Con Gái Của Đại Tá

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Hà Tiểu Vi bị tiếng huấn luyện ở bên ngoài đánh thức, vừa mở mắt ra, cô thấy mẹ vẫn nằm ở bên cạnh, nhưng không thấy ba đâu, chắc ba cô đi huấn luyện rồi, cô lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Sau khi Hướng Khai Hoa kết thúc giờ huấn luyện buổi sáng, anh vừa về ký túc xá đã thấy vợ con mình dậy rồi, vợ anh đang cho em bé bú sữa.

"Xong rồi?"

"Ừ. Xong rồi." Hướng Khai Hoa khoác khăn lông lên vai, cầm chậu rửa mặt lên, “Sửa soạn một chút, rồi chúng ta cùng đi khách sạn ăn cơm nhé.”

“Dạ… vâng.”

Hướng Khai Hoa cầm chậu đi ra ngoài rửa mặt, trước khi đi còn nhìn đứa nhỏ một cái, Hà Tiểu Vi liền nhân cơ hội toét miệng cười, thế nhưng sữa trong miệng cô còn chưa nuốt xuống hết, nên lập tức cô bị sặc, Hướng Khai Hoa bước một bước dài đi tới, “Làm sao vậy”

“Không có chuyện gì, con mình uống sữa quá nhanh, nên bị sặc sữa, anh mau đi rưả mặt đi.” Trần Mai buồn cười nhìn bộ dạng gấp gáp của chồng, vừa lấy khăn lau miệng cho đứa nhỏ.

Hướng Khai Hoa sờ đầu một cái, vừa đi vừa nghĩ rõ ràng là vì hồi nãy em bé cười nên mới bị sặc, làm gì có chuyện bú sữa bị sặc chứ! Đứa nhỏ chính là cười với mình nha, Hướng Khai Hoa nghĩ đến đây, trong lòng vui sướng, làm cha rồi suy nghĩ cũng khác thật.

Hướng Khai Hoa mang theo vợ con đến Toàn Tụ Đức, một nhà ba người Lưu Minh Tuấn đã sớm ở đó chờ anh.

“Khai Hoa, chị dâu, bên này………” Lưu Minh Tuấn ngoắc ngoắc tay, ở bên ngoài Lưu Minh Tuấn luôn luôn gọi tên đối phương.

“Chị dâu, ngồi ở đây”. Lý Hoan vội vàng đứng lên, kéo chỗ ngồi bên cạnh mình ra.

Trần Mai nói tiếng cám ơn, rồi ngồi xuống.

“Mẹ, đây là con gái của bác Hướng mà ba đã nói sao?” Lưu Khải hơn ba tuổi nghẹo đầu nhìn đứa bé so với nó còn nhỏ hơn.

“Đúng vậy, đây chính là em gái nhỏ mà ba con đã nói đó.” Lý Hoan sờ sờ đầu con trai, cười nói.

Đàn ông thì tất nhiên là nói chuyện của đàn ông, phụ nữ thì tự có đề tài riêng của phụ nữ, Trần Mai vừa mới được làm mẹ, cô có rất nhiều chuyện muốn học hỏi Lý Hoan, gạt bỏ sự khác nhau, tuy hai người là lần đầu tiên gặp mặt, lại rất hận là không được gặp nhau sớm hơn, cho đến khi thức ăn được dọn lên đầy đủ, thì hai người mới nhìn nhau cười một tiếng không nói chuyện nữa.

Nơi này chính là vịt nướng “Toàn Tụ Đức” niềm tự hào của Bắc Kinh nha, Hà Tiểu Vi nhìn mấy người lớn ăn uống sảng khoái, ngay cả anh bạn nhỏ kia cũng đang say sưa ăn ngon lành, trong lòng Hà Tiểu Vi nóng nảy, ngày ngày chỉ có thể xem không có thể ăn thật sự rất đau khổ mà!

Hà Tiểu Vi được mẹ ôm trong ngực, nhìn mẹ mình đang gắp một miếng vịt chuẩn bị đưa vào miệng, Hà Tiểu Vi dùng sức phát ra những âm thanh vô nghĩa, hi vọng sẽ được đám người lớn chú ý đến mình.

Trần Mai cúi đầu nhìn vào mắt đứa nhỏ, cố gắng nuốt miếng vịt đang ở trong miệng xuống, vỗ vỗ lưng em bé, Hà Tiểu Vi vừa cố gắng ê a, vừa lôi kéo tay của mẹ mình, trong miệng còn dùng sức phát âm.

