Cơn Mưa Rào

Chương 3: Tạm biệt, nhà của tôi


Chương trước Chương tiếp

6:30 AM, ngày X tháng Y

Vi cùng Thiên Tú đang uống cafe ở 95st. 95st, nơi bạn có thể gặp gỡ rất nhiều Cassiopeia trên địa bàn Hà Nội và các khu vực Miền Bắc. Tùng, người bạn lớn hơn cô 5 tuổi đã mở ra quán này. Hầu hết các đĩa nhạc ở đây là của cô với Tùng sưu tập được. Mỗi lần cô đến đây đều được chủ quán đích thân ra đón tiếp. Nước uống yêu thích cùa cô ở đây là Pearl Red Ocean , thứ thức uống chỉ có tại 95st . Thiên Tú đang uống một ly Deep Blue Ocean. Hôm nay cô đến đây để tạm biệt Tùng . Anh dĩ nhiên là đã nhận được tin cô sẽ sang Trung Quốc ngày hôm nay, sẽ đến tạm biệt anh sớm nên mới đặc biệt mở cửa sớm như thế này .

- Ah , Vi , chị Thiên Tú . Để hai người đợi lâu rồi

Tùng đi đến bàn của cô . Vi đứng lên , ôm anh một cái. Đây là việc hai người thường làm khi gặp nhau , giống như ở các nước Châu u thường chạm má vào nhau vậy .

- Hai chị em mới đến thôi , vừa mới gọi đồ uống . Dũng hôm nay đến sớm ghê . Chị với Vi vừa ngồi xuống, đồ uống đã mang ra rồi .

Thiên Tú mỉm cười , đáp lại cái ôm của anh . Nói chưa nhỉ ? Tùng là một chàng gay và Dũng là người yêu của Tùng . Tư tưởng của cô và Vi rất tiến bộ , vui vẻ chúc phúc cho hai người .

- Vậy là em sắp đi mất rồi . Đống album sắp tới của giai lại về tay anh chăm sóc rồi . Ah, cảm ơn anh.

Tùng nhấp li cappuccino mà Dũng vừa đặt trước mặt anh , nhẹ nhàng nói với Vi . Tháng trước, cô vừa order 2 chiếc album vừa phát hành tại Hàn của Dong Bang Shin Ki và album solo của Junsu . Tháng này về mà cô lại đi mất , chưa kịp sờ vào 3 chiếc album thân yêu của mình .

- Bù lại em có thể tới dự concert của Junsu và Homin ở Bắc Kinh và Thượng Hải .

Cô hí hửng đáp lại , không quên việc ăn uống của mình .

- Ghen tị quá đi . Anh mới chỉ được đi concert của JYJ ở Sài Gòn thôi . Đi được thì lập stream cho anh em ở nhà hóng với nhé .

Tùng nhéo má Vi . Cô bé này đã giúp anh mở cửa hàng này , cho anh giữ tất cả những album mà cô đã mua , cả kể chiếc album cô thích nhất . Cũng nhờ nó là cửa hàng của anh trở thành địa điểm mà Cassiopeia nào cũng muốn đến một lần . Anh thực sự biết ơn Vi.

- Ahhh, đau đau ,anh đừng véo em. Em nhất định sẽ mở mà . Anh chuyển lời tạm biệt đến các chị trong FC cho em nhé . Thời gian đi gấp quá , chưa kịp thông báo gì cho các chị ấy hết .

- Ừ , Hoài Anh với Hằng biết rồi , gọi điện cho em không được nên cũng bảo anh chúc em đi vui vẻ.

- Họ có nhắn em mua cái gì ? Sao các chị ấy lại để mất cơ hội ngon lành như thế chứ ?

- À Hoài Anh đòi chữ kí tay của Changmin , Hằng đòi chữ kí tay Yunho với lời chúc đích danh nó .

