Côn Luân

Chương 25: Thần dương thiết hạp


Chương trước Chương tiếp

Sở Tiên Lưu nổi tiếng về kiếm pháp nhưng lại không mạnh về khí lực, lúc này phải bỏ thế mạnh dùng thế yếu nên thời gian chưa lâu đã cảm thấy khó khăn. Đấu thêm vài chiêu lão đột nhiên đẩy lùi quả chuông đồng ra rồi lớn tiếng nói:

- Khoan đã!

Cửu Như đặt vững quả chuông đồng trên vai, cười nói:

- Thế nào? Chịu thua rồi hả?

Sở Tiên Lưu cau mày đáp:

- Lão hoà thượng, ông một lòng muốn can thiệp chẳng quả là vì cái Thần Dương Thiếp Hạp đó đúng không?

Cửu Như chỉ cười hì hì. Sở Tiên Lưu thấy ông ta cười rất khoái trá thì trong lòng càng không nghi ngờ gì nữa, lắc đầu nói:

- Đáng tiếc lần này ông tính sai rồi, cái Thuần Dương Thiết Hạp chính là đồ giả đấy.

Cửu Như gật đầu nói:

- Cái loại mưu kế vụng về ấy hoà thượng cũng từng dùng rồi.

Sở Tiên Lưu thở dài nói:

- Đây tuyệt chẳng phải là mưu kế gì, cái hộp sắt đó đúng là đồ giả.

Ông ta thấy ánh mắt Cửu Như đầy vẻ chế nhạo thì lại thở dài nói:

- Hoà thượng, ông có biết lai lịch cái Thuần Dương Thiết Hạp này không?

Cửu Như cười nói:

- Nghe nói là của Lã Đồng Tân để lại, bên trong còn giấu linh đơn bùa lửa, kẻ nào chiếm được thì có thể luyện thành tiên đạo, có điều từ sau khi Lữ Đồng Tân qua đời chưa từng có ai mở được chiếc hộp đó cả.

Sở Tiên Lưu xua tay nói:

- Những gì mà ông nghe được chỉ là lời đồn thổi trên giang hồ mà thôi. Cái hộp đó do ai để lại thì hiện giờ chẳng thể nào biết được, chỉ là đạo danh của Lữ tổ quá lớn nên mượn tên của ông ấy mà thôi. Có điều hơn một trăm năm trước cái hộp đó đã được mở ra một lần rồi.

Cửu Như nhướng đôi lông mày rậm, cười nói:

- Hay quá, hay quá, nói nghe xem nào.

Liễu Oanh Oanh và Lương Tiêu cũng rất tò mò, đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Tiên Lưu.

Sở Tiên Lưu vuốt râu trầm ngâm nói:

- Lão hoà thượng, ông đã nghe nói đến Tử Dương chân nhân chưa?

Cửu Như nói:

- Ngươi nói tới Trương Bá Đoan Trương Tử Dương phải không? Sau thời Tĩnh Khang, Đạo môn chia thành hai tông phái Nam và Bắc. Vương Trùng Dương là người sáng lập ra Bắc Tông còn Trương Tử Dương là người sáng lập ra Nam Tông. Chủ trương của Bắc Tông là đi vào nhân gian để giúp người, còn Nam tông lại lấy việc thanh tu làm mục đích chủ yếu. Có điều nói ra thì Vương Trùng Dương sáng lập ra Bắc Tông là có bảy đệ tử phái Toàn Chân dưới quyền giúp sức, còn Trương Bá Đoan lại chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình để sáng lập ra Nam Tông, đó mới thật sự gọi là lợi hại.

Sở Tiên Lưu không cười nữa, nói:

- Lão hòa thượng, mấy chữ “lợi hại” từ miệng ông nói ra thật không dễ dàng. Có điều Tử Dương chân nhân đúng là nhân vật kiệt xuất hàng đầu xưa nay, học vấn của tam giáo cửu lưu, bách gia chư tử không gì là không tinh thông, võ học trên người lại càng xuất thần nhập hoá, nổi tiếng một thời

Cửu Như cau mày nói:

- Lão sắc quỷ lăng nhăng quá, đang nói tới Tthuần Dương Thiết Hạp, tại sao lại quàng sang chuyện của Trương Tử Dương?

Sở Tiên Lưu vuốt râu cười nhạt, Lương Tiêu ngắt lời nói:

- Người mở chiếc hộp Thuần Dương Thiết Hạp đó chính là vị Tử Dương Chân nhân kia sao?

Sở Tiên Lưu nói:

- Tiểu tử nhà ngươi xem ra cũng không ngốc.

Cửu Như cười nhạt nói:

- Được lắm, lão sắc quỷ ngươi hắn không ngốc, chính là chửi hoà thượng ta ngốc phải không?

Sở Tiên Lưu chiếm được lợi thế liền cười dài nói:

- Điều này lão phu không hề nói ra nhé.

Cửu Như hừ một tiếng rồi nói:

- Nói như vậy, chiếc hộp Thuần Dương Thiết Hạp đó cũng có chút ý nghĩa rồi. Trương Tử Dương đã mở chiếc hộp ra thì tại sao lại còn đóng vào?

Sở Tiên Lưu thở dài nói:

- Nói ra thì Trương chân nhân thần thông quảng đại, tài trí cũng cao, chỉ đáng tiếc là trong đời ông lại thu nhầm ba tên đồ đệ, có thể nói rằng đó là một việc đáng hối hận nhất trong cuộc đời ông. Trong sách cổ “Ngộ chân thiên” mà ông ta truyền lại cho đời sau có viết về “Ba truyện phi nhân” chính là chỉ chuyện này.

Cửu Như chép miệng nói:

- Lão sắc quỷ, ngươi càng nói càng lan man, Trương Bá Đoan thu nhầm đồ đệ thì có liên quan gì tới ngươi chứ?

Sở Tiên Lưu lắc đầu nói:

- Quan hệ vô cùng lớn, trong ba đồ đệ đó thì đại đồ đệ mang họ Sở.

Cửu Như vỗ tay cười nói:

- Hay thật, chẳng lẽ tên đại đồ đệ bất tài ấy chính là tổ tiên của nhà họ Sở các ngươi?

Sở Tiên Lưu thở dài nói:

- Thật đáng hổ thẹn, chính là tiên tổ. Còn đồ đệ thứ hai lại họ Lôi.

Ánh mắt Cửu Như chớp lên, cười nói:

- Đại khái chính là tổ tiên của Lôi Công Bảo đúng không?

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

- Đúng vậy. Đồ đệ thứ ba họ Phương, ông ta không có con cái nhưng nội công ông ta tu luyện lại rất có tiếng, gọi là “Băng Hhà huyền công”.

Liễu Oanh Oanh kêu í lên một tiếng, kinh ngạc nói:

- Ông… ông nói cái gì?

Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:

- Ngươi không cần phải giả vờ giả vịt, người họ Phương đó chính là tổ sư của Đại Tuyết Sơn các ngươi. Những chuyện xưa cũ này chắc hẳn ngươi cũng vô cùng tường tận.

Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:

- Sư phụ chưa từng kể cho ta.

Cô nói như vậy, Sở Tiên Lưu càng cho rằng cô chỉ cố gắng thoái thác, không nói lấy nửa câu chân thật, trong lòng càng tức giận, cao giọng nói: Truyện "Côn Luân "

- Tên họ Phương xấu xa ấy cũng là là tổ sư của môn phái ngươi. Ngươi vì một cái hộp sắt nhỏ nhoi mà đến cả tổ sư cũng không nhận hay sao?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:

- Sư phụ từng nói rằng, sư tổ của chúng ta là nam giới, nhưng chuyện đã qua rất lâu rồi nên tên họ là gì thì không ai hay biết.

Sở Tiên Lưu thấy vẻ mặt cô ta không có vẻ nói dối, trong lòng vô cùng khó hiểu: “Con bé này nếu không phải quả thật không biết thì chính là kẻ gian hiểm độc ác hiếm có trên nhân gian. Có điều thật ra thì chuyện xưa này cũng là do tiên tổ ta khi cuối đời lương tâm trỗi dậy mới viết vào trong kiếm phổ gia truyền để tự sám hối nhắc nhở con cháu. Chắc rằng tên họ Phương kia trong lòng hổ thẹn, không muốn để đám đệ tử biết được việc làm xấu xa của mình khi còn sống.” Ông ta do dự một lát rồi nói:

- Được lắm, ta sẽ nói tiếp. Lại nói Trương chân nhân phân biệt truyền thụ võ công cho ba người, ba đồ đệ dần dần mỗi người đều có một sở trường riêng. Đại đồ đệ giỏi về dùng kiếm, nhị đồ đệ giỏi về quyền pháp, tam đồ đệ thì lại chưởng pháp cao minh. Nhưng võ công của ba người càng mạnh thì bản tính cũng theo đó mà dần dần bộc lộ ra.

Trương chân nhân phát hiện ra rằng ba người bản tính không đứng đắn thì vô cùng tức giận, vốn muốn phế bỏ võ công của họ. Nhưng tình thầy trò sâu đậm, Trương chân nhân bản tính lại rất mềm yếu lương thiện, mấy lần định làm nhưng lại không ra tay nổi. Một ngày nọ ba người lại vô cớ giết người, Trương chân nhân trong lòng nguội lạnh nên nhân lúc đêm khuya đã lặng lẽ bỏ đi.