Mấy người lớn thấy em bé như vậy, còn chưa hiểu ra sao, Lưu Khải nghiêng đầu nhìn em gái nhỏ nói, “Mẹ, em bé hình như đói bụng, em ấy muốn ăn vịt nướng nha.” Vừa nói, Lưu Khải vừa lấy miếng thịt vịt mẹ cho nó đặt vào trong tay Hà Tiểu Vi, “Em bé à, ăn đi nè.”

Hà Tiểu Vi toét miệng cười, đứa nhỏ này thật tốt, Hà Tiểu Vi liền đưa miếng vịt vào trong miệng, nhưng là cô còn chưa có răng a,………… Hà Tiểu Vi nhìn hàng nước miếng của mình trên miếng da của thịt vịt, không nhịn được muốn khóc, chỉ có thể xem không có thể ăn nỗi khổ này ai có thể hiểu chứ!

Mấy người lớn bị hành động của em bé làm cho sợ ngây người, Trần Mai phục hồi lại tinh thần, lấy miếng thịt trong tay đứa nhỏ đi, “Tiểu bảo bối, bây giờ con còn nhỏ. Không thể ăn cái này được đâu, biết không?”

Hà Tiểu Vi kéo cái miệng nhỏ nhắn, rất uất ức, mọi người thấy bộ dạng đứa nhỏ như vậy không nhịn được cười ha ha. Lưu Minh Tuấn vừa cười, vừa vỗ vào bả vai của bạn thân, “Anh Hướng à, anh là người nghiêm túc, như thế nào lại có thể sinh ra một con nhóc tinh quái như vậy……… hahaha………”

Lý Hoan cũng không nhịn được có chút buồn cười, lại nhìn đứa nhỏ một cái, thấy đứa nhỏ vùi mặt vào trong ngực của mẹ nó, nhất thời ngạc nhiên, “Nhìn kìa, em bé còn biết xấu hổ nữa nha, hahaha………….. Thật là một đứa nhỏ thông minh.” Lý Hoan càng nhìn đứa nhỏ càng thích, cô chỉ có một đứa con trai, hiện tại đất nước đang thi hành chính sách kế hoạch hóa gia đình, một đôi vợ chồng chỉ có thể có một đứa con, Lý Hoan muốn con gái, nhưng lại không thể sinh lần nữa, từ trước trong lòng cô đã có chút tiếc nuối, bây giờ nhìn thấy em bé nhỏ đáng yêu như vậy, cô thật sự thích vô cùng.

“Chị dâu, dứt khoát để đứa nhỏ làm con nuôi của em đi, em chỉ muốn con gái,nhưng nhà em lại chỉ có một thằng nhóc lì lợm, để đứa nhỏ này làm con của em đi.”

Lưu Minh Tuấn cười nói, “Chủ ý này hay, anh Hướng, về sau hai nhà chúng ta chính là anh em……. Nào cùng uống ly nữa, đúng rồi, anh Hướng, tên của đứa nhỏ anh đã đặt chưa? “

Hướng Khai Hoa nhìn về phía vợ mình, Trần Mai không rõ gật đầu, Hướng Khai Hoa và bạn già uống một ly, mới nói: “Tên của đứa nhỏ là Hướng Vi.”

“Này, anh Hướng, hình như anh không có suy nghĩ nha, rốt cục anh có đồng ý hay không?” Lưu Minh Tuấn thấy bộ dạng Hướng Khai Hoa không nóng không lạnh, suýt nữa phát điên.

Trần Mai cười hì hì một tiếng, “Anh ấy đồng ý rồi đó.”

Lưu Minh Tuấn cười ha ha, “Anh Hướng, cái anh này anh đúng là……… haha”

“Được rồi, được rồi, mọi người mau ăn cơm, ăn đồ nguội không tốt”. Lý Hoan thoáng vụng trộm nhéo Lưu Minh Tuấn, trong miệng cười nói.

Mọi người tiếp tục náo nhiệt vui vẻ ăn cơm, trong lòng Hà Tiểu Vi buồn bực vô cùng, cảm giác đói bụng rất tệ, thích đồ ăn nhưng lại không thể ăn!

Ăn cơm xong, hai gia đình nghỉ ngơi ở đây một chút, buổi chiều Hướng Khai Hoa và Lưu Minh Tuấn còn có việc nên không dám ở lâu.

Trước khi đi, Lý Hoan ôm đứa nhỏ, nhìn Trần Mai nói: “Chị dâu, tối hôm nay để đứa nhỏ ở nhà em được không?”