Tùng vừa nói xong , Vi suýt chút nữa phun hết à nhầm thổ huyết . Cô nuốt ực ngụm Pearl Red Ocean , mắt mở lớn nhìn Tùng . Thế này cũng là yêu cầu cao quá đi . Đến mức độ này rồi còn mua cái gì nữa.

-Này anh , thế quái nào nào mà hai người đó nghĩ ra được vậy ? Lại còn đòi đòi lời chúc đích danh nữa. Quá lợi hại rồi !!

- Nghe nói là đc như thế là cả đời không hối tiếc .

- Hối hận con gái các chị ấy !!!

- À , còn phần của anh nữa ~~~

- Này , các anh chị đừng nghĩ mấy cái kì quái đó nữa được không ? Em gái anh chị sắp thổ huyết đến nơi rồi.

Thiên Tú ngồi bên cạnh Vi cười . Cuối cùng , liếc qua đồng hồ, chị lên tiếng

- Thôi , đừng trêu Vi nữa . Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi . Cảm ơn vì đồ uống nhé . Có dịp lại gặp.

Cô ra hiệu cho Vi . Vi tiếc nuối nhìn lại 95st , trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì đó. Cô chần chừ , tay hơi run run . Đến bao giờ mới có thể nhìn thấy nó ? Một năm, hai năm, ba năm hay năm năm , thậm chí mười năm ? Bao kỉ niệm của cô đều ở đây , nơi cô có thể thoải mái vui đùa bên bạn bè, thỏa sức la hét , bày tỏ tình yêu , vứt bỏ hết những sầu lo trong lòng mà cười nói . Cô không nỡ xa nơi này.

Tùng nhận thấy sự do dự , chần chừ trong đáy mắt Vi , nhẹ nắm lấy tay cô , kéo cô vào lòng anh. Vi ngạc nhiên . Hơi ấm từ vòm ngực của anh vây lấy cô , mang đến cảm giác an tâm , nhẹ nhàng an ủi. Tay anh xoa đầu câu , dịu dàng như một người anh trai . Cô nhớ lại cảm giác được cùng mọi người gào tên thần tượng , cùng nhau hát , cùng điên cuồng nhảy theo bài hát, nhớ lại những giây phút xúc động không nói nên lời Hai mắt cô đỏ ửng , nước trong mắt đảo tròn rồi rơi ra khỏi hốc mắt . Cô khóc. Tùng chưa từng thấy cô khóc , anh hơi cứng người nhưng ngay sau đó liền để cô áp vào vai mình khóc . Một lát sau , anh kéo vai cô , lấy chiếc khăn tay của anh lau nước mắt cho cô và nói

- Coi nào, sao em lại khóc ? Em khóc xấu lắm , cười lên mới xinh .

Giữa căn phòng im lặng của buổi sáng sớm, chỉ có tiếng thút thít của cô.

- Vi, đừng khóc . Chúng ta là một đại gia đình , mọi người đều ở bên nhau , dù ở bất cứ đâu . Em vẫn là em gái nhỏ xinh xắn của anh , của gia đình chúng ta . Nơi này luôn chào đón em trở về .

- Vâng…

Giọng cô nghẹn lại

- Đi đi , đến lúc em nên đến sân bay rồi . Này , quà chia tay của anh.

Tùng đưa cho Vi một chiếc hộp màu đỏ dài , được thắt một chiếc nơ màu nâu, trên nó còn cài một nhánh hoa lưu ly xanh được ép khô.

-Cảm ơn anh. Em đi nhé . Hẹn gặp lại .

Cô cầm lấy rồi bước nhanh theo Thiên Tú ra xe . Bước tới cửa , cô quay đầu lại , cười thật tươi với anh. Ánh nắng sớm phía sau chiếu lên nụ cười của cô , làm nó như đang phát sáng vậy . Mãi sau này , anh vẫn không quên được nụ cười của cô lúc đó .