Sở Tiên Lưu nói đến đây lại thở dài rồi nói:

- Chỉ vì Trương chân nhân sớm có cảnh giác, tuyệt không truyền thụ Huyền môn chính pháp cho ba người nên ba tên đồ đệ đó tu luyện thêm mười năm võ công đều không có tiến bộ gì đáng kể. Vì vậy đại đồ đệ đứng đầu tập hợp ba người lại thương nghị. Cả ba người bọn họ đều biết rằng Trương chân nhân nhờ đã giải được bí mật trong Thuần Dương Thiết Hạp mới hiểu rõ đạo lý, khai lập môn phái, còn những thứ võ công mà ông truyền thụ cho họ chẳng qua là những võ công tầm thường mà thôi. Thế là cả ba người đều nhất trí rằng chỉ có cách học được võ công trong hộp sắt mới có thể tung hoành thiên hạ. Lập tức cả ba người trăm mưu ngàn kế đi tìm Trương Chân nhân. Ôi, cũng là trời cao trêu người, ba người bọn họ không ngừng nghỉ tìm kiếm trong suốt ba năm, cuối cùng đã tìm được Trương Chân nhân tại dãy núi Tê Hà. Trương chân nhân thấy ba người tất nhiên vô cùng kinh ngạc, vốn định tránh đi, nhưng ba người khóc lóc như mưa, luôn mồm nói sẽ từ bỏ con đường xấu xa trước kia, khổ sở xin Trương chân nhân gây dựng lại môn phái. Trương chân nhân tuy không bằng lòng lắm nhưng thấy ba người đã có lòng hướng thiện nên cũng không nỡ cự tuyệt. Nào ngờ ba người ăn có nói không, sớm đã có lòng cướp đoạt, nhân lúc Trương chân nhân buông lỏng cảnh giác liền đột ngột cùng làm phản, ra tay vô cùng tàn độc. Trương chân nhân không hề cảnh giác nên đã bị trọng thương, nhưng ông ta có thần công tuyệt thế nên sau khi bị trọng thương vẫn đánh ngã cả ba đồ đệ, đột phá vòng vây bỏ đi. Đại đồ đệ và nhị đồ đệ kia ráo riết đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp Trương chân nhân trong một sơn cốc. Trương chân nhân lúc đó đã trọng thương khó mà qua khỏi, không kịp giấu hộp sắt đi nhưng cũng không muốn chiếc hộp đó bị rơi vào tay kẻ ác gây nguy hiểm cho người đời, liền đóng chặt chiếc hộp lại rồi đột ngột ra đi.

Liễu Oanh Oanh nghe đến đây không nhịn được nói:

- Ba tên kẻ đó làm đồ đệ mà quên ơn phụ nghĩa, dù cho chó lợn cũng không như vậy.

Sở Tiên Lưu giật mình rồi gật đầu nói:

- Không sai, việc tiên tổ làm quả thật không đúng.

Liễu Oanh Oanh cười nhạt nói:

- Đâu chỉ là không đúng mà là vô cùng khốn kiếp. Tên họ Phương kia chẳng có quan hệ gì với bản cô nương cả, ta cũng không nhận cái loại tổ sư như lão.

Những lời nói này quả thật là kinh thế hãi tục. Phải biết rằng võ lâm rất trọng đạo thầy trò, lời Liễu Oanh Oanh vừa nói ra chẳng khác gì phản thầy diệt tổ. Sở Tiên Lưu thần sắc thay đổi, Lương Tiêu sợ ông ta sẽ nổi giận liền thầm tự phòng bị, ai ngờ vẻ mặt Sở Tiên Lưu lại từ từ dịu ra, thở dài một hơi rồi nói:

- Ngươi nói đúng là không sai. Tiên tổ đúng là vô cùng khốn kiếp, làm con cháu phải xấu hổ.

Cửu Như gật đầu nói:

- Lão sắc quỷ ngươi nãy giờ lâu như vậy mà cuối cùng cũng nói được một câu nói của con người.

Sở Tiên Lưu trợn mắt nhìn ông ta, lại nghe Lương Tiêu nói:

- Trương chân nhân sau khi chết thì Thuần Dương Thiếp Hạp tất nhiên sẽ rơi vào tay của hai người đồ đệ kia đúng không?

Hắn quan tâm tới tăm tích của Thuần Dương Thiết Hạp nên phải dò hỏi. Sở Tiên Lưu cười khổ nói:

- Cái đó lại thế này, tuy có được hộp sắt nhưng hai người bọn họ lại chẳng có cách nào mở ra. Hai người bèn nghĩ chiếc hộp này đã khó mở ra như vậy thì bên trong nhất định có một bí mật to lớn rung chuyển trời đất, bởi vì lòng tham bùng lên, lời ra tiếng vào liền bắt đầu đánh nhau. Nhưng võ công của hai người ngang nhau, lại vốn học cùng thầy nên hiểu rất rõ bản lĩnh của đối phương. Nhất thời không ai thắng được ai, đánh đến lúc khó mà can ngăn được thì đại đồ đệ chợt nhảy ra, nói: “Lôi sư đệ, đệ và ta đều đã quên mất, nếu như bây giờ chúng ta đấu đến kẻ chết kẻ bị thương mà lại vừa đúng lúc Phương sư đệ tìm đến thì chẳng phải là nghêu sò tranh nhau, ngư ông được lợi hay sao, dễ dàng bị hắn lấy mất trắng thành quả hay sao” Người họ Lôi kia nghe thấy có lý, hai người lập tức bỏ đánh nhau mà cùng nghiên cứu hộp sắt. Truyện "Côn Luân "

Lúc ông ta kể chuyện, trước sau đều dùng đại đồ đệ và nhị đồ đệ để gọi, đối với tổ tiên cũng không hề có ý kính trọng né tránh. Ba người còn lại đều thầm nghĩ: “Sở Tiên Lưu này cũng có thể coi là người hiểu rõ đúng sai.”

Lại nghe Sở Tiên Lưu kể tiếp:

- Hai người đó sợ rằng chuyện chiếc hộp sắt bị tiết lộ ra ngoài nên âm thầm trốn vào trong núi sâu, tập trung nghiên cứu cách mở, nhưng cuối cùng vẫn không tài nào mở được hộp. Hai người đều có ý đề phòng đối phương ôm hộp bỏ trốn, nghi ngờ ngày càng lớn dần, cuối cùng có một ngày lại đánh nhau to đến mức cả hai đều bị thương. Đại đồ đệ mắt thấy đó không phải là giải pháp, liền nói với nhị đồ đệ: “Chiếc hộp sắt này đã không cách nào mở ra được thì chúng ta liều mạng đánh nhau cũng vô ích, chi bằng chúng ta bốc thăm, người thắng sẽ được cầm chiếc hộp này nghiên cứu trong ba năm. Nếu trong vòng ba năm đó ai mở được hộp sắt đó thì chiếc hộp thuộc về người đó. Còn nếu không tìm ra được thì ba năm sau lại đổi cho người kia tìm hiểu.” Đồ đệ thứ hai nghĩ rồi nói: “Nếu cả đời chúng ta cũng không tìm ra điều bí mật trong hộp thì phải làm thế nào?” Đại đồ đệ nói: “Nếu chúng ta đều không có phúc phận thì cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành giao việc mở hộp cho con cháu làm tiếp thôi.” Đồ đệ thứ hai cũng không có cách nào tốt hơn, đành phải đồng ý. Hai người lập tức thề với trời đất. Sau khi thề xong, hai người liền rút thăm, đại đồ đệ kém may mắn đã bị nhị đồ đệ tranh được Thuần Dương Thiết Hạp trước. Đại đồ đệ vì đã nói trước nên đành để nhị đồ đệ bảo quản chiếc hộp, ba năm sau sẽ lấy lại

Lương Tiêu cau mày nói: Truyện "Côn Luân "

- Thường có câu: “Kẻ tham thường đi với nhau, khéo sao kẻ nào cũng vậy.” Nếu như nhị đồ đệ dùng thủ đoạn chiếm đoạt chiếc hộp thì phải làm thế nào?

Sở Tiên Lưu nói:

- Câu này hỏi không được thông minh cho lắm, nếu như mở được hộp sắt thì nhị đồ đệ luyện thành võ công trong đó, đánh bại đại đồ đệ, tất nhiên chẳng cần phải giở thủ đoạn. Nếu hộp sắt không mở được thì cũng chỉ là một thứ bỏ đi, giữ cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu như thất nghĩa bội tín, đại đồ đệ có thể vì tức giận mà thông báo cho toàn thiên hạ biết. Những cao thủ thèm muốn có được hộp sắt này quá nhiều, ngay cả để cho tam đồ đệ biết được cũng đã không tốt rồi, chỉ e từ đó về sau sẽ sống không được yên. Vả lại hai người làm việc tuy độc ác nhưng suy cho cùng vẫn là tôn sư của một phái, không thể nói mà không giữ lời được.

Ông ta thấy Lương Tiêu nửa tin nửa ngờ cũng không cố để tâm nữa, tiếp tục nói:

- Lại nói hai người sau khi chia tay đều giấu kín tên họ, sáng lập ra Thiên Hương sơn trang và Lôi Công bảo, cứ ba năm một lần trao đổi hộp sắt. Trong mấy chục năm, Thuần Dương Thiết Hạp hết lần này đến lần khác đổi chủ, nhưng cái hộp sắt này chất liệu đặc biệt, đao kiếm sắc bén cũng không thể làm tổn thương. Hai người muốn dùng lửa lớn hay búa nặng nhưng lại sợ sẽ làm tổn hại đến vật trong hộp, vì vậy mà cho đến mấy chục năm gần đây vẫn không thể mở ra được.

Cửu Như cười nói:

- Có lẽ chiếc hộp đó vốn chỉ là một cục sắt ngu ngốc dùng để lừa người?

Sở Tiên Lưu lắc đầu thở dài nói:

- Nói thì nói vậy thôi, nhưng lòng người cũng giống như chiếc hộp sắt kia, ngốc nghếch cứng đầu, không cách nào giải thoát được. Lấy hoà thương ông mà nói, nhìn thì lòng dạ lỗi lạc, nhưng cũng hiếu kỳ trong lòng muốn giành được nó hay sao?

Cửu Như chỉ cười khà khà, vuốt râu không nói.

Sở Tiên Lưu lại nói:

- Vào thời của đại đồ đệ và nhị đồ đệ, hai người lại cũng giữ lời, hộp sắt của ba năm là trao đổi một lần, không hề giở trò. Nhưng sau khi hai người qua đời, võ công đời sau kẻ lên người xuống, dần chia thành cao thấp mạnh yếu. Những người có võ công cao không muốn giao hộp sắt ra, người có võ công yếu hơn cũng không chịu thua kém, buông lời uy hiếp. Hai bên tranh chấp không kết thúc được, chỉ đành lập lại một hiệp ước khác, cứ ba năm một lần đấu võ để đoạt hộp, bên nào võ công cao cường có thể giữ chiếc hộp lâu dài cho tới khi bị đánh bại mới thôi.