Trong lòng Trần Mai lo lắng cho đứa nhỏ, nhưng lại thấy em gái năn nỉ, cô thật không biết nên phải làm sao nữa.

“Chị dâu, quê hương vợ của em còn là quê hương của đứa nhỏ ở đó có tập tục, tuy là nhận con nuôi nhưng cũng phải ôm đứa nhỏ về nhà ở mấy ngày, chị xem………..” Lưu Minh Tuấn giải thích

Người ta đều đã nói tới mức này rồi, trong lòng Trần Mai cho dù không muốn cũng không thể từ chối được, “Vậy………….. Vậy thì phải làm phiền em gái rồi.”

“Hai nhà chúng ta, còn nói chuyện khách sáo làm gì. Chị dâu yên tâm, nhất định em sẽ chăm sóc Vi Vi chu đáo.” Lý Hoan thấy Trần Mai đồng ý, lập tức cười nói.

Hướng Khai Hoa trợn mắt nhìn Lưu Minh Tuấn, trước giờ anh chưa từng nghe nói có phong tục này nha!

Trong lòng Lưu Minh Tuấn biết lấy cớ này không thể gạt được anh ta, trừng mắt nhìn lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.

Trần Mai và Lý Hoan đang nói chuyện đứa nhỏ, nên không nhìn thấy giờ phút này hai gã đàn ông đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Hà Tiểu Vi được Lý Hoan ôm trong ngực, nghẹo đầu nhìn ba cô và cha nuôi, ở trong lòng suy nghĩ, hiện tại ánh mắt của cha mình và cha nuôi đang ẩn chứa điều gì?.

Cho đến khi Lưu Minh Tuấn thừa dịp hai bà vợ không chú ý, nhẹ nhàng nói nhỏ một câu, “Em cũng muốn tốt cho anh thôi.” Rồi vỗ vai Hướng Khai Hoa, lộ ra vẻ mặt chắc anh hiểu được chứ, nháy mắt ra hiệu. Hà Tiểu Vi khẽ nhếch miệng, cô đã được tính kế rồi? Chính là để tạo cơ hội cho ba mẹ mình? Hà Tiểu Vi đầu đầy hắc tuyến, dường như, hình như, giống như quả thật cô là cái bóng đèn nha, ba và mẹ đã không có cơ hội tốt để nói chuyện.

Hà Tiểu Vi chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng cười thầm cha nuôi của mình không hổ danh là huấn luận viên chính trị, biết kế giương đông kích tây, nhìn lại ba mình, biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi, nhìn bộ dạng giả khờ của ba không biết có nên nói là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ rình sau” không nữa, ngược lại có vẻ như cha nuôi bị tính kế, Hà Tiểu Vi cảm thấy, rất có khả năng này.

Nhà Lưu Minh Tuấn ở Bắc Kinh, Lý Hoan dắt theo hai đứa nhỏ, vẫy tay chào hai vợ chồng họ Hướng và chồng của mình, rồi đi về trước .

Trần Mai thấy cái đầu nhỏ của con gái nằm ở trên vai Lý Hoan, trên mặt còn nở nụ cười thật to, khua đôi tay nhỏ bé, trong miệng còn y y nha nha hướng vợ chồng cô nói gì đó, Trần Mai luyến tiếc có chút dở khóc dở cười.

“Được rồi, anh Hướng, chúng ta cũng nên đi về thôi. Yên tâm đi, vợ em sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt.”

Lý Hoan ôm đứa nhỏ vào sân, lúc này ở Tứ Hợp Viện có mấy ông già đang tụm một chỗ ngồi tán gẫu, thấy Lý Hoan ôm một đứa bé trở về, mọi người nói giỡn, “Ơ, Lý Hoan, khi nào thì con với chồng con sinh được đứa bé lớn như vậy thế.”

Cha của Lý Hoan tên là Lý Minh Dụ, mẹ tên là Tiết Nhàn, đều là người gốc Bắc Kinh, giờ phút này nhìn thấy con gái mình ôm một đứa nhỏ đi vào, cũng há to miệng.

“Xem thím nói kìa, đây là con gái của bạn thân chồng con, hôm nay hai nhà tụi con kết nghĩa anh em, con rất thích đứa nhỏ này, nên ôm nó về nhà nuôi mấy ngày.”

“Bà ngoại, ông ngoại……….” Lưu Khải vừa vào cửa đã nhào thật nhanh vào lòng ông ngoại nó.

