Cơn Mưa Rào

Chương 13: Gán ghép


Chương trước Chương tiếp

Vi gõ cửa. “ Xin thứ lỗi “ Cô bước vào với tập giấy dày trên tay. “ Em là Jung Yul. Hôm nay em sẽ là staff trợ lí của các anh, mong được giúp đỡ. Đây là kịch bản và danh sách bài hát. “

Mười một chàng trai (trừ một người đang ngồi đọc tạp chí ) đang đùa nghịch đều dừng hành động của mình lại. Một số người còn đang ở trong tình trạng dễ-gây-hiểu-nhầm. Một sự im lặng trải lên căn phòng kéo dài một vài phút mà cứ như thể dài cả thế kỉ vậy. Một cô gái đứng ở cửa và một đám thanh niên đang ở trong tư thế kì cục.

“ Các anh...không sao chứ ? “ Vi cất tiếng hỏi yếu ớt, châm ngòi cho tiếng reo hò ầm ĩ của căn phòng.

“ Giải phóng rồi !!!! Thoát kiếp bị kìm hãm của Jun huyng rồi “

"Có nữ quản lí đến kìa. Jun huyng không quản chúng ta nữa rồi , chuẩn bị ăn mừng , tối nay chúng ta ăn lẩu ". Vui mừng như vậy, chắc là ngày trước bị anh Junha kìm kẹp nhiều rồi, cô nghĩ vậy. Cô chỉ là tạm thời ngày một, ngày hai thôi, sắp tới nhập học rồi đâu còn thời gian mà đi nữa.

" Các anh nghe em nói đã. Em chỉ là tạm thời thôi, hết ngày mai Junha-nim sẽ trở lại. Vậy nên các anh đừng vui mừng quá sớm" Đám nhao nhao nãy giờ đang lên kế hoạch ăn mừng được giải thoát , nào ngờ bị Vi dội một xô nước đá xuống đầu , ảo não ra mặt. Một chàng trai nãy giờ vẫn ngồi bên chiếc bàn nhỏ nhìn những thành viên khác nô đùa, đi tới chỗ Vi đang đứng, đưa tay nói

" Chúng ta đã gặp nhau hôm qua." Vi bắt tay anh. Mười một người người trong phòng rada bắt sóng rất nhanh, liền vây lấy quanh Kris, hỏi tới tấp.

" Phàm Phàm, anh gặp cô ấy ở đâu vậy ? ". Sehun bá vai Kris , gặng hỏi

“ Này lét lút gặp con gái người ta dễ lên báo lắm đo, Phàm ca “ Lay nói. Và rất nhiều câu hỏi được phát ra từ miệng của 11 con người lắm chuyện này. Kris bị hỏi như vậy cũng phát bực , liền trừng mắt nhìn một chàng trai mang vẻ đẹp nữ tính 1 chút đang chuẩn bị đi trốn.

“ Lộc Hàm, cậu ra đây ngay cho tôi !!! Hôm qua cậu cũng đi dự tiệc Bazaar với tôi cơ mà ! Diễn sâu quá đó ! “ Anh hét lên khiến Luhan đang chuồn đi giât mình cái thót. Kì này anh chết chắc rồi.

Cái đám kia lại nhao nhao lên. “ Tiệc Bazaar thì liên quan gì đến Jung Yul ? “ . Tao ở bên cạnh bỗng vỗ tay 1 cái , có vẻ như đã ngộ ra điều gì đó. “ Hôm qua em thấy cô ấy ngồi gần Lộc Hàm với Phàm ca. “ Những chàng trai vây quanh Tao ồ lên.

“ Em có thu lại đấy , các huynh xem không ? “ Kai gợi ý. Chín cái đầu đồng loạt gật xuống, vây quanh anh. Kai mở máy tính mini , chọn một tập video file . Mọi người căng mắt ra tìm kiếm Vi . “ Này Luhan, huyng ngồi ở chỗ nào thế ? Sao không em chẳng thấy đâu hết thế ? “ Suho đảo mắt nhìn kĩ những dãy bàn, vừa hỏi người đang bị Kris hỏi tội đằng xa. Đúng lúc đó , máy quay chiếu tới mặt Luhan .