Cửu Như cười nói:

- Thật kỳ lạ, đã là như vậy thì tại sao còn lòi ra cái hộp giả đó chứ?

Sở Tiên Lưu cười khổ nói:

- Ta thời trẻ thích chơi bời lêu lổng, ham mê đàn ca tửu sắc, đối với việc trong nhà hoàn toàn không có hứng thú, sau khi biết lai lịch hộp sắt đó càng không muốn tham gia tranh giành. Nhưng gia huynh thời trẻ đấu võ thua Lôi Hành Không, uất ức mà mất, trước khi chết đã sai người gọi ta về sơn trang, dặn ta phải giành hộp sắt về. Ta không đành lòng nhìn huynh ấy ra đi mà trong lòng vẫn còn điều vướng bận, chỉ đành nhận lời…

Nói đến đây, Cửu Như đột nhiên cười nói:

- Chậm đã chậm đã, để hoà thượng đoán xem. Nhớ năm xưa lão sắc quỷ nhà ngươi danh tiếng lẫy lừng, một thanh thiết mộc kiếm uy thế chấn động thiên hạ. Lôi Hành Không tự biết là không thắng được ngươi, nhưng lại không nỡ giao hộp sắt ra, khi chẳng còn cách nào hắn đã làm ra một chiếc hộp giả để bưng bít ngươi, đúng vậy không?

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

- Hoà thượng lần này lại thông minh ra nhiều đấy. Lôi Hành Không đó tham

lam ngu xuẩn, lại tự cho mình thông minh hơn người, tưởng rằng như thế có thể che dấu mọi việc. Kỳ thực làm sao có thể giấu được người khác chứ? Ta phát hiện ra chiếc hộp là giả liền định tìm hắn hỏi tội, không ngờ lúc đó xung quanh ta đã xảy ra một biến cố rất lớn khiến cho ta trong lòng nguội lạnh, xuất hiện ý nghĩ rời bỏ nhân thế. Ôi, kiếp phù sinh như một giấc mơ, chuyện sống chết còn chẳng thế nào có thể nắm bắt được thì hà tất phải để ý đến chiếc hộp sắt ấy là thật hay là giả? Thế là ta thu lại ý đồ muốn gây chiến, đã sai thì cho sai luôn, giữ chiếc hộp sắt giả đó ở lại bên mình.

Cứ như thế con cháu trong nhà đều cho rằng Thuần Dương Thiết Hạp đang ở chỗ ta, còn Lôi gia thì lại mừng rỡ lão phu đã trúng kế. Ba mươi năm trôi qua như thế, lòng tranh giành của hai nhà đều giảm mạnh, còn việc cháu gái ta là Sở Vũ cùng với Lôi Chấn kết thành vợ chồng phu thê thì lại là một chuyện vui bất ngờ.

Cửu Như chậm rãi thản nhiên nói:

- Lão sắc quỷ, ngươi đem những việc bí mật đó nói ra với hoà thượng là có ý đồ gì?

Sở Tiên Lưu cười khổ nói:

- Sở mỗ đem chuyện này nói ra thứ nhất là muốn lão hoà thượng ông hiểu rõ, cái hộp đó chưa từng có cách mở ra. Thứ hai là nó có nguồn gốc sai trái, lão hoà thượng ông vốn là người trí tuệ siêu thoát, việc gì phải dầm mình vào vũng nước đục.

Cửu Như cười nói: Truyện "Côn Luân "

- Lão sắc quỷ ngươi đế để giáo huấn ta, có điều ngươi đoán không sai, lão hoà thượng lần này tới đây chính là vì cái Thuần Dương Thiết Hạp đó.

Lương Tiêu tim đập thình thịch, quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Oanh Oanh mím chặt môi, khuôn mặt tươi cười đã trắng bệch, rồi nghe Cửu Như lại cười nói:

- Ngày hôm đó, ta đi xin bố thí bên bờ sông Vận Hà, đột nhiên nhìn thấy cháu gái ngươi là Sở Vũ, khi nó chưa lấy chồng ta đã từng gặp một lần nên nhận ra được. Lúc đó ta thấy nó đang khóc lóc trên bến sông, mồm miệng không ngừng nhắc tới Thuần Dương Thiết Hạp, lại nói cái gì nữ tặc họ Liễu. Hoà thượng tuy không định nghe trộm nhưng lời nói cứ chui vào tai, cũng chẳng biết làm sao được. Nghĩ lại năm xưa, hoà thượng từng dùng hộp sắt giả để lừa Huyền Thiên Tôn. Lão già ấy có tội phải chịu cũng đúng thôi, nhưng đồ đệ của hắn Tần Bá Phù lại là một hán tử đường hoàng. Sáu năm trước hoà thượng không cẩn thận đã làm hắn bị thương, trong lòng cảm thấy day dứt không yên nên muốn giành cái hộp sắt đó để đưa cho hắn coi như để bồi thường, vì vậy liền đuổi theo cháu gái ngươi một mạch đến Cô Tô. Không ngờ vừa tới chân núi Hàn Sơn, con sâu rượu trong bụng hoà thượng lại làm loạn, khổ sở không chịu nổi, đành phải dành thời gian giở chút thủ đoạn, khà khà, khéo thế nào lại gặp con bé họ Liễu này.

Liễu Oanh Oanh cắn môi, đột nhiên lớn tiếng nói:

- Lão hoà thượng ông sớm đã có âm mưu rồi, cũng… cũng muốn tới đối phó với tôi sao?

Nói xong mắt đã đỏ lên. Lương Tiêu cũng nắm chặt hai tay, thầm nghĩ: “Lão hoà thượng nếu muốn gây bất lợi cho cô ấy thì ta cho dù đánh không lại lão cũng phải sống chết một trận với lão.” Cửu Như nhìn thấy bộ dạng này của hai người vội vàng xua tay nói:

- Cô bé con đừng khóc, đừng khóc. Hoà thượng ban đầu đúng là có ý đó, nhưng không ngờ cô bé con nhà ngươi đã tinh quái, lại hào khí hơn người, rất hợp với tính cách của hoà thượng. Hòa thượng suy đi tính lại, đuổi theo một trăm tám mươi dặm nhưng vẫn không thể nào ra tay nổi.

Lương Tiêu nghe vậy thì thở phào một hơi. Liễu Oanh Oanh thì vẫn mắng:

- Hoà thượng ông ăn có nói không, tôi không để ý tới ông nữa.

Cửu Như cười xòa nói:

- Cô bé con đừng nói như vậy, ngươi không để ý tới hoà thượng, hoà thượng không có người bố thí, sớm muộn gì cũng bị đám sâu rượu trong bụng cắn chết.

Liễu Oanh Oanh lau nước mắt, trừng mắt nhìn ông ta, hậm hực nói:

- Cắn chết cũng đáng đời.

Sở Tiên Lưu nhìn thấy hai người trở lại hoà hợp, trong lòng vô cùng không vui, nhíu mày nói:

- Lão hoà thượng, lời hay đã nói hết rồi, ông vẫn muốn tranh giành cái vũng nước đục đó ư?

Cửu Như cười nói:

- Không sai.

Sở Tiên Lưu tức giận nói:

- Ta nói rồi, cái hộp bị con bé này cướp là giả, cái hộp thật hiện đang ở Lôi Công bảo.

Cửu Như lắc đầu nói:

- Hòa thượng vốn vì hộp sắt mà tới, nhưng hiện giờ đã đổi ý rồi.

Sở Tiên Lưu nhíu mày nói:

- Đổi ý gì?

Cửu Như mỉm cười nói:

- Những thứ mà Sở Tiên Lưu ngươi không thèm để ý tới, hoà thượng nếu lại liều mạng thì chẳng phải mất mặt hay sao?

Ánh mắt Sở Tiên Lưu thoáng vẻ kinh ngạc, nhìn Cửu Như một lúc rồi lắc đầu nói:

- Lão hoà thượng, tôi không giống như ông. Sở mỗ trong lòng nguội lạnh, đừng nói cái hộp sắt đó, cho dù là vạn sự vạn vật trên đời này ta cũng chẳng hề có hứng thú. Nếu như không phải vườn hoa của ta bị đốt, người làm vườn bị giết thì lần này ta cũng không xuất hiện để phải chịu đựng sự phiền toái của ông đâu!

Cửu Như cười hề hề nói:

- Biến cố gì thế? Để hoà thượng đoán xem, khà khà, nhìn bộ dạng xui quẩy của ngươi chắc không phải là nhân tình đã chết chứ?

Sở Tiên Lưu hai mắt trợn tròn, da mặt lúc xám lúc đỏ, tràn đầy giận dữ. Cửu Như kệ lão trợn mắt nhìn, vẫn cười hề hề. Sở Tiên Lưu bỗng phất tay áo, đanh giọng nói:

- Lão hoà thượng, Sở mỗ kính ông ba phần đã là nhẫn nhịn rồi. Được, miếu thổ địa này quá nhỏ, Sở mỗ chờ ông ngoài miếu.

Cửu Như thản nhiên nói:

- Một lời không hợp liền muốn phát điên. Nói cái gì trong lòng nguội lạnh, toàn là đánh rắm. Ngươi muốn hoà thượng ra ư, hì hì, hoà thượng cứ không ra đấy.

Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:

- Vậy thì chúng ta thử cưỡi lừa xem hát, chờ xem.

Cửu Như nói:

- Ấy, lão sắc quỷ, ngươi bảo hòa thượng chửi con lừa ư?

Sở Tiên Lưu không muốn giằng co lằng nhằng với ông ta nữa, giận dữ hừ một tiếng rồi phất tay áo đi ra khỏi miếu.

Liễu Oanh Oanh nhì thấy ông ta đi ra liền nói:

- Lão hoà thượng, ai làm người ấy chịu, ông không đáng vì tôi mà tạo thêm thù địch.