- Tạm biệt

Rời khỏi 95st , Vi cùng Thiên Tú lái xe thẳng đến sân bay Nội Bài . Chuyến bay của cô sẽ xuất phát lúc 8 giờ . Bây giờ đã là 7:20 rồi . Đến sân bay , Vi và Thiên Tú chuyển hết đồ đạc lên xe chứa hành lí rồi đẩy vào trong.

- Vi , ở đây .

Một tiếng gọi cô ở sảnh giữa . Vi đưa mắt nhìn quanh , chợt cô nhìn thấy bồn bóng người , ba cao một thấp, trong đó có một người đang đưa tay vẫy cô . Mặt Vi tối sầm . Sao mấy người đó lại đến đây, chẳng phải chỉ có anh trai cô đến tiễn cô thôi mà ?

Thiên Tú đã đi gửi hành lí , chỉ còn mình cô đối mặt với 2 người kia . Anh trai cô , Khoa đang đứng trước hai người trung niên . Hai người đó là mẹ và dượng của cô .

- Sao hai người lại đến đây ?

- Người mẹ đến tiễn con gái đi du học cũng không được sao ?

Người phụ nữ trả lời

Vi khẽ cười khẩy , định nói nhưng có một giọng nói khác chặn ngang.

- Con gái ? Từ khi bỏ đi hai anh em chúng tôi đi theo người đàn ông đó , bà đã không còn là mẹ chúng tôi nữa rồi.

Khoa khẽ gằn giọng . Giọng anh vốn đã trầm , nay càng trầm hơn , mang theo sự lạnh lẽo và đáng sợ. Mẹ anh im lặng

- Mày nói cái gì ? Sao mày dám nói như vậy với mẹ mày ?

Dượng khẽ quát . Người đàn ông này , người đã dụ dỗ mẹ cô và anh , bỏ lại đứa con trai mới 14 tuổi và con gái 8 tuổi . Bây giờ , họ đã có một đứa con trai và có cuộc sống hạnh phúc . Đứa trẻ đứng bên cạnh hai người từ nãy vẫn túm chặt lấy tay mẹ , đến lúc này mới ngẩng đầu lên , hỏi mẹ nó

- Mẹ ơi , hai người này là ai ? Sao lại gọi mẹ là mẹ ? Họ có thù hằn gì với mẹ à ?

Bà cúi xuống nhìn con trai , rồi kéo tay nó

- Đây là anh chị cùng mẹ khác cha của con.

- Anh chị cùng mẹ khác cha ? Vậy là con có anh chị để chơi cùng rồi .

Đứa bé reo len vui sướng , nở nụ cười hồn nhiên , ngây thơ , ánh mắt vô tư vô lo nhìn Khoa và Vi . Nó giật tay ra khỏi lòng bàn tay mẹ , chạy ào về phía Vi . Cô bất giác lùi lại sau lưng anh trai , núp dưới góc vai của anh. Cô ghét trẻ con . Từ khi còn nhỏ , cô đã mẹ bỏ rơi, càng lớn hơn cô càng sợ rằng mình sẽ làm tổn thương lũ trẻ, càng không thể lại gần trẻ nhỏ. Cô khôn g muốn tiếp xúc với chúng, đặc biệt đây lại là con của người đàn ông kia.

- Đừng sợ , có anh ở đây.

Khoa ôm lấy vai cô , khẽ vỗ về. Đứa trẻ thấy vậy cũng dừng lại.

- Chị , chị sao vậy ? Chị không muốn chơi với em sao ?

Nó ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Vi . Đúng lúc đó, Thiên Tú trở lại , nhận thấy tình huống rất căng thẳng , liền đưa mắt nhìn ba người đang đứng đối diện Khoa và Vi . Phá vỡ không khí căng thẳng , Thiên Tú lên tiếng

- Vi , sắp đến giờ rồi , chuẩn bị đi thôi .

Mẹ và dượng cô quay lại nhìn Thiên Tú . Dượng mặt trắng bệch , vội cúi đầu chào

- Thiên tổng , sao cô lại ở đây ?