“ Stop, stop. Dừng, dừng, dừng “ Xiumin lên tiếng bảo Kai pause lại đoạn đó. Quả nhiên , cô gái bị camera lia rất giống với người đang đứng sau lưng cả nhóm nhưng là phiên bản thanh tú hơn chút xíu thôi. Nhìn như hai chị em sinh đôi vậy. Mười người kia chuyển tầm mắt sang Vi. Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cô có cảm giác mình bị người ta nhìn xuyên thấu.

“ Các anh làm gì mà nhìn em như nhìn thấy sinh vật lạ hay UFO vậy ? “ 20 con mắt vẫn nhìn cô không chớp mắt rồi đồng loạt thở dài. “ Các anh là có ý gì ? “ Nhận ra được ý nghĩ trong những đôi mắt kia , mắt cô híp lại, gặng hỏi với giọng hết sức bình thản.

“ Không có gì !!! “ Mười miệng một lời, cùng nhe răng cười. Vi nén tiếng thở dài. Quản lí nhớm này trong 1 ngày cũng đủ chết rồi, đừng nói là 3 năm. Cô phục Junha-nim quá, trị được 12 đứa con trai nghịch như quỷ, trích lời cô bạn thân Tomoka của cô .Giới thiệu vậy là mọi người đủ hiểu rồi. Dĩ nhiên là các anh ấy không cần giới thiệu cô cũng biết. Nhóm nhạc EXO.

“ Này Yul , nếu em là fan của bọn anh , em thích ai trong nhóm nhất ? “ Sehun chợt hỏi. Câu hỏi này có chút đột ngột, cô ậm ừ một lúc lâu rồi mới nói. Nó cũng hướng chủ đề cuộc nói chuyện sang một cái hoàn toàn khác, thu hút sự chú ý của tất cả các thành viên.

“ Có lẽ là Xiumin, Kris, Suho và..ừm...ừm…Luhan ! “ Trước vẻ mặt háo hức của những chàng trai , cô nhìn tổng thể cả 12 người , nói ra những cái tên. Người được nhắc đến liền hign-five với nhau. “ Vì sao lại thế ???? “ Người còn lại không phục, liền nhào đến bên cạnh cô hỏi.

“ Vì các anh ấy hâm mộ Dong Bang Shin Ki mà. “. Đáp án rất ngắn gọn , chính xác và xúc tích. Xiumin nghe vậy, mắt sáng rực lên như đèn pha ô tô, liền kéo mấy người kia ra xa, lao tới nứm lấy 2 tay cô. “ Em là Cassiopeia hả ? Anh cũng vậy . Em hâm mộ ai ? “ Đây thực sự là 2 fan lớn gặp nhau.

“ Em chia đều cho cả 2. Ai em cũng thích hết” Vi mắt cũng sáng ngời, đáp. Suho lắc đầu ra dáng 1 người mẹ của nhóm. Thằng bé này lại thế nữa rồi. Xiumin và Vi cứ liếng thoắng kể hết cái này đến cái kia về cái gì mà Yunho-sunbaenim*, Changmin huyng, blah blah blah. Để hai đưa này ngồi tán chuyện với nhau cả ngày cũng không hết được, phải tách ra mới được.

Sau bao nhiêu nỗ lực của các chàng trai , Vi và Xiumin đã bị tách ra. Nhưng khi bị kéo ra xa thì lại diễn một màn kịch sến chảy nước : Gia đình ngăn cản, cặp uyên ương khóc lóc giơ tay về phía đối phương mà gọi tên nhau. Hai người còn hứa hẹn sẽ đi concert của TVXQ ở Tokyo Dome nữa cơ. Từ hai người xa lạ giờ bỗng nhiên trở thành bạn thân , sức mạnh của fandom thật mãnh liệt, Suho đã nhận ra một chân lí như thế.

“ Nói cho các anh một bí mật nhé, đừng nói với cậu ấy là em nói đâu đấy, nói ra cậu ấy phanh xác em ra mất. Tomoka là fan của Luhan đó.” Vi để một ngòn tay lên miệng, làm cử chỉ bí mật, nhỏ giọng nói. Nghe xong, cằm ai nấy cũng rơi cái bộp xuống đất. Trong đoàn có gián điệp !!!!!! Lại là fan của luhan nữa !!! Đầu năm nay mấy người ta vừa bắt luhan nhảy xuống nước biển mùa đông, quả báo đến rồi. Thảm nào bị con bé hành lên hành xuống mấy tuần nay. Cả lũ ( dĩ nhiên trừ Luhan đang cười tự mãn ) từ tâm trạng phấn chấn tụt xuống ủ dột, ngồi bên góc tường đếm kiến.