Truyện "Côn Luân "

Cửu Như nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:

- Hoà thượng lại không sợ thù địch gì, chỉ có điều ngươi thật sự chưa làm việc gì trái với luân thường đạo lí chứ?

Liễu Oanh Oanh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:

- Không có!

Cửu Như cười dài, cao giọng nói:

- Hay lắm! Hoà thượng trong lòng không có gì vướng bận, lúc đánh đấm mới có khí thế.

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy ở ngoài miếu tiếng dây cung vang lên, hai quả hoả lôi bay vào bên trong miếu. Cửu Như dài người đứng dậy, cây gậy gỗ trong tay vung lên, hoả lôi bị bổng phong của ông ta đánh trúng đột nhiên chuyển hướng đập lên tường phía trước, lập tức nổ thành hai lỗ thủng trên tường. Cửu Như cười nói:

- Lão sắc quỷ, ngươi không hề khá khẩm hơn, không dám dùng đao kiếm thật mà lại lấy pháo ra chơi đùa với hoà thượng ư?

Bỗng nghe Sở Tiên Lưu lạnh nhạt nói:

- Việc của Lôi Công Bảo chẳng liên quan gì tới Sở mỗ cả, hơn nữa cái loại kỹ năng vặt vãnh này chẳng lẽ làm khó được ông sao? Nếu sợ rồi thì ra đây là được.

Cửu Như cười nói:

- Sợ cái gì. Hoà thượng nói không ra là sẽ không ra.

Trong lúc nói chuyện lại có hơn mười mũi hoả lôi được bắn vào trong miếu.

Cửu Như liên tục vung gậy gỗ mun vù vù, đều gạt hết ra. Bốn phía tiếng nổ ầm ầm, gạch vữa tán loạn, miếu thổ địa lung lay muốn sập. Liễu Oanh Oanh trong lòng lo lắng, vừa định lao ra thì không ngờ Cửu Như nắm lưng cô giữ lại, cười nói:

- Người lớn đánh nhau, trẻ con chỉ cần đứng xem thôi.

Rồi đưa tay nhét cô vào trong chuông. Tiếp đó thấy Lương Tiêu cầm Ảo Nguyên kiếm lên thì lại cười nói:

- Ngươi cũng vào đi.

Rồi đưa tay túm lấy, Lương Tiêu chưa kịp giãy giụa thì trước mắt đã tối om, cũng bị nhét vào trong chuông đồng, chen chúc với Liễu Oanh Oanh thành một cục. Mấy mũi hỏa lôi nổ trên mặt chuông, tiếng nổ rầm rĩ

Liễu Oanh Oanh phải chen chúc với Lương Tiêu thì vừa xấu hổ vừa lo lắng, giơ tay đấm cho hắn một quyền muốn đẩy hắn ra khỏi chuông nên trên quyền có dùng chân lực nội gia. Lương Tiêu cảm thấy vô cùng đau đớn, huých khuỷu tay phản kích lại, nhưng trong chuông thì bé, chân tay hai người túm vào một chỗ đánh không ra được. Đột nhiên thân thể chấn động, trời đất chao đảo, thì ra chiếc chuông đồng bị Cửu Như đẩy lăn long lóc. Hai người đều không đề phòng, thân mình Liễu Oanh Oanh ngã ngửa ra, còn Lương Tiêu lại ngã về phía trước, hai người đột nhiên ôm chầm lấy nhau. Liêu Oanh Oanh tức giận nói:

- Tiểu sắc…

Chữ quỷ còn chưa nói ra, Lương Tiêu hơi không cẩn thận nên miệng đã khóa chặt môi son của nàng.

Hai người đều kinh hãi, Liễu Oanh Oanh giãy giũa mấy cái rồi kêu ứ một tiếng, thân mình đột nhiên mềm nhũn ra giống như một khối băng lạnh giá vừa tiến vào lòng Lương Tiêu trong chớp mắt đã tan thành một dòng suối mùa xuân. Lương Tiêu lúc cõng nàng ta chạy trốn, da thịt tiếp xúc sớm đã động tình, nhưng đối mặt ôm ấp thế này thì đây là lần đầu tiên, chỉ cảm thấy thân thể Liễu Oanh Oanh như hương ấm ngọc mềm, ấp áp láng mịn, mềm mại như không xương, từng đợt hương thơm thiếu nữ người ta ngây ngất. Lương Tiêu người như muốn nổ tung, trong lòng ngứa ngáy khó kìm chế nổi, hận không thể móc nó ra. Nhất thời hai người nam nữ trẻ tuổi đều tâm hồn bay bổng, chỉ biết rằng cho dù trời có sập xuống cũng chẳng chịu xa rời.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc chuông lại rung lên. Thân hình Lương Tiêu ngã ngửa ra, Liễu Oanh Oanh lại đè lên người hắn, hai người trong lúc hoảng loạn, lại ôm chặt lấy nhau. Lương Tiêu mối tình chớm nở, lần đầu tiên tình yêu trỗi dậy, Liễu Oanh Oanh cũng thầm bằng lòng. Lúc này trong chuông chật hẹp lại ngập tràn tình ý dạt dào.

Cửu Như vạn lần không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, chỉ cố tập trung chống địch, tay trái lăn chuông, tay phải vung gậy gỗ mun chỉ nam đánh bắc. Chỉ nghe tiếng vù vù không ngừng, hầu hết hoả lôi đều bị hất ra bay ra khỏi miếu, tiếng nổ đùng đùng không ngớt bên tai. Bỗng nghe mấy tiếng kêu thảm, thì ra đệ tử của Lôi Công bảo khi bắn hoả lôi lại bị hỏa lôi nổ chấn thương. Chỉ nghe một âm trầm buồn thảm nói:

- Lôi Công bảo đã hết sức rồi, mong được xem bản lĩnh của Tiên Lưu công.

Cửu Như nghe thấy rõ ràng, cười nói:

- Lôi Hành Không ngươi cũng đến rồi à?

Ha ha, tục ngữ có câu rất đúng: người không cần thể diện thì mọi chuyện đều có thể làm được.

Lôi Hành Không nghe xong không hiểu gì, chỉ cười nhạt một tiếng. Cửu Như lại gạt một mũi hoả lôi ra, cánh mũi hít hít, đột nhiên biến sắc mặt kêu lên:

- Không được, hỏng rồi, lão sắc quỷ, ngươi làm thế này thật là quả vô liêm sỉ…

Miệng thì kêu la, mũi lại không ngừng ngửi hít, hít vào thì sâu mà thở ra thì chậm. Sắc mặt nửa như say rượu nửa giống khó xử, ông ta đi loanh quanh mấy bước rồi đột nhiên hạ quyết tâm, dừng chân kêu lên:

- Bỏ đi, bỏ đi, hoà thượng nhịn không được rồi, coi như lão sắc quỷ ngươi lợi hại.

Liền đẩy chuông ầm ầm lao ra ngoài miếu.

Lôi Chấn sớm đã chờ sẵn, thấy vậy lập tức múa lôi tinh chùy đánh tới Cửu Như. Cửu Như cười lớn, vung gậy đập thẳng vào thân chùy, chùy sắt bỗng chốc bắn ngược trở lại. Lôi Chấn hổ khẩu rách toang, chùy sắt bay vụt ra, đập gẫy cành lá của hai cây đại thụ. Lôi Chấn bị thần lực đó kéo theo, như sao băng bay vọt về phía sau.

Đột nhiên một bóng người nghiêng mình nhảy ra, đỡ lấy Lôi Chấn trên không, tốc độ vẫn không hề giảm sút lướt đi trên mặt đất rồi xoay tay đẩy Lôi Chấn xuống một bên, chỉ thoáng một cái đã tới phía trước Cửu Như, quyền trái đánh ra, quyền còn chưa tới nơi thì quyền phong đã đánh cho chuông đồng kêu lên oong oong. Hai người ở trong chuông chỉ cảm thấy đầu óc khó chịu, lửa lòng biến mất, cả hai đều nghĩ:

- Ta đang làm gì thế này?

Bỗng nghe bên ngoài chuông có người hừ lên đau đớn rồi Cửu Như khành khạch nói:

- Lôi Hành Không, mười năm không gặp, ngươi lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu.

Đột nhiên vỗ chiếc chuông một cái, cười vang nói:

- Hai đứa nhóc này, còn không ra đi?

Cả hai người đều vô cùng xấu hổ lúng túng, nhưng nếu như không ra thì sẽ khiến người ta nghi ngờ. Lương Tiêu không biết làm thế nào đành chui ra trước, Liễu Oanh Oanh sửa lại quần áo một chút rồi mới chui ra. Chỉ thấy bốn phía lưa thưa có hơn mười người đang vây quanh.

Cửu Như thấy hai người mặt đỏ tía tai, quần áo không ngay ngắn thì trong lòng vô cùng kinh ngạc hoài nghi, lại thấy Liễu Oanh Oanh trâm nghiêng tóc rối, vẻ tình ý trên mặt còn chưa tan hết, bất giác tỉnh ngộ cười nói:

- Kì lạ thật, hòa thượng không thận trọng một chút đã dễ dàng trở thành bà mối rồi. Khà khà, hai người tương lai thành vợ chồng, chén rượu cám ơn mai mối này hoà thượng không thể không uống rồi.

Liễu Oanh Oanh vô cùng xấu hổ ngượng ngùng, giậm chân tức giận nói:

- Đồ lừa trọc đáng ghét kia, tất cả đều tại ông, còn nói lung tung nữa tôi… tôi sẽ túm cái đầu trọc của ông mà đánh đấy.

Cửu Như lắc đầu nói:

- Có câu rằng: “người quân tử không bắt nạt trong phòng tối”, “người con gái thùy mị duyên dáng phải nghiêm khắc tự bảo vệ mình”. Như thế tiểu tử họ Lương ngươi chẳng phải người quân tử mà nha đầu nhà ngươi cũng không được coi là thục nữ. Khà khà, tự mình không đủ chín chắn, lại còn trách hoà thượng cái gì?

