Con Gái Của Đại Tá

Chương 56


Chương trước Chương tiếp

Hướng Vi ngồi bên cạnh ghế lái, ánh mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể Chu Thần Dật ngồi bên cạnh nói cái gì, thế nào cũng không trả lời, hoàn toàn coi anh như không khí.

Sau khi truyền dịch xong, mu bàn tay vẫn còn xanh xanh tím tím, mơ hồ còn có chút đau, Hướng Vi thở dài, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Chu Thần Dật thấy cô nhắm chặt hai mắt, có chút mờ mịt nhìn cô một cái, vẫn là dừng xe lại lấy một cái mền từ ghế ngồi phía sau đắp lên người cô, hai bàn tay siết chặt tay lái, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài một tiếng…

Hướng Vi không nói chuyện với anh, toàn coi anh như không khí, tuy buổi sáng cô không nói được lời dễ nghe, nhưng tốt xấu gì cô cũng nói với anh vài câu, Chu Thần Dật có chút thất bại nhìn cô.

Về đến nhà, Hướng Vi trực tiếp ngồi trên ghế sa-lon, cầm một quyển tạp chí lên lật xem, tiếp tục không để ý tới anh. Chu Thần Dật làm bộ ho khan vài tiếng, “Vi Vi, chúng ta nói chuyện chút đi có được không? Anh không hy vọng giữa chúng ta sẽ biến thành như thế này. Không có gì là không thể bước qua được nếu mất đi thời điểm quan trọng, em có ý kiến gì đối với anh thì em cứ nói ra, những chuyện có thể làm anh nhất định sẽ làm được.”

Hướng Vi vẫn như trước không ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếp tục xem tạp chí của mình. Chu Thần Dật xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy đi đến trước mặt cô, bỗng chốc lấy quyển tạp chí trong tay cô đi.

Hướng Vi lạnh nhạt nhìn anh một cái, ngước lên trời trừng mắt, đi dép vào rồi lại đến khay trà dưới bàn lấy ra một quyển tạp chí khác, trở lại ngồi trên ghế sa-lon tiếp tục xem, tiện thể còn khiêu khích liếc xéo anh một cái. Chu Thần Dật chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung rồi, “Vi Vi, em tính từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không nói chuyện với anh nữa sao? Có cái gì thì em hãy nói ra, anh không hề nghĩ sẽ muốn bắt buộc em cái gì cả.”

Hướng Vi chu miệng, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nói xong rồi sao? Nói xong rồi thì ngậm miệng, tôi không muốn nghe tiếng của anh nữa.”

Chu Thần Dật chỉ cảm thấy đại não muốn nổ tung mãnh liệt, hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt hẹp dài chớp cũng không chớp nhìn cô chằm chằm. Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào, là anh bảo tôi nói, tôi nói xong rồi.”

“Vi Vi, chúng ta nhất định cứ phải như thế này mãi sao? Anh biết em buồn anh, thật tình anh không có biện pháp mà, không phải là không muốn liên lạc với em mà không thể, khoảng một thời gian sau đó anh liên lạc với em lại không liên lạc được, cũng không ai biết em đi đâu cả. Còn Julie thì cô ấy căm ghét anh, anh gọi điện thoại tìm cô ấy nhưng cô ấy không nói cho anh biết em ở đâu, em biết không, khoảng thời gian đó, anh… Vi Vi, bất kể nói như thế nào, anh yêu em, về điểm này thì em không cần nghi ngờ gì cả. Lần này em bị ốm, vẫn là chị Mạn nói cho anh, thì anh mới biết là em đã về.”

“Đợi một chút, anh nói cái gì? Chị Mạn?” Hướng Vi vuốt vuốt tóc, có chút không thể tin hỏi.