“ Tàn dóc nãy giờ đủ rồi , bây giờ đến lúc để bàn bạc về lich trình chiều tối nay rồi. Chúng ta có 20 phút để thảo luận bản kế hoạch này. Bắt đầu thôi. “ Vi ngồi xuống 1 chiếc ghế.

Buổi họp bàn xin phép được giản lược bằng bốn chữ : Thành công tốt đẹp. Vi thu gọn những tập giấy của mình, đặt xuống bàn. Mười hai người cũng sắp xếp lại kịch bản, chuẩn bị đồ đạc. Cửa mở. Yari, chị stylist ngó vào trong.

“ Dongjo nhắn là 5 phút nữa tập trung xuống sảnh để phát vé và lên xe đến sân bay nhé. “ Rồi chị rời đi. Tiếng ghế bị xô vang lên khắp phòng. Tất cả đều rời đi. Vi trước khi đến gặp EXO còn tranh thủ về nhà lấy vài bộ quần áo. Cô cùng những người con trai đi xuống tiền sảnh. Ở đó đã tập trung khá nhiều người, tuy cô và EXO xuống đúng giờ, so với người khác, cơ bản vẫn là đến muộn nhất. Khi bước đến, những ánh mắt dò xét không ngừng dán lên người Vi. Với những người đã quen bị xoi mói như người của công chúng thì đã quen rồi, còn với Vi thì lại là một hành động khiếm nhã hết sức khiến người ta bực bội. Cô lờ đi như không nhìn thấy, giấu sự khó chịu đang chực bùng nổ sau khuân mặt bình thản, ngồi xuống sofa, bên cạnh những chàng trai.

“ Dongjo-ssi, em muốn đi cùng đoàn staff.”

“ Yul, em nên đi cùng với EXO. “ Dongjo vẫn quả quyết không chấp nhận.

“ Nhưng…” Một lần nữa, cô bị Dongjo ném một cái nhìn sắc lém. Cô đành chấp nhận đi cùng, một-lần-nữa. Lộc Hàm vỗ vai cô, ý không nên xin xỏ gì với cô nàng. “ Đi thôi, trễ bây giờ.” Vi đành phải lên xe. Trên đương đi, cô không ngừng nghĩ ngợi linh tinh. Lỡ cô bị fan của họ khủng bố thì sao ? Fan của họ nổi tiếng dữ dằn, staff nữ cũng không tha. Luhan quan sát cô một hồi, quay sang Suho thì thầm.

“ Suho, ra hỏi Yul xem cô ấy có sao không giúp huyng.” Suho nghe xong liền ngạc nhiên. “ Sao huyng không tự hỏi, sao lại bảo em ? “ Luhan liền phán một câu.

“ Huyng ngại.” Câu này khiến Suho á khẩu. Cậu ấy thường xấu hổ trước người lạ, dù đã cố gắng thay đổi nhưng không triệt để được. Anh đành quay sang Vi, gặng hỏi “ Yul này, Luhan huyng hỏi em có sao không kìa. Trông em có vẻ lo lắng.” Bị hỏi bất ngờ, cô giật mình, đánh rơi chiếc túi xách bên cạnh. Vi luống cuống nhặt lên, vừa lắc đầu, ý nói rằng cô không sao hết. Nhưng cái mặt cô phản chủ, viết hết lo lắng trong lòng cô ra ngoài. D.O ngồi bên cạnh Lay nhìn nét mặt cô, liên đoán ra được. Thì ra là do fan à.