Ông ta mồm miệng chẳng úy kỵ gì, nói rõ trước mặt mọi người khiến Liễu Oanh Oanh mặt hoa trắng bệch, chỉ có điều chột dạ nên mắng không được mà giải thích cũng không xong, nhất thời mím môi nói không ra lời. Lương Tiêu đưa mắt nhìn thấy cô mặt như hoa sen, hai má đỏ bừng, nghĩ tới tình hình lúc trong chuông lại cảm thấy toàn thân nóng bừng, tim đập dồn dập.

Mọi người nghe nói nhìn hình đã đoán được chút ít manh mối. Sở Vũ nghĩ tới thảm cảnh của đứa con trai, nhất thời mắt như phun lửa, nghiến răng nói:

- Tiểu tiện nhân thật không biết xấu hổ, ra sức dụ dỗ đàn ông.

Liễu Oanh Oanh biến sắc mặt, quát:

- Bà chửi ai?

Sở Vũ cười nhạt nói:

- Chính là chửi ngươi, ngươi trước dụ dỗ con trai ta, bây giờ lại dụ dỗ tên tiểu tử này.

Lương Tiêu định xông lên thì bị Liễu Oanh Oanh giơ tay đẩy ra, cười nhạt nói:

- Được lắm, Lôi Tinh đã là con bà, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng nhé. Hừ, đứa con bảo bối của bà cậy mình có chút võ công, trước mặt mọi người đã giở trò thô bạo với con gái người đánh cá bên bờ Thái Hồ, bị ta nhìn thấy. Ta vốn dĩ định lấy cái đầu chó của hắn, ai ngờ hắn còn có mấy phần thông minh, trúng một Toa La chỉ của ta liền nhảy xuống nước thoát thân. Hừ, vậy ta hỏi bà, bà sinh con trai ra chỉ chuyên dạy nó đi làm nhục gái nhà lành hay sao?

Sở Vũ tức giận đến mức mặt đỏ như máu, rít giọng nói:

- Ngươi… ngươi ngậm máu phun người. Ngươi đã đánh người bị thương lại còn muốn huỷ hoại thanh danh của người ta nữa sao?

Liễu Oanh Oanh tay chống nạnh, giọng nói càng lúc càng cao, trong trẻo sắc bén như chuông bạc ngân vang:

- Chuyện này ư, những người nhà thuyền tận mắt nhìn thấy trên Thái Hồ nếu không được một trăm thì cũng đến tám mươi. Nếu như lưỡi của bà vẫn chưa đứt, tai của chưa điếc thì chi bằng đi nghe ngóng, xem xem con trai quý báu của bà có danh tiếng gì?

Sở Vũ lập tức nghẹn lời, cùng Lôi Chấn nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm. Hai người bọn họ biết rõ tính xấu của con trai. Sở Vũ từ nhỏ đã nuông chiều con trai, Lôi Tinh được mẹ cưng chiều nên lớn lên thói phong lưu đã trở thành bản tính, từng nhiều lần làm nhục nha hoàn thị nữ, nhưng đều bị Sở Vũ làm cho chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ thành không có. Lần này hắn ta có làm ra chuyện như thế cũng chẳng có gì lấy làm lạ. Giả như những lời Liễu Oanh Oanh nói là thật thì đi nghe ngóng chỉ làm nhục nhã cho danh tiếng của gia đình.

Hà Tung Dương thấy vợ chồng Lôi Chấn không đáp lời được liền ha ha cười lớn, từ trong đám đông đi ra, chắp tay nói: Truyện "Côn Luân "

- Liễu cô nương, Hà mỗ gần đây vô cùng nghèo đói, muốn xin cô nương ít bạc để tiêu.

Liễu Oanh Oanh cười nhạt nói:

- Được lắm, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng?

Hà Tung Dương cười nói:

- Không nhiều, bảy tám trăm vạn lượng là đủ!

Mọi người nghe vậy không ai là không kinh ngạc. Truyện "Côn Luân "

Liễu Oanh Oanh xòe hai tay ra, cười nói:

- Ngươi thấy ta có nhiều bạc đến thế không?

Hà Tung Dương vẫn cười ôn hòa, nói:

- Cô nương khoét vách vượt tường, đến đại nội hoàng cũng không bỏ qua. Đừng nói đến vàng ngọc phải lấy xe mà chở lấy đấu mà cân, chỉ bằng hơn mười thứ tranh quý đỉnh báu cũng là những bảo vật vô giá rồi.

Đã giàu có như thế, cô nương cần gì phải hẹp hòi như vậy?

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Trước kia quả thật có không ít bảo bối, nhưng dọc đường Giang Tây bị ngập lụt, vùng Huy Châu bị nạn châu chấu, ta trên đường cứ thế dùng tiền ra, đến nơi này ư?

Cô nói đến đây liền ngừng lại một chút, mỉm cười nói:

- Nửa phân bạc cũng không còn.

Hà Tung Dương sững sờ, gượng cười nói:

- Ha ha, cô nương đùa kẻ hèn này sao? Hắc, nếu vẫn không giao tiền ra đây thì Giang Dương đại đạo có thể là tội danh phải băm ra vạn mảnh đấy.

Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Sai rồi, ta không tính được là cướp lớn, cùng lắm chỉ là tên trộm nhỏ thôi.

Hà Tung Dương nghe cô nói nửa phân bạc cũng không còn, tuy không tin nhưng cũng không khỏi trở nên nóng nảy, nhướng mày cao giọng nói:

- Cô nương quá khiêm tốn rồi. Hừ, cướp tiền của quan phủ, ăn trộm bảo vật của đại nội, cô nương nếu không phải là cướp lớn thì trong thiên hạ còn ai dám xưng là cướp lớn đây?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu nói:

- Không đúng, không đúng, lão họ Trang gì đó không phải đã nói sao? Kẻ ăn trộm móc câu thì bị giết, nhưng ăn trộm cả một đất nước thì làm chư hầu, ừm, tên là Trang gì ấy nhỉ?

Mày liễu nhíu lại, trầm tư suy nghĩ, bỗng nghe Sở Tiên Lưu tiếp lời nói:

- Trang Chu đó!

Liễu Oanh Oanh vỗ tay cười nói:

- Đúng rồi, chính là Trang Chu, lão sắc quỷ, nhìn không ra ông cũng có chút học vấn.

Ba chữ “lão sắc quỷ” vốn là cách gọi giễu cợt giữa Cửu Như với Sở Tiên Lưu, lúc này lại bị Liễu Oanh Oanh vô cớ gọi ra, khiến Sở Tiên Lưu tức giận đến mức hai mắt trắng dã, thầm nghĩ: “Lão phu học đủ năm xe, tài hoa tuy không phải bậc nhất nhưng cũng chẳng kém ai, hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi thì biết được cái gì chứ?”

Liễu Oanh Oanh chúm miệng cười, lớn tiếng nói:

- Sư phụ thường nói: đương kim hoàng đế ngu dốt độc ác, ăn trộm được giang sơn xã tắc, chính là tên cướp lớn nhất trong. Còn đám tham quan ô lại làm quan mà không ngay thẳng, cái mà chúng ăn trộm là công danh lợi lộc, ăn cướp là xương máu của bách tính. Còn có đám gian thương cự phú, giàu nhưng không nhân đức, đầu cơ tích trữ, cái mà chúng cướp được chính là tài sản và tính mệnh của người nghèo. Cái đó gọi là trong cướp cũng có cướp, Tuyết Sơn phái chúng ta tuy đời đời ăn trộm nhưng nhưng xưa nay cũng chỉ làm tên trộm nhỏ chứ không phải kẻ cướp lớn.

Cô nói mấy câu này vô cùng hứng chí bay bổng, không kém gì đàn ông. Hà Tung Dương cho dù mồm miệng sắc sảo cũng chỉ há mồm trợn mắt, không nói được lời nào. Cửu Như cười nói:

- Bàn luận hay lắm, chỉ có điều nói thiếu mất một loại trộm nên mất cả đẹp đi.

Liễu Oanh Oanh cảm thấy kì lạ nói:

- Loại trộm nào?

Cửu Như cười nói:

- Đó chính là lão sắc quỷ trộm hương cướp ngọc.

Sở Tiên Lưu hừ lạnh nói:

- Tại sao lại không phải là tặc hoà thượng tham ăn trộm uống? Truyện "Côn Luân "

Hai người nhìn nhau cùng cười nhạt.

Sở Tiên Lưu quay đầu lại nói: Truyện "Côn Luân "

- Cô bé, lời hay ai ai cũng nói được, nhưng còn có rất nhiều chuyện, ngươi không chối được đâu.

Âm thanh chưa dứt đã nghe một giọng nói rất âm trầm vang lên:

- Lời của Tiên Lưu công rất có lí, như việc chiếc hộp đó có chối cũng không được. Truyện "Côn Luân "

Liễu Oanh Oanh đưa mắt nhìn theo, chỉ nhìn thấy một người đứng trong bóng tối, thân hình to lớn, râu dài phất phơ, nhìn thoáng qua giống như hình dáng của Lôi Chấn, chắc là chủ nhân của Lôi Công bảo Lồi Hành Không thì trong lòng không khỏi tức giận cười nhạt nói:

- Lôi bảo chủ thật biết chối cãi, vừa được kiếm chác lại còn khoe khoang, mắt cá thay ngọc, cột gỗ thay đá.

Lôi Không Hành nghe mà tim đập thình thịch: “Hỏng rồi, chẳng lẽ chiếc hộp giả đó rơi vào tay con nữ tặc này thì bị nó phát hiện sơ hở?” Đột nhiên ánh mắt lộ vẻ hung ác nhìn về phía Liễu Oanh Oanh.

Liễu Oanh Oanh đang rất hứng thú, vừa định nói ra chuyện hộp thật hộp giả thì lại nghe Cửu Như nói:

- Cô bé con, đánh trống không cần đánh dồn dập, cao thủ giao đấu điểm tới là dừng.

Liễu Oanh Oanh thấy Cửu Như nói rất trịnh trọng thì lập tức ngừng lời. Sở Vũ lại không hiểu điều này, vẫn kêu lên:

- Con tiện nhân, chiếc hộp mà ngươi đánh cắp vẫn phải giao ra đây mới được.