“Haha……… mau lên để ông ngoại sờ sờ cái bụng nhỏ của con, xem con có được ăn no không nào.”

Lập tức Lưu Khải liền nâng cao cái bụng nhỏ để cho ông ngoại nó sờ, “Ông ngoại, em gái còn chưa được ăn cơm, ông cũng sờ cái bụng nhỏ của em gái đi?” Vừa nói vừa lôi kéo cái tay của ông ngoại mình đi sờ cái bụng nhỏ của em bé trong ngực mẹ.

Trong sân mọi người đã sớm cười lăn lộn, Lý Minh Dụ cười nói: “Em bé còn nhỏ, ông ngoại sẽ không sờ bụng em.”

Lưu Khải cái hiểu cái không gật đầu, vẫn tiếp tục lôi kéo cánh tay của ông ngoại mình, dùng sức đi về phía trước, “Ông ngoại, ông ngoại, em gái rất đáng yêu, Khải Khải rất thích em gái, ông mau tìm cách để mẹ cho em gái ở lại nhà chúng ta đi, không được để mẹ trả em gái lại cho bác Hướng.”

Mọi người cười không khép miệng lại được, Lý Minh Dụ ôm cháu ngoại, giải thích nói: “Nhưng em gái con cũng còn có cha mẹ ruột nha, con để em gái ở lại nhà chúng ta, em gái cũng mất cha mẹ ruột rồi, không phải rất đáng thương sao?”

Chân mày bạn nhỏ Lưu Khải nhăn lại, một lúc thì nhìn mẹ, một lúc thì nhìn ông ngoại nó, không biết nên làm thế nào. Còn có người muốn chọc ghẹo Lưu Khải, cười nói: “Lưu Khải, con muốn có em gái nhỏ thế này, sao không bắt mẹ sinh cho một đứa, đó còn là em ruột của con nha”. Hiện tại đất nước đang thi hành chính sách kế hoạch hóa gia đình, nói lời này cũng chỉ nhằm mục đích trêu chọc đứa nhỏ, để xem nó phản ứng ra sao.

Lưu Khải lắc đầu nhỏ, “Không được, em gái rất thích khóc, rất đáng ghét. Em gái Vi Vi thì không khóc, con rất thích.”

“Lưu Khải, tất cả em bé đều khóc, em gái Vi Vi cũng sẽ khóc.”

Lưu Khải lắc đầu một cái, kiên quyết không tin em gái Vi Vi sẽ khóc, trong miệng không ngừng nói “Em Vi Vi sẽ không khóc” thấy người khác còn cười, Lưu Khải thẹn quá hóa giận, nắm chặt tay định đi đánh mấy người đó, bị ông ngoại nó kéo lại, mọi người thấy thế càng không nín được cười, nói to ông Lý thật có phúc, có một đứa cháu ngoại để giải buồn, hiện tại còn có thêm một đứa cháu gái, về sau trong viện này sẽ rất náo nhiệt nha.

Hà Tiểu Vi đang nằm trong ngực mẹ nuôi, vô cùng thích thú nhìn Lưu Khải, cô rất là muốn béo cái má của nó, mới vừa rồi ở khách sạn còn là một đứa bé ngoan ngoãn, thế nhưng bây giờ là tiểu quỷ thì đáng yêu hơn nhiều. Mặt Hà Tiểu Vi hưng phấn, không thể kiềm nén tâm trí, căn bản giờ phút này cô đã quên mình là một em bé, cho nên vẻ mặt Hà Tiểu Vi so với một đứa bé năm tháng tuổi mà nói là rất kì quái.

“Anh bạn nhỏ, thật xuất xắc.” Trong lòng Hà Tiểu Vi nghĩ như vậy, thế nhưng há mồm ra chính là một hồi y y nha nha, hơn nữa cô còn quơ múa đôi tay nhỏ xíu, ánh mắt vốn đã tròn lại còn tròn to hơn.

Lý Hoan thấy đứa nhỏ trong ngực vui mừng như vậy, hướng con trai cười nói: “Con trai, mẹ con mình đi cho em gái con uống sữa nào.”

Tiết Nhàn cười nói: “Trong nhà không có sữa bột, để mẹ ra ngoài mua.”

“Mẹ, trong nhà có, mấy ngày trước Minh Tuấn đã nói trước với con nên con đi mua rồi.” Lý Hoan trả lời.

“Con thật là………..haha” Tiết Nhàn vừa cười vừa đi theo vào phòng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...