“ Em không cần lo lắng, họ không làm gì em đâu. Tomoka lần đầu tiên đi cùng bọn anh tới đây cũng giống hệt em bây giờ luôn ấy.” Anh nói xong còn cười hì hì, giơ một ngón cái lên. Sehun cũng hùa theo chọc cô. “ Cô bé à, không cần nghĩ làm gì. Bọn anh sẽ bảo vệ em gái xinh đẹp mà. Vậy nên làm quản lí luôn cho bọn anh luôn đi nha.” Còn trưng ra cái bản mặt moe dụ dỗ con gái nhà lành. Mấy người còn lại vỗ tay reo hò, nhí nha nhí nhố như con nít mới lần đầu đi ô tô vậy. Cô không nhịn được cười Cô bật cười khanh khách. Thấy cô cười, Tao với Chen lại càng chọc cho cô cười dữ dội hơn bằng giọng hơi ngọng của mình. Cả chiếc xe ngập tiếng cười đùa vui vẻ, khung cảnh bên ngoài ô cửa lại thêm vài phần tươi thắm.

Xe đỗ xuống điểm đậu xe. Từ đây có thể thấy rất nhiều người đang tụ tập thành nhiếu tốp di chuyển dọc theo những cổng vào. Ngày trước cô cũng như vậy, thấy nhớ quá. Nhưng hơn hết bây giờ là phải làm gì để đám người đó không xông vào mà xâu xé cô đã. Vi lấy trong chiếc tui bên mình ra một cái khẩu trang y tế , đeo vào, buộc tóc lên. Xong, như vậy là ổn rồi. Cô xuống xe đầu tiên, vòng ra sau lấy đồ. Sao lắm đồ đạc quá vậy, tay cô ôm không nổi. Một chiếc túi xách trượt khỏi cánh tay cô, rơi xuống. Luhan từ đâu ra đỡ lấy nó, không nói không rằng, cầm lấy đống túi cô cầm, bỏ đi, để mặc cô còn đang trợn tròn mắt nhìn anh. Baekhyun đến chỗ cô đứng, cười cười, ngỏ lời muốn giúp cô. Nhờ Luhan mang bớt đi đã nhẹ hơn rất nhiều, cô nghĩ mình có thể làm được, lịch sự từ chối. Dĩ nhiên anh rất tôn trọng quyết định cô, nhưng vẫn lấy vài cái đi. Tuy chỉ mới tiếp xúc cùng họ chưa đầy 2-3 tiếng, song Vi cảm thấy bạn mình chọn đúng idol để yêu thương rồi. Ầy, nói câu này ra có chút thấy giống một bà mẹ chuẩn bị gả con gái đi rồi ấy. Cô đóng cửa sau, kệ nệ xách đống đồ đạc lỉnh kỉnh đi vào sân bay.

Ngay lúc đó, những tiếng hét đinh tai nhức óc vang dội tới màng nhĩ Vi. Cô đã dự liệu trước đước điều này, ai mà ngờ nó lại dữ dội như thế ! Đám người đó sấn lại gần họ như muốn dí sát điện thoại vào mặt những chàng trai vậy. Cô đi sau, miệng không ngừng yêu cầu họ không chen lấn, xô đẩy, cản những cánh tay với tới chạm vào thần tượng. Sehun, Tao, Kris, Xiumin và Luhan đi cuối cùng bị ép đễn nỗi không thể di chuyển được. Đột nhiên từ sau có một cánh tay bí ẩn nào đó đẩy anh về phía trước làm anh mất đà. Giữa đám đông gào thét, la ó, gọi tên idol, Luhan khuỵu xuống sàn sân bay. Một trận ồn ào lại vỡ òa. Vi đứng ngay gần đó cũng không kịp trở tay, định tới giúp, nhưng cô dừng lại, chuyển mục tiêu sang 4 người còn lại. Vì sao à ? Vì Hoài đang ở kéo anh ấy dậy, nhanh chóng lôi anh đến cổng kiểm soát với một tay băng trắng toát.

" Anh không sao chứ? Có bị làm sao không ? " Hoài gấp gáp hỏi Luhan. Thân là staff mà để idol bị đẩy ngã như vậy, thật là... Luhan lắc đầu, đưa mắt về cánh tay băng trắng của cô, không khỏi thấy có lỗi. Cô đang bị thương như vậy vẫn giúp anh. Mà khoan, sao Tomoka lại ở đây ? Chẳng phải đang ở bệnh viên sao ?

" Tomoka, sao em lại ở đây? " Luhan lên tiếng hỏi. Hoài còn mải tìm Vi, bị anh hỏi bất ngờ liền giật mình, ấp úng giải thích.