Liễu Oanh Oanh liếc nhìn bà ta, nói:

- Ta chưa từng nhìn thấy chiếc hộp đó, lấy gì mà giao?

Sở Vũ cười nhạt nói:

- Chẳng có bằng chứng gì, ngươi có dám để ta lục soát không?

Liễu Oanh Oanh hơi cau mày, cười nhạt nói:

- Được lắm, nếu như lục soát mà không tìm thấy thì sao?

Sở Vũ cười nhạt nói:

- Nếu như tìm không ra thì coi như ngươi may mắn.

Liễu Oanh Oanh quắc mắt lạnh nhạt nói:

- Vậy thì không được, tìm không ra ngươi phải tự chặt hai tay.

Sở Vũ kinh ngạc, giận dữ quát:

- Dưới vòm trời làm gì có loại đạo lí ấy? Ai mà biết được ngươi có giấu vào một chỗ nào khác hay không?

Liễu Oanh Oanh chỉ cười nhạt.

Lương Tiêu nhiều lần định nói nhưng lại thôi, cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa nói:

- Ta lấy tính mệnh ra đảm bảo trên người cô ta không hề có chiếc hộp sắt.

Sở Vũ nói:

- Ngươi thì biết gì? Chẳng lẽ ngươi đã lục soát người nó?

Người nói thì vô ý, nhưng người nghe lại có lòng, Liễu Oanh Oanh chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt đẹp trợn tròn trừng trừng nhìn Lương Tiêu.

Lúc này trong rừng tối tăm, Lương Tiêu tuyệt không biết vẻ mặt của Liễu Oanh Oanh có điều bất thường liền buột miệng nói:

- Trên người cô ấy có vật gì ta đều biết hết. Tóm lại chẳng có hộp sắt gì cả, nếu có nửa lời nói sai thì trời tru đất diệt.

Mọi người im bặt rồi đột nhiên hi hi ha ha, hắc hắc hà hà cười ầm cả lên.. Liễu Oanh Oanh trong lòng tức giận khổ sở, chỉ hận một nỗi không thể bẻ gãy cổ tên tiểu sắc quỷ này, cho hắn đao trắng đâm vào đao đỏ rút ra.

Thì ra vừa rồi trong chuông hai người thần trí mê loạn, gần như không chỗ nào là không chạm tới. Trên người Liễu Oanh nếu có hộp sắt thì Lương Tiêu há lại không biết. Những người ở đây đều rất từng trải, nghĩ tới bộ dạng của hai người khi chui ra khỏi chiếc chuông đồng thì sớm đã đoán ra vài phần. Sở Tiên Lưu hồi còn trẻ phong lưu đa tình, hiểu rõ việc tình cảm nam nữ, nghe nói vậy cũng mỉm cười thầm nghĩ: “Tiểu tử họ Lương này đúng là không biết giữ mồm giữ miệng, không thèm để ý gì tới thể diện con gái nhà người ta. Nhưng hai người bọn nó đã thân mật như vậy, tiểu tử này nếu như không phải loại đại gian đại ác thì đúng là trên người con bé kia không có hộp sắt. Nhưng người cướp hộp không phải là nó thì là ai chứ?” Ông ta trầm ngâm chưa quyết thì bỗng nghe Cửu Như cười nói:

- Lão sắc quỷ, người đừng có nhìn đông ngó tây, đã dùng rượu Bách Hoa Tiên lừa ta ra đây thì cũng phải có đầu có cuối chứ, để hoà thượng nhấp môi một chút nào?

Giọng nói của ông ta như tiếng chiếc chuông vang vọng khắp bốn phía, áp chế tiếng cười xung quanh xuống.

Sở Tiên Lưu mỉm cười nói:

- Lão hoà thượng hoang dã ông, nếu không chiều ông thì Sở mỗ keo kiệt mất rồi.

Liền nhấc ống ta áo lên để lộ ra một vò rượu, vết bùn trát trên nắp vò sớm đã được mở ra, mùi rượu thơm nồng khiến cho người ta muốn say. Cửu Như nuổt nước bọt ừng ực, cười gượng nói:

- Rượu ngon, rượu ngon, năm đó qua uống một lần mà miệng vẫn còn mùi thơm đến giờ chưa hết.

Liền chìa tay ra định cầm lấy thì Sở Lưu Tiên lại đưa tay ra chặn lại, cười nói:

- Lão hoà thượng, ông không sợ trong rượu có độc, uống vào là sẽ chết à?

Cửu Như cười nói:

- Sợ cái rắm, nếu có rượu uống có thịt ăn thì có chết cũng đáng.

Rồi đoạt lấy vò rượu, há miệng ra sức uống. Lương, Liễu Oanh Oanh hai người định ngăn lại cũng không kịp.

Sở Tiên Lưu trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói:

- Hoà thượng hay lắm, ta không được như ông!

Cửu Như ngừng uống, cười nói:

- Hoà thượng tuy hay nhưng không bằng rượu hay được.

Hai người nhìn nhau cười, mọi hiềm khích trong chớp mắt đã tan biến. Sở Tiên Lưu cười xong thì nói: Truyện "Côn Luân "

- Lão hòa thượng, cón muốn đấu nữa không?

Cửu Như nói:

- Đấu hay không đấu đều nằm trong suy nghĩ của ngươi, hoà thượng chỉ hầu theo thôi.

Sở Tiên Lưu lắc đầu thở nói:

- Tình thế bức bách, muốn bỏ cũng không được.

Mọi người nghe lời đối đáp đều thấy cảm thấy kỳ lạ.

Cửu Như biết Sở Tiên Lưu đã đoán ra Liễu Oanh Oanh không có hộp sắt, nhưng ông ta là một đại cao thủ, nếu cứ thế phủi tay cho qua thì khó làm moi người chịu phục. Liền đảo mắt ha ha cười nói:

- Nói hay lắm. Vậy là đấu văn hay đấu võ?

Sở Tiên Lưu nói:

- Quyết đấu còn phân ra văn võ hay sao?

Cửu Như nói:

- Đấu võ hả, chính là bắt chước bọn lưu manh đánh loạn, tất cả mọi người cùng xông lên một lượt. Các ngươi đông người thế mạnh, hoà thượng cũng đánh được sướng tay.

Sở Tiên Lưu lăc đầu nói:

- Lấy nhiều ức hiếp ít thì người quân tử không làm. Còn đấu văn thì thế nào?

Cửu Như cười nhạt nói:

- Lão sắc quỷ ngươi ra vẻ quân tử cái gì chứ? Hừ, đấu văn ư, đó chính là bên ngươi thay nhau ra đấu với hòa thượng về khinh công, quyền chưởng, binh đao, ám khí, nội lực, ngoại lực, chỉ cần là võ công thì các ngươi ra đề, nếu có người thắng được hoà thượng, hoà thượng lập tức vỗ đít bỏ đi, quyết không nói nửa lời.

Ông ta nghiêng mắt nhìn Lôi Chấn, cười đắc ý nói:

- Lôi đại lang, ngươi dùng chùy sắt trăm cân, người ta gọi là thiên chùy, đến đây đến đây, chúng ta trước hết hãy đấu khí lực.

Lôi Chấn bị ông ta một gậy đánh bay chuỳ sắt, làm sao còn dám đồng ý, nhưng nếu không ứng chiến thì lại sợ làm nhục đến danh tiếng của gia đình, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch ra. Cửu Như cười dài nói:

- Con không dám thì còn có cha. Lôi Hành Không, ngươi hiệu là Nhạc Dương lâu, quyền pháp đệ nhất ở phía tây, có dám đấu với hoà thượng không?

Lôi Hành Không hừ lạnh một tiếng, vẫn ẩn trong bóng tối không hề động đậy.

Sở Tiên Lưu cười nói:

- Lão hòa thượng, không cần phải tránh mạnh tìm yếu. Sở Vũ, đưa kiếm cho ta.

Sở Vũ đang buồn phiền vì chồng, bỗng thấy thúc phụ đứng ra thì vui mừng không nén được, vội vàng lấy trường kiếm hai tay dâng lên. Sở Tiên Lưu đỡ lấy kiếm rồi đứng thẳng người lên. Cửu Như biết rõ Sở Tiên Lưu kiếm pháp rất cao, một khi giao đâu thì muốn định rõ thắng bại cũng phải sau năm trăm hiệp, nhưng lại nghĩ người này đã có muốn dừng tay, nhất định không dùng hết sức, có lẽ đấu không quá trăm hiệp cũng sẽ nhận thua cho êm chuyện. Sở Tiên lưu chính là kẻ dẫn đầu trong quần hùng, một khi đầu hàng thì những kẻ còn lại không đáng nói tới. Tính toán đã xong liền chống gậy gỗ mun đứng dậy cười nói:

- Lão sắc quỷ, vậy chúng ta đấu binh khí.

Sở Tiên Lưu lắc đầu nói:

- Lão hòa thượng ông bổng pháp tinh tế kỳ diệu, Sở mỗ xin nhận thua.

Cửu Như không ngờ ông ta tỏ ra yếu kém như vậy, trong lòng đang cảm thấy hiếm có thì lại nghe Sở Tiên Lưu nói:

- Có điều hoà thượng ông đã nói tùy ta ra đề, vì vậy Sở mỗ tạm đưa ra một đề mục, thử ông một phen.

Cửu Như tuy cảm thấy có điều không ổn nhưng lời thì đã nói rồi nên chỉ đành cười khà khà nói:

- Tuỳ ngươi.

Sở Tiên Lưu từ từ bước lại gần một cây đại thụ to bằng một người ôm, thanh kiếm trong tay chớp lên, thân cây đã bị chặt đứt làm ba khúc. Sở Tiên Lưu đưa kiếm chọn lấy một khúc đặt trên mặt đất, cổ tay rung lên, ánh kiếm chớp động, khúc gỗ tròn đó lại ngay ngắn bị chẻ thành ba phần, Cửu Như bừng tỉnh nói:

- Lão sắc quỷ, định thi chẻ củi với hòa thượng sao?