Mẹ cô ngơ ngác nhìn sang dượng , ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên .

- Thiên tổng ??? Là ai ?

- Mình mau chào đi ,đây là chủ tịch tập đoàn Domius mà tôi đang làm việc đấy.

- Thật thất lễ , Thiên tổng. Tôi người trần mắt thịt , không nhận ra Thiên Tổng .

Bà vội cúi chào Thiên Tú . Cô nói họ không cần cúi chào rồi đến chỗ Khoa và Vi bàn luận việc đi làm thủ tục.

- Chị Thiên Tú, Vi nhờ chị chăm sóc. Nó ăn uống thất thường , ngủ nghỉ không điều độ , lại chệnh lệch múi giờ . Mọi sự nhờ chị chỉnh đốn nó .

Khoa vỗ đầu cô . Anh thường làm thế khi anh gặp Vi .

- Anh !!! Em đâu có đến nỗi như thế.

Cô ngượng nghịu để anh xoa đầu.

- Ừ , bây giờ chị đi làm thủ tục đã , 7:40 rồi. Lát nữa chị gọi thì vào nhé .

- Dạ.

Thiên Tú vừa đi , dượng đến trước mặt Vi , dáng vẻ hung hăng hỏi cô

- Làm sao mày quen Thiên tổng ?

- Tôi quen chị ấy thì liên quan gì đến ông ?

Đôi mắt Vi ánh lên vẻ lãnh đạm , lạnh lùng đến lạnh tóc gáy, xoáy sâu vào người khác khiến ông hơi rùng mình. Cậu bé con thấy Vi bận nói chuyện , chuyển mục tiêu sang Khoa . Lúc này anh đang chăm chú nhìn Vi và dượng , đề phòng ông ta làm điều gì mờ ám. Nó chạy đến , bám vào tay anh .

- Anh ơi , anh là anh em đúng không ? Anh tên là gì ? Em là Vũ !!

Nó hồn nhiên bám bám cánh tay anh . Không giống Vi , anh chỉ hận người mẹ đã bỏ rơi hai anh em , hại Vi không thể tiếp xúc với trẻ con vì nỗi sợ tinh thần ,còn lại anh đối xử với mọi người vẫn rất dịu dàng , ngay cả khi người đó là con trai của người anh hận .

- Vũ , anh là Khoa , chị kia là Vi . Cả hai bọn anh đều là con của mẹ em , là anh chị của em . Chị Vi không thể tiếp xúc với trẻ con , em thông cảm cho chị ấy nhé.

Anh ngồi đối diện với mặt Vũ , nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng dỗ dành,

- Thì ra là vậy . Không phải chị ấy ghét em , mà là không thể tiếp xúc với em .

Vũ cười tít mắt , đung đưa cánh tay . Khoa mỉm cười , bế nó lên .

- Khoa , bỏ nó xuống.

Giọng nói của mẹ anh lọt vào tai anh . Đôi lông mày cương nghị của anh khẽ chau lại . Anh đặt Vũ xuống , hướng mắt nhìn bà .

- Vũ , đến đây với mẹ.

- Ứ ừ , con muốn ở cùng anh Khoa cơ . Anh Khoa bế em đi.

- Vũ, đừng hỗn, nghe lời mẹ đi . Anh phải đi với chị Vi rồi .

Khoa xoa đầu nó , đẩy nó về phía mẹ nó. Trước mặt bà , mặt anh không còn vẻ dịu dàng , ấm áp nữa mà thay vào đó là vẻ vô cảm , không chút xúc cảm.

- Bà không cần phải nghiêm trọng đến thế đâu. Tôi sẽ không sử dụng mấy thủ đoạn thấp kém , hèn mọn đó để trả thù bà đâu. Nhưng đừng mong rằng tôi rộng lượng mà tha thứ cho tội lỗi của bà năm xưa .

Bên kia, Vi và dượng cô đang mặt đối mặt , mắt đấu mắt .