" Thì...thì em đến để đi cùng các anh mà. Anh mau vào đi, đừng để anh Suho đợi lâu, sắp đến giờ rồi." Nói xong, cô liền đẩy Luhan vào trong quầy thủ tục, còn mình lại xông vào đám đông giải vây cho 5 người còn mắc kẹt. Lại nói đến Vi đang chật vật túm lấy Kris, cô vã mồ hôi hột mới với được bàn tay của anh, ra sức kéo về phía mình. May mắn thay, lúc này nhân viên an ninh sân bay phối hợp với vệ sĩ và đoàn staff giải quyết hỗn loạn.

Cuối cùng, cô, Hoài, Kris, Xiumin, Tao, Sehun thoát ra thành công. Người mệt nhất là hai cô gái đang ngồi ở băng ghế trong phòng chờ, thở hồng hộc như trâu. Trong quá trình giải cứu idol, Vi đã bị giằng co, giật tóc nhiều đến nỗi đầu tóc cô bây giờ rối bù, dáng vẻ thảm hại vô cùng. Hoài cũng không kém cạnh gì, bị ép thành giò luôn rồi. Vi chưa bao giờ thấy cảnh nào kinh khủng như thế này trong đời cả. Cô hối hận rồi, từ bây giờ phải tu nhân tích đức thì may ra không bị vậy nữa. Dongjo ở bên cạnh vỗ vai hai đứa, giơ ngón cái khen ngợi. Chanyeol liên tục kêu ngầu lòi, tuyệt vời gì đó, Beakhyun quan tâm hỏi han tình hình tay Hoài, thưởng cho mỗi đứa một chai nước. Riêng Luhan thì đến trước mặt Hoài, nói nhỏ " Cảm ơn em" rồi lập tức quay đi. Hoài ngây người giây lát,trên gương mặt hiện lên một biểu cảm rất chi là vô tội. Từ từ, màu đỏ hồng xuất hiện trên gò má cô, lan ra khắp khuân mặt, bốc khói xì xì. Cô quay sang giấu mặt vào lưng Vi. Trời ơi, hồn phách cô bay thẳng lên trời mất rồi, Luhan nói cảm ơn với cô kìa.

Về phía Luhan, anh vừa nói xong, quay đi, mười người con trai xung quanh liền ồ lên, làm như vừa phát hiện ra cái gì đó vĩ đại lắm ấy. Kris cứ lẩm bẩm cái gì mà lạnh lùng boy hay ấm áp boy, Sehun vỗ vỗ cổ Luhan vừa đùa " Con trai lớn rồi" bị anh đá mông bằng ống chân , Kai thì thầm " Có vui không ? " mà không dùng kính ngữ cũng chịu chung số phận bị đá với Sehun.

Vi chứng kiến cảnh tự mình phá bỏ hình tượng của những chàng trai lớn hơn cô những 2~3 tuổi, liền nìn cười đến đỏ cả mặt.

Vi một bên kéo Hoài ra khỏi cái lưng áo của mình, áp bàn tay mát lạnh do chai nước kia mang lại vào gò má nóng hổi của Hoài.

" Chỉ có một câu cảm ơn thôi mà mặt đỏ như mông khỉ rồi này. Có khi nào chụp lại gửi cho Hương không nhỉ ? À mà sao cậu lại ở đây? " Vi tinh quái trêu Hoài, rút điện thoại ra.

" Này này, sao ví mặt tớ với mông khỉ hả ? Đáng ghét, không chơi với cậu nữa bây giờ. Tại người ta thấy áy náy chứ bộ, trong khi là nhân viên chính quy lại để cậu đi thay. " Hoài bĩu môi. Cũng may mà cô gọi đúng lúc chị Dongjo đang chuẩn bị đặt vé máy bay, nếu muộn 1 chút đã không ở đây rồi. Cái tính trẻ con ấy vẫn không sửa được, cả cái điệu bĩu môi vẫn cực kì dễ thương như 12 năm trước vậy. Vi không nhịn được liền nhéo hai bên má đang phồng lên giận dỗi. Cuộc nói chuyện dĩ nhiên là bằng Tiếng Việt nên Dongjo cứ ngơ ngác nhìn, chỉ nghe thấy mỗi tên mình mà chẳng hiểu hai đứa từ nãy đến giờ đang nói xấu gì cô không. Mingyeong nãy giờ đi lo làm thủ tục gửi hành lí chạy lại nói rằng mọi người lên máy bay. Cả đoàn kéo nhau rời đi. Lúc đứng dậy, mắt Luhan và Hoài chạm nhau, lập tức mặt hai người quay về 2 hướng, ửng đỏ. Vi hơi nhếch khóe môi lên rồi hạ xuống nhanh đến nỗi tưởng chừng như không. Quan hệ giữa hai người này rõ ràng không bình thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Có thứ vui rồi đây.

