một biện pháp nào trách cứ nó cả, hơn nữa nước mắt của nó vĩnh viễn đều là phương thuốc chữa lửa hiệu quả nhất.
Haizz! Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán cà phê, chẳng lẽ Hiểu Hiểu cô thật sự phải lưu lạc đến đây bưng ly cho người ta thật sao? Đảo mắt nhìn trên người tiểu quỷ một chút, tất cả đều là do nó mà ra, thật hy vọng có người có thể tới đây mang nó lãnh đi.
Đẩy ra cánh cửa quán cà phê, hai người một lớn một nhỏ đi vào.
“Mẹ! Đừng nói nơi này là chỗ làm việc của mẹ nhé?”
“Này, tiểu quỷ! Không được gọi dì là mẹ” Vừa mới nhắc hồi nãy, nó làm sao lại quên mất thế này?
“Nhưng mà… dì chính là mẹ của con nha”
“Không phải! Thối tiểu quỷ!”
“Phải mà! Mẹ chính là mẹ của con”
“Không phải!” Mỗi ngày đều phải vì cái biệt hiệu xưng hô “Mẹ” này mà tranh chấp, nó không thấy phiền nhưng cô vẫn rất mệt mỏi nha.
“Mẹ…” Đột nhiên hai mắt Hạ Viêm rưng rức nhìn cô “Mẹ đứng bỏ rơi con mà…”
“Con…” Căn bản nó không phải con trai cô, cô làm sao nhận thức được đây? Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể ở trong lòng hò hét.
“A! Hiểu hiểu! Ngươi tới làm sao?” Hai người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc bộ y phục màu hồng nhạt đang đi tới.
“Đoan Nhị?”
Từ Đoan Nhị mỉm cười.
“Tôi còn nghĩ cô sẽ không đến đâu, dù sao với bằng cấp có được, căn bản cô sẽ không coi trọng quán cà phê này” Cô gái này không phải rất được, bất quá ở thân thể cô ấy toát vẻ khí thế quý tộc hiếm có, một loại thanh cao của giới tri thức, hơn nữa cô ấy bình thường rất chú trọng việc ăn mặc cho nên cùng Chu Hiểu Hiểu đứng chung một chỗ quả thực chính là người trên trời kẻ dưới đất. Cô ta cũng rất thích ý hưởng thụ cảm giác như vậy, dù sao hoa hồng còn nhờ lá cây làm làm đẹp. Nhìn Chu Hiểu Hiểu mặc quần áo cũ kỹ không chút son phấn, cô ta không khỏi tự kiêu ngạo trong lòng.
“Hiện tại tôi có thể đi làm ở đây rồi, hơn nữa cô cũng biết năng lực của tôi mà, đi đâu làm cũng không lâu liền bị đuổi, cô không thu lưu tôi thì còn ai chiếu cố cho tôi đây?” Nhìn bạn tốt, nói trắng ra là Hiểu Hiểu giống như là người hầu của Đoan Nhị. Cô chưa từng có người bạn thân thiết nào trong cuộc sống này cả, cho tới bây giờ cô thiếu cái gì thì chính Đoan Nhị là người cho cô. Hiểu Hiểu không muốn cô ấy luôn phải vì mình mà tổn hao quá nhiều của cải cũng như năng lực như vậy. Đoan Nhị muốn từ chối ngươi nào thì luôn là Hiểu Hiểu thay cô đến đó, cô ấy phạm sai lầm thì người hứng chịu luôn là cô, thậm chí muốn có một chàng trai thì cũng là Hiểu Hiểu ra tay gửi thư tình. Tất cả những gì cô làm… có lẽ là trả ơn đi.
“Ý! Cái này không giống tác phong của cô nha. Rốt cuộc là nguyên nhân gì nguyên nhân đã khiến cô phải thay đổi chủ ý vậy?”
Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn tiểu quỷ đang ôm lấy đùi mình, thở dài “Haizzz!”
Từ Đoan Nhị cũng theo ánh mắt cô nhìn xuống “Hơ~” Cô ấy hút một hơi dài, đứa nhỏ này… thật sự là xinh đẹp nha, làm sao lại có một thiên thần nhỏ như vậy trên đời chứ? Mái tóc màu bạch kim, làn da mịn màng tuyết trắng, đi đến đâu cũng đều khiến cho người ta không thể nào rời ánh mắt! Nhưng… đứa nhỏ này? Làm sao lại nhìn quen mắt như vậy? Hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi thì phải?
“Nó là ai vậy? Tôi chưa từng nghe cô bảo rằng cô có người thân nha”
“Nó…”
“Cháu là con trai của mẹ” Không đợi Chu Hiểu Hiểu mở miệng, Hạ Viêm liền cướp lời.
“Cái gì? Con của cô?” Từ Đoan Nhị trừng lớn hai mắt. Làm sao có thể? Câu chuyện này chẳng vui vẻ chút nào. Hiểu Hiểu làm sao có thể có được một đứa nhỏ hoàn mỹ như vậy được? Thật sự là không thể tha thứ!
“Không đúng! Không đúng! Nó…”
“Mẹ là mẹ của con nha” Không đợi Chu Hiểu Hiểu giải thích, Hạ Viêm lại một lần nữa cướp lời.
“Này, tiểu quỷ! Không phải dì đã nói là không được làm phiền dì hay sao?”
“Nhưng là mẹ không nhận con nha… Tiểu Viêm nhi thật sự rất thương tâm” Nói xong hốc mắt liền xuất hiện một vòng lệ nóng.
“Khoan… khoan đã…” Thật không có biện pháp đối với nó mà. Giống như nó biết rõ cô sẽ không bao giờ làm tổn thương nó, chỉ cần trưng gương mặt rưng rưng nước mắt này thì cô nhanh chóng sẽ theo khuôn khổ do nó bày ra.
“Mẹ… hu hu… Mẹ lại không nhận con…?” Hắn thật sự khóc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bất đắc dĩ, Chu Hiểu Hiểu đành ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ mái đầu của nó, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang rơi.
“Được rồi! Được rồi! Không khóc nữa! Dì là mẹ của con còn không được sao?” Dù sao ở trong mắt người khác, cô đều là điềm xui, là bi kịch, hơn nữa số phận luôn vô cùng u ám, cho tới bây giờ chưa có chuyện gì có thể khiến mọi người nhìn cô với một con mắt khác. D0oan Nhị không phải luôn chê cười cô đấy sao? Vậy cứ để cho cô ấy xem đủ đi.
“Làm sao có thể được? Chu Hiểu Hiểu! Cô như thế nào có thể có một đứa con xinh đẹp như vậy? Cô sinh nó khi nào sao tôi không biết? Hơn nữa, đứa nhỏ này một chút cũng không giống cô”
“Con giống ba ba!” Nó không thích người phụ nữa trước mắt này, hương vị trên người nó càng không thích, thối muốn chết! Không giống mẹ nó, trên người chỉ có một hương thơm ngan ngát tự nhiên, cùng mùi vị trên tóc nó giống nhau, không gay mũi nhưng cũng rất thơm.
“Ba ba? Ba ba của cháu là ai nha?” Từ Đoan Nhị hạ thắt lưng nhìn đứa nhỏ trước mắt này, càng xem càng cảm thấy được rất quen mắt.
“Ba ba con là cậu!”
“Ba ba con là cậu?” Hai người lớn trăm miệng một lời nói.
“Đúng vậy! Ba ba con là cậu!”