Chu Thần Dật gật đầu, “Thật xin lỗi, Vi Vi, anh cũng không muốn…”

Hướng Vi nhếch miệng, “Tri âm đại tỷ… Chu Thần Dật, anh thật là thủ đoạn mà. Thật là làm khó chị ấy rồi, ẩn nấp bên cạnh tôi lâu như vậy, chính là vì thay anh hỏi thăm tin tức của tôi? Thật sự là làm khó cho chị Mạn rồi, hơn ba mươi tuổi mà còn phải giả vờ làm fan của tôi…”

“Vi Vi… Chị ấy cũng chỉ muốn chúng ta hòa hợp mà thôi, trừ chuyện đó ra thì chị ấy không có mục đích gì khác cả, chị Mạn coi anh như em trai nên mới làm như thế. Em cũng đã từng tiếp xúc với chị ấy rồi mà, chị ấy là một người chị rất tốt, tính tình lại thẳng thắng.”

Chu Thần Dật thở dài, “Vi Vi, chị Mạn biết chuyện của hai chúng ta nên chị ấy chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.”

“Thật sự là làm khó chị ấy rồi phải không?” Hướng Vi nhớ tới lúc trước đối phương kêu cô là Bảo Bảo thì nhịn không được toàn thân nổi da gà, vốn cho rằng cô ấy xưng hô với cô như vậy có lẽ chỉ là theo thói quen, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy xưng hô như vậy chẳng qua chỉ là tính toán tạm thời, cho dù cô ấy nhiều lần giải thích thay Chu Thần Dật, Hướng Vi cũng sẽ không thể hoài nghi “Tri âm đại tỷ” chính là Thôi Mạn.

“Vi Vi, hai chúng ta tại sao lại biến thành như thế này?”

Hướng Vi nhìn chằm chằm vào Chu Thần Dật, “Anh luôn miệng nói yêu tôi, nói đến cùng là anh yêu tôi cái gì hả? Chu Thần Dật, tuy tôi không thông mình, nhưng cũng không phải ngu ngốc, chữ yêu trong miệng của anh thì có giá trị bao nhiêu? Lướt qua bối cảnh sau lưng tôi, lướt qua những cái này, cũng còn bao nhiêu? Chẳng qua tôi chỉ phù hợp với điều kiện của anh thôi. Giống nhau thôi, anh hiểu rất rõ, gia đình tôi không có khả năng sẽ để tôi tùy tiện tìm một người đàn ông, cái gọi là ‘Môn đăng hộ đối’, anh và tôi đều rất rõ ràng.”

Chu Thần Dật có chút hỗn loạn, “Vi Vi, anh thật sự không hiểu, gia thế bối cảnh và tình yêu tại sao nhất định phải mâu thuẫn? Đúng vậy, anh thừa nhận, trước kia là anh đã làm chuyện sai lầm, ở điểm này là anh có lỗi với em. Tuy trong lòng anh yêu em, nhưng vẫn có tật xấu của đàn ông, cộng thêm lúc đó em lại đang ở Nhật Bản. Vi Vi, chẳng lẽ vì chút sai lầm trước kia của anh mà em không thể tha thứ cho anh được sao? Theo như lời em nói, sự xuất hiện của anh cũng trùng hợp phù hợp với điều kiện của em, cho nên em mới quyết định đến với anh. Nếu đã chấp nhận anh rồi thì tại sao lại không tin anh? Vi Vi, giữa chúng ta em mới đúng là máu lạnh.”

“Chu Thần Dật, anh câm miệng cho tôi! Anh có tư cách gì mà nói tôi? Đúng vậy, lúc trước tôi lựa chọn anh là những suy tính này, anh xuất sắc, phối hợp với điều kiện của tôi, đúng, tôi thừa nhận là tôi cân nhắc những cái này. Vì sao tôi không thể cân nhắc những cái này? Tôi là một người trưởng thành, tình yêu cũng không phải là thứ duy nhất đối với tôi, anh nói rất đúng, anh chỉ phù hợp với điều kiện của tôi.” Hướng Vi nhún nhún vai, “Nhìn đi, tôi là một người phụ nữ ích kỷ lại máu lạnh, chúc mừng anh nhìn thấy rõ rồi.”