Sở Tiên Lưu cười không đáp, trường kiếm lại vung ra một đóa kiếm hoa, đem chia khúc gỗ tròn có đường kính khoảng ba thước đó nhất nhất chia thành chín phần bằng nhau. Nụ cười của Cửu Như tắt dần, lông mày bạc khẽ nhướng lên, chỉ thấy Sở Tiên Lưu tay áo rộng quét đất, trường kiếm tạo ra hàng đóa kiếm hoa màu bạc, càng múa càng nhanh, càng lúc càng dày đặc, kiếm quang chói mắt không thể nhìn rõ. Phút chốc kiếm biến quang chợt biến mất, Sở Tiên Lưu cầm kiếm lùi lại, chỉ thấy khúc gỗ tròn đó đã bị chặt thành vô số cây đũa gỗ nhỏ bé dài khoảng gần một thước tập trung thành một đống chứ không rời ra. Những người xung quanh không ai là không nín thở, cứ như thể hễ thở ra một hơi cũng có thể khiến cho đống que gỗ nhỏ xíu ấy bay tứ tung hết.

Cửu Như cười nhạt nói:

- Thì ra không phải là chẻ củi mà là chẻ tăm. Lão sắc quỷ, kiếm pháp này của ngươi gọi là gì?

Sở Tiên Lưu cười nói:

- Tên là Xuân sắc tam phân (ba phần sắc xuân).

Cửu Như gật đầu nói:

- Sắc xuân ba phần, hai phần thành đất bụi, một phần theo dòng nước trôi đi (người dịch: đây là bài từ Dương Hoa của Chương Chất Phu). Tên rất nho nhã, kiếm pháp cũng rất rực rỡ. Xuân sắc ba phần, một kiếm chia làm ba, rất hay, rất hay, nói như vậy thì hoà thượng cũng phải làm được y như thế ư?

Võ công của ông ta đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, việc lớn việc khó không gì là không thể làm, đã nhìn thấy kiếm pháp mà Sở Tiên Lưu dùng ra thì bắt chước như vậy cũng không phải là không thể.

Sở Tiên Lưu cười nói:

- Không phải, không phải, ta chỉ muốn hỏi lão hoà thượng ông trong đống que gỗ này có tổng cộng có bao nhiêu que?

Cửu Như lập tức há miệng trợn mắt, vừa rồi ông ta chỉ toàn lực quan sát biến hoá của kiếm chiêu, hoàn toàn không để ý đến số lượng của những thanh gỗ này, bị hỏi như vậy tức thì cứng miệng. Sở Tiên Lưu lạnh lùng nói:

- Hoà thượng ông nếu nhìn không ra thì cũng có thể nhặt từng thanh một mà đếm, nếu như đếm rõ ràng được thì cũng tính là ta thua.

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc: “Như vậy chẳng phải chắc chắn sẽ thua hay sao?” Cửu Như thì lại vuốt râu cười nhạt, trong lòng thầm chửi: “Hoà thượng nếu phải đếm bằng tay thì dù có thắng cũng còn mặt mũi gì nữa? Hừ, lão quỷ già đời xảo quyệt, đã muốn thua mà cũng đòi thua một cách oanh liệt nữa.” Còn đang phân vân khó quyết định thì bỗng nghe thấy Lương Tiêu cười nói:

- Cưủ Như đại sư, ông nói câu xuân sắc ba phần, một kiếm chia làm ba đó là có hàm ý gì?

Cửu Như tâm trí không tập trung, thuận miệng nói:

- Gọi là tam phân chính là một kiếm lão vung ra bất luận có bao nhiêu đối thủ cũng đều chặt hết thành ba đoạn. Chỉ có điều gỗ là vật chết nhưng người thì sống nhăn, làm gì có kẻ nào đứng yên mặc cho lão chém chứ? Hơn nữa giết người thì một kiếm là đủ, cần gì nhất định phải chặt thành ba khúc. Vì vậy kiếm pháp này cũng chẳng ra gì, nhưng nếu dùng để chặt đũa làm tăm thì cũng không tồi.

Ông ta đã trúng kế, trong lòng rất bực bội nên cũng chỉ có thể gõ gạc bằng cách nhạo báng kiếm pháp mấy câu, nhưng bởi kiến thức sâu rộng, câu nào cũng chính xác nên Sở Tiên Lưu không thể phản bác lại, đành phải sầm mặt cười nhạtLương Tiêu cười nói:

- Nói như thế thì cho dù có bao nhiêu que tăm, ông ta đã chém ra một chiêu là nhất định phải chặt hết thành ba đoạn?

Cửu Như gật đầu nói:

- Không sai.

Lương Tiêu nói:

- Không tính nhát kiếm thứ nhất chặt cây lấy gỗ, sau đó một chiêu thành ba phần, hai chiêu thành chín phần, ba chiêu thành hai bảy phần, dám hỏi đại sư Sở Tiên Lưu tổng cộng dùng bao nhiêu chiêu?

Cửu Như nhướng lông mày, nói:

- Cái này hoà thượng lại nhìn rất rõ, tất cả là sáu chiêu…

Nói xong bấm đầu ngón tay tính toán, có điều ông ta tuy võ công cao cường, thần thông vô địch nhưng con người lại bình dị khoáng đạt nên việc tính toán không phải là sở trường. Sở Tiên Lưu quen biết với ông ta đã lâu, biết rõ điểm yếu này của lão hòa thượng nên đặt ra cái bẫy này để khiến ông ta trúng kế.

Cửu Như nhăn trán bấm ngón tay, tính toán hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn tính không ra, đành xoa cái đầu trọc lóc quay ra cười nói với Lương Tiêu:

- Tiểu tử, cái này quá dễ rồi, hoà thượng lười tính lắm, ngươi nói xem cuối cùng có bao nhiêu thanh?

Lương Tiêu trong lòng cười bò ra: “Loại phép tính này thật quá đơn giản, ở Thiên Cơ cung đứa trẻ con lên ba cũng có thể tính ra được.” Tuy nhiên ngoài mặt vẫn như không, nói

- Đã là xuân sắc ba phần, nếu như ba chiêu chặt thành hai bảy phần, lại chém một lần nữa, bốn chiêu chính là được tám mốt phần, cứ tính như thế thì năm chiêu là hai trăm bốn ba phần, sáu chiêu phải là là bảy trăm hai chín phần.

Cửu Như vỗ tay cười nói:

- Đúng rồi, là bảy trăm hai chín thanh. Lão sắc quỷ, con số này nếu như không đúng thì chính là kiếm pháp của ngươi kém cỏi, chiêu “Xuân sắc tam phân” đó phải đổi thành “Đầu óc mê muội” mới đúng.

Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:

- Lão hoà thượng ông đắc ý cái rắm, là người ta tính ra thì có liên quan gì đến ông chứ!

Cửu Như cười nói:

- Tóm lại là ngươi có nhận thua hay không?

Sở Tiên Lưu nói:

- Thua thì thua, lão phu không vô lại như ông.

Cửu Như giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng khen ngợi:

- Được lắm, không hổ thẹn là lão sắc quỷ, nói năng làm việc đều vô cùng lưu manh.

Sở Tiên Lưu không thèm để ý đến ông ta, quay sang nhìn Liễu Oanh Oanh nói:

- Việc hơi kỳ quặc, lão phu phải điều tra lại một lần nữa, hôm nay tạm dừng ở đây, nhưng nếu như hung thủ quả thật là ngươi thì dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu.

Mọi người nghe vậy rất kinh ngạc, bọn họ đều biết rõ sự thần thông của Cửu Như, thiếu đi Sở Tiên Lưu thì lúc này quả thật chẳng ai có thể cản trở nổi.

Liễu Oanh Oanh khẽ cười, nói:

- Xin cứ tự nhiên.

Sở Tiên Lưu cười nhạt một tiếng, đang định phất tay áo bỏ đi thì chợt nghe có tiếng người cười vang rồi nói:

- Khoan đã.

Mọi người đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy một người mặc áo xanh, chân không chạm đất từ đám đông bước ra, vòng tay cười nói:

- Vãn bối Thích Hải Vũ tài hèn sức mọn, muốn lĩnh giáo Cửu Như đại sư một chút khinh công.

Lương Tiêu nhận ra người này chính là người đàn ông trung niên đã chạy bộ đuổi theo con ngựa Yên Chi bên ngoài thành Cô Tô, chỉ thấy hắn thân hình cao gầy, mắt to môi mỏng, gò má nhô cao. Cửu Như nhìn thấy thân pháp hắn nhẹ nhàng thì trong lòng suy nghĩ rồi nói:

- Ngươi họ Thích?

Người trung niên áo xanh cười nói:

- Không sai, kẻ hèn mọn Thích Hải Vũ, chữ Thích trong Thích Ca Mâu Ni (ngoại hiệu của đức Phật Tổ), chữ Hải trong chú sơn chứ hải (nâng núi đỡ biển), chữ Vũ trong phong vũ thế chí (mưa gió đỉnh điểm).

Lúc nói lắc lư đầu óc, vẻ mặt có sự đắc ý. Cửu Như cười hì hì rồi chợt nói:

- Hay quá, hóa ra lão rùa đen chính là cha ngươi.

Thích Hải Vũ biến sắc mặt, tức giận nói:

- Đại sư là bậc tiền bối, xin ăn nói cẩn thận một chút.

Cửu Như cười nói:

- Hay lắm, họ Thích các ngươi làm vua ở đảo Linh Ngao, sao đột nhiên lại đến đây nhiễu sự? Chẳng lẽ tiểu nha đầu đến tận đảo Linh Ngao ăn trộm của nhà ngươi thứ gì sao?

Thích Hải Vũ đắc ý nói:

- Nếu đã ăn trộm thì tin rằng cô ta cũng không rời khỏi đảo nổi. Đứa con gái này hành vi độc ác, vãn bối chỉ là trên đường thấy chuyện bất bình mà rút kiếm ra tương trợ thôi.

Bỗng nghe Liễu Oanh Oanh lạnh nhạt nói:

- Ta thấy ngươi chỉ là "trên đường thấy ngựa quý, thấy vật báu nổi lòng tham" thì có.