- Mày đừng tưởng được Thiên tổng giúp đỡ thì muốn làm gì thì làm. Nhớ đấy

Dượng nạt cô rồi quay người đi về phía mẹ cô. Bàn tay Vi nắm chặt , nổi rõ gân , trắng cả các đốt tay. Trên má cô có một vết đỏ lớn , bỏng rát

~ Flash Back ~

- Sao mày quen được Thiên Tổng ?

- Liên quan đến ông à ?

Vi đáp lại .

- Mày muốn lợi dụng Thiên tổng để moi tiền chứ gì ? Anh em chúng mày thì làm được gì chứ ? Toàn lũ ăn bám.

- Ông không được nhục mạ anh trai tôi .

Trước đó một phút, cô lãnh đạm , điềm tĩnh nhưng nay , trong mắt cô như bừng lên ánh lửa lớn sáng rực. Cô không cho phép ai sỉ nhục anh trai cô .

- Ông cũng không khá gì đâu .

Vi cười khan . Ông ta ham mê sắc đẹp của mẹ cô , cũng ham muốn quyền lực của mẹ , cô biết nhưng mẹ cô lại ngây ngốc tin rằng người đàn ông kia thực sự yêu mình.

- Mày !!!

Dượng tát cô một cái thật mạnh nhân lúc Khoa đang nói chuyện với Vũ. Vệt đỏ ửng nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cô .

~ End Flash Back ~

- Vi , em không sao đấu chứ ? Ông ta đánh em à ?

Khoa lao đến , xoa vết đỏ trên má cô .

- Em không sao….

Tiếng cô đáp nhẹ như gió thoảng .

- Anh, anh sang với em đi.

- Gì cơ ?

- Đi cùng với em.

Khoa hơi ngạc nhiên. Nhưng anh mỉm cười , vuốt nhẹ bên má không bị đỏ của cô .

- Không , anh phải ở đây.

- Tại sao ?

- Thiên Tú gọi rồi , em mau đi đi . Sang đó nhớ chăm sóc bản thân, đừng để bị bắt nạt , anh sẽ không thể ở bên để bảo vệ em đâu .

Khoa chuyển chủ đề, kéo tay vi đến trước cổng an ninh . Thiên Tú đã đợi ở đó từ khi nào.

- Cậu đến trễ 30 giây đó. Ôi , Vi , chuyện gì đã xảy ra vậy ? Sao má lại đỏ thế này ?

Thiên Tú bước đến gần , chợt phát hiện một bên má của Vi bị đỏ một cách chói mắt.

- Không có chuyện gì đâu chị . Chúng ta đi thôi.

- Nhưng….

- Chị !

Đã lâu lắm rồi Thiên Tú mới thấy giọng Vi xuống trầm như vậy. Vi bước đến cổng an ninh , đi vào phòng chờ.

- Chị Tú , xin chị hãy để ý đến con bé giúp em, đừng để dượng và bà ta gặp em ấy. Tâm lí em ấy không ổn định , tránh bị sốc hoặc kích động quá mức.

Khoa đứng trước mặt Thiên Tú , dặn chị.

- Ừ , chị sẽ để ý. Thôi , chị vào đây , muộn rồi.

- Chào chị.

Thiên Tú đi theo Vi , mất dạng giữa dòng người. Khoa nhìn qua cửa kính. Bầu trời trong xanh , mây trắng , lấp ló ánh mặt trời kia đang chờ đợi em gái anh . Anh phải ở lại nơi này, để bảo vệ cô khỏi người dượng nguy hiểm , trả thù người đã bỏ rơi anh và cô . Tạm biệt, Diệp Vi ….

Trên máy bay , Vi có một cảm giác trống rỗng kì lạ . Ngả đầu bên cửa sổ , cô ngắm nhìn quên hương của mình một lần nữa . Hà hơi lên cửa kính , cô viết lên đó một dòng chữ

“ Tạm biệt, nhà của tôi “ .


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...