Vị trí ngồi của Vi ngay gần bên cạnh Luhan. Thiêng thật đấy, vừa cầu xong. Cô nói với Hoài. " Này Hoài, đổi chỗ cho tớ đi. Tớ muồn ngồi cùng anh Xiumin. " Hoài đang đọc cuốn ‘Tiếng Trung bỏ túi cho người mới học’ ngây thơ đồng ý rơi vào bẫy để 'con sói' Vi cười ranh mãnh. Cô dò vị trí trên vé, nghìn xuống mới phát hiện ra, cô bị cái con người đang giơ hai ngòn tay hình chữ V lên kia lừa rồi. Luhan ngồi đeo headphone, lựa bài hát bên cửa số, phong thái đậm chất tươi trẻ, gương mặt nghiêng để lộ góc cạnh sắc toát lẻ vẻ đẹp khiên người ta khó thở. Hoài lườm Vi và nhận được cái mặt vô (số) tội cùng một cái huýt sáo rất không liên quan khuyến mãi thêm ánh mắt Đừng-hòng-bắt tớ-về-chỗ của Vi. Có lẽ đây là trời phạt cô rồi, mới vài tiếng trước vui vẻ vì dụ được Vi vào công ty, bây giờ bị chơi lại. Vi quá nguy hiểm ! Đúng là không thể đánh giá con người qua cái vẻ yếu đuối, hiền lành ấy được. Hoài thầm nghĩ rồi ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Luhan. Ôi, bây giờ cô muốn chui xuống đất quá, xấu hổ chết đi được.

Thực ra Vi cũng không có biết mình bị Hoài dụ vào công ty...

" Em bày trò gì với hai đứa nó à ? " Xiumin quay sang hỏi cô. Hình như bị phát hiện rồi. “ Đâu có, chỉ là giúp đỡ họ một chút thôi. Đấy là bí mật đấy nhé, đợi khi nào sẽ nói cho anh biết.”

“ Nói đi mà. Nói thêm cho anh thôi, nói nhanh đi. Anh sé chết vì tò mò đấy.” Xiumin ghé tai đến gần Vi. “ Này, anh không sợ bị chụp lại à ? Như vậy không ổn đâu, sẽ gây họa lớn với cả anh với em đó. Tránh xa em ra một chút đi.” Vi ra sức đẩy Xiumin ra xa. Thấy cảnh ở sân bay đã phát ớn rồi, họ mà xông vào người cô là cô chết luôn đấy.

Ở một nơi khác…

“ Này Dương Dương, lát nữa quay xong thì tới studio để quay chương trình Happy camp đấy nhé” Chị Nguyên nhắc nhở. Ở Thượng Hải lúc này đã hơn 4 giờ chiều rồi, ở phim trường đang tấp nập chuẩn bị cảnh cuối cùng của ngày. Hôm nay các diễn viên đều có lịch trình riêng, không thể tiến hành quay thêm được nữa. 3 diễn viên chính sẽ đến studio để quay Happy Camp quảng bá phim, vậy nên phải hoàn thành càng nhanh càng tốt.

“ Em biết rồi. Nhờ chị xác nhận lại với bên ấy nhé. “ Dương Dương lấy chiếc khắn ướp lạnh trên mặt xuống, nói.

Bận thật đấy…

Hết

A/N : Chúc mừng năm mới cả nhà 乁( • ω •乁) Chúc các bạn năm mới an khang, sức khỏe dồi dào, học hành tiến tới nhé.

Tiện đây mình thông báo, thời gian của mình có hạn, mỗi tháng chỉ viết đc 1 chương, may mắn lắm sẽ được 2 chương. Thành thật xin lỗi các bạn. Lịch ra truyện chính thức sẽ là 1 chương/ tháng, thay đổi tùy theo từng thời điểm hoặc mùa, ngày không cố định.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...