Thích Hải Vũ mặt dày đỏ lên, chỉ cười gượng.

Cửu Như ngạc nhiên nói:

- Cô bé con, nói vậy là sao?

Liễu Oanh Oanh nói:

- Tên này nhìn thấy con ngựa của tôi thì sống chết đòi mua, tôi không chịu bán nên hắn liền bám riết không chịu buông tha.

Cửu Như ngắm nghía Thích Hải Vũ rồi nói:

- Lão rùa đen xấu xa cũng tính là một hán tử ngay thẳng, tên rùa đen nhỏ nhà ngươi sao kém cỏi như vậy chứ?

Thích Hải Vũ lại không hề có vẻ xấu hổ, cười hi hi nói:

- Câu nói này của đại sư sai rồi, ta giúp mọi người bắt trộm kiếm thì lấy chút thù lao cũng là hợp tình hợp lý. Bớt nói những lời vô vị đi, đại sư dám đấu cước lực với vãn bối hay không?

Cửu Như nói:

- Đấu thế nào?

Thích Hải Vũ nói:

- Trước tiên tới cổng đông thành Cô Tô, người đến trước là thắng.

Cửu Như thầm nghĩ: "Con rùa đen nhỏ này chân tay nhanh nhẹn, chắc chắn có được chân truyền của lão rùa đen. Đổi lại là lúc bình thường thì hoà thượng cũng sẵn sàng đấu với hắn, nhưng bây giờ đi đến Cô Tô thì tuyệt không phải là ý hay. Chỉ sợ rằng bên kia hoà thượng đấu khinh công với hắn thì bên này sẽ có người đối phó con bé này. Nhưng nếu như mang theo cả con bé, hòa thượng có thêm gánh nặng thì lại sợ không nhanh bằng hắn. Hừ, con rùa đen nhỏ này võ công không bằng cha hắn nhưng lại giảo hoạt hơn nhiều, chiêu điệu hổ li sơn này, con bà nó đúng là rất hay.

Nhưng ông ta sớm đã khoa trương, không thể nuốt lời, chỉ còn biết hối hận: "Hoà thượng bắn nhạn nhiều thì ngược lại bị nhạn mổ mắt, sớm biết thế này thì thà đấu võ cho sướng tay.

Sở Tiên Lưu thua trước một trận, đang buồn rầu liền cười nhạt nói:

- Lão hoà thượng, người xuất gia không được nói dối, lời nói ra như bát nước đã hắt đi, nói tóm lại là lão không được vô lại đâu.

Cửu Như bị ông ta coi thường thì nhất thời nổi máu lên, cao giọng nói:

- Ai trốn tránh chứ, đấu thì đấu.

Bỗng nghe Lương Tiêu nói:

- Khoan đã.

Cửu Như vốn đang buồn rầu, nghe vậy thì tinh thần phấn chấn: "Tiểu tử này thông minh như quỷ, chờ xem hắn có chủ ý gì?" Liền nói:

- Ngươi có điều gì muốn nói?

Lương Tiêu cười nói:

- Quân đấu với quân, tướng đấu với tướng, đại sư ông là người đứng đầu bên ta, sao lại có thể tuỳ tiện ra trận chứ? Trận này giao cho vãn bối là được.

Mọi người nghe xong thì huyên náo cả lên, còn có người bật cười thành tiếng.

Cửu Như xoa xoa cái đầu trọc, cũng cảm thấy khó khăn, nói:

- Cậu bé, khinh công của đảo Linh Ngao là đứng đầu thiên hạ, không được nói bừa.

Lương Tiêu cười nói:

- Cái đó không sao, tiểu tử làm hòn đá thử vàng, thử tài năng của người này xem hắn có xứng là địch thủ của đại sư hay không. Tiểu tử có thua thì đại sư mới đấu cũng không sao mà.

Rồi đảo mắt cười nói:

- Thích huynh thấy thế nào?

Thích Hải Vũ hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười nhạt nói:

- Ai là Thích huynh của ngươi? Ta đang nói chuyện với Cửu Như đại sư, có chỗ để ngươi chen vào ư?

Lương Tiêu ha ha cười nói:

- Có chí không cần tuổi cao, nhiều người tuổi tuy lớn nhưng sống chẳng khác gì con chó.

Thích Hải Vũ mắt trợn lên có vẻ tức giận. Cửu Như thầm nghĩ: "Thằng bé này khiêu khích như vậy, chẳng lẽ có cách chắc thắng? Ừm, cứ để nó thử xem. Chắc là con rùa đen nhỏ này cũng không dám giở trò gì trước mặt hòa thượng." Liền lập tức cười nói:

- Cũng được, rùa đen nhỏ, ngươi hãy đấu chơi với tiểu tử này, thắng được nó thì hòa thượng sẽ đấu với ngươi.

Thích Hải Vũ nghe ông ta nói vậy muốn phản bác cũng không được mà không phản bác cũng không xong, nhất thời mặt tím bầm, đột nhiên cười dài ầm ĩ, tiếng cười đến đâu thì lá cây rào rào rơi xuống đó. Thích Hải Vũ cười xong thì lạnh nhạt nói:

- Cũng được, cứ làm như lời đại sư nói. Có điều Thích mỗ vẫy vùng biển rộng, trước nay chưa từng ra tay vô ích. Đã là đánh cược thì phải có vật để cược, hừ, tiểu tử, nếu như ngươi thua thì lấy cái gì cho ta? Nếu như không có thứ gì đáng giá thì để lại một tay một chân cũng được.

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, người thông minh đều đoán ra Thích Hải Vũ cậy thân phận của mình, không muốn đấu với Lương Tiêu, nói như thế là muốn ép hắn thấy khó mà bỏ cuộc.

Lương Tiêu đang do dự chưa quyết thì chợt nghe Liễu Oanh Oanh nói:

- Họ Thích kia, nếu như anh ta thua thì ta sẽ đem con ngựa Yên Chi cho ngươi.

Lương Tiêu trong lòng chấn động mạnh, Thích Hải Vũ thì mừng rỡ ra mặt, chỉ sợ đối phương hối hận đổi ý nên vội vàng tiếp lời nói:

- Nói thật không vậy?

Liễu Oanh Oanh quả quyết nói:

- Quyết không hối hận.

Lương Tiêu quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cô mím chặt môi, hai mắt lấp lánh, thấy Lương Tiêu nhìn tới chỉ hừ khẽ một tiếng rồi hậm hực quay mặt đi. Lương Tiêu không biết vì sao đột nhiên cô lại biến thành lạnh nhạt với mình như vậy, trong lòng lo lắng không yên, lại sợ nếu như mình thua, cô mất đi con ngựa yêu quý thì sẽ càng đau khổ. Nếu làm cho cô đau khổ thì mình sống trên đời này còn có hứng thú gì nữa? Trong chớp mắt, một cảm giác bi hùng hào khí nổi lên trong lòng, hắn cười lớn nói:

- Quyết định như vậy đi, nhưng cách đấu do tôi đưa ra.

Thích Hải Vũ cười nói:

- Cách đấu gì? Đấu quyền cước cũng được, nội công cũng được, kể cả binh đao ám khí Thích mỗ đều chấp nhận hết.

Lương Tiêu bật cười nói:

- Không cần như thế, đã nói đấu khinh công là đấu khinh công, chỉ là chạy đường dài mất nhiều thời gian quá, chúng ta đấu ngay tại đây thôi.

Thích Hải Vũ bình sinh thích nhất những bảo bối quý hiếm, lúc này đã muốn có con ngựa thần Yên Chi nên cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, lập tức thầm nghĩ: "Với tên nhãi miệng còn hơi sữa nhà ngươi thì lão tử trong vòng hai bước là có thể tóm được, chạy đường dài cũng bằng thừa." Bèn đáp:

- Được, cứ theo ý ngươi.

Lương Tiêu bước tới trước đống que gỗ kia, quay lưng lại với đám đông, chọn ra bốn mươi lăm cây gậy gỗ, cắm từng cây một trên mặt đất, chớp mắt đã cắm kín phạm vi mười trượng. Mọi người đều rất ngạc nhiên không biết tiểu tử này có ý định gì. Liễu Oanh Oanh liếc mắt nhìn trộm, thấy trận địa gẫy gỗ đó xếp thành hình giống con linh quy, trong lòng không khỏi giận dữ: "Tiểu sắc quỷ giở trò gì vậy, lúc này vẫn còn tâm trí đi cắm thành hình con rùa ở đây. Hừ, nếu hắn để thua mất con Yên Chi thì ta... ta đời này kiếp này sẽ không thèm để ý đến hắn nữa."

Lương Tiêu cắm xong bốn mười lăm cây gậy gỗ thì tung người lên nhẹ nhàng hạ xuống trên một cây gậy nhỏ ở phía đông, cười hi hi nói:

- Thích tiên sinh, mời.

Thích Hải Vũ nhìn thấy kì lạ, nhíu mày hỏi:

- Đây là trận thế gì?

Lương Tiêu cười nói:

- Các hạ đã là rùa đen nhỏ nên ta tất nhiên phải lấy trận rùa đen ra để tiếp đãi.

Thích Hải Vũ mặt dài tối sầm, tức giận nói:

- Tiểu tử thối, mẹ kiếp đấu võ là đấu võ sao mà lắm lời thế...

Lương Tiêu cười nói:

- Được, được, nói vào vấn đề chính. Chúng ta sẽ chạy trên đầu những cây gậy này, nếu như ta bị ngươi bắt được thì coi như ta thua, ngoài ra nếu như ai hai chận chạm đất trước cũng coi như là thua.

Thích Hải Vũ thấy những cây gậy gỗ này vô cùng nhỏ yếu, dẫm lên là gãy, hắn hơi trầm ngâm rồi đột nhiên bay lên đầu một cây gậy ở phía tây, vừa hạ chân xuống liền chạy trên những cây gậy nhỏ về phía trước ba bước, dừng lại ở giữa trận, đứng ở trung tâm, như vậy đã chiếm được mấu chốt của trận, các cây gậy xung quanh không cây nào là không với tới được.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...