Chu Thần Dật bước một bước dài lên phía trước, một tay nắm lấy cằm Hướng Vi, “Hướng Vi, giữa chúng ta nhất định cứ phải mổ xẻ tàn khốc ra như vậy sao? Anh không cho phép em nói bản thân mình như vậy, lo lắng của em không sai, nếu như em là người chỉ để ý đến tình yêu nam nữ, thì anh làm sao coi trọng em được? Em rất thông minh, cho tới bây giờ em luôn biết em muốn gì, từ nhỏ em luôn là người có chính kiến, em rất bình tĩnh, cùng bọn anh giữ một khoảng cách. Em không giống với những người như Lý Hân Di, tự cho là đúng, cho là có được một người cha tốt thì không coi ai ra gì, toàn bộ thế giới mình là lớn nhất. Em rất khiêm tốn, không để cho quá nhiều người chú ý đến em, bởi vì em biết, em không có lựa chọn, cho nên năm đó em mới cùng đi thủ đô với bác Hướng, lấy thành tích của em khi thi vào trường đại học, vào đại học Thanh Hoa thì làm sao không có trình độ? Nhưng em lại lựa chọn một trường đại học không tính là quá tốt, cũng không phải là chọn sai trường, chẳng qua em chỉ muốn làm cho người ta cảm thấy không thể nào xuất sắc mà thôi. Em tưởng muốn người khác không có ý đồ với em, bởi vì em biết, những người như chúng ta thì không có lựa chọn! Em làm được, đúng không? Cho nên anh nói em rất thông minh, thông minh cực kỳ!”

Hướng Vi cười lạnh một tiếng, “Chu Thần Dật, anh có phần mơ mộng quá rồi. Tôi cũng không không thinh như anh nói vậy đâu. Anh không cần dùng suy nghĩ của anh chắc chắn rằng tôi cũng suy nghĩ như vậy. Chu Thần Dật, đã có ai từng nói qua với anh câu này chưa, anh thực sự rất đáng đánh đòn rồi!”

Chu Thần Dật cúi đầu, chóp mũi của anh dính sát vào chóp mũi của cô, Hướng Vi có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh. Môi của Chu Thần Dật nhẹ nhàng lướt qua môi cô, sau đó dừng lại bên cạnh khóe miệng của cô, “Vậy chờ em hết bệnh rồi tùy ý đánh anh như thế nào cũng được.”

“Anh buông ra cho tôi!”

Chu Thần Dật buồn cười ra tiếng, buông cô ra, đứng thẳng người, “Cho nên mới nói, chúng ta là cùng một loại người. Vi Vi, ngày mai anh phải trở về rồi. Chắc phải cuối tháng sau mới nghỉ được. Anh lập lại một lần nữa, anh và người phụ nữ họ Hoàng kia không có một chút quan hệ nào cả, mẹ nó người phụ nữ kia dám lừa anh!”

“Anh muốn làm gì?”

Chu Thần Dật nhíu mày, “Yên tâm, anh có thể làm gì, anh chính là một công dân tốt nha, chỉ là thuận tay cho người nào đó một chút chuyện để làm thôi, không hơn.”

Hướng Vi trừng mắt, “Anh muốn làm gì với tôi không có một quan hệ, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, đừng quá không coi ai ra gì, anh cũng không phải là không gì làm không được. Nếu để cho cấp trên biết anh làm bậy, làm sao có thể đi tiếp nữa?”

Chu Thần Dật nhíu mày, “À quên nói cho em biết một chuyện, lần này học tập trở về, anh đã được thăng lên một bậc rồi. Ngược lại em hãy nhìn xem anh làm sao hồ đồ tiếp nữa… Em cho là, anh sẽ giữ lại khuyết điểm nào để cho người ta bắt lấy điểm yếu của anh sao?”

Hướng Vi cười lạnh, “Cũng đúng, với Chu Thần Dật anh muốn bối cảnh có bối cảnh, làm sao ai còn dám tới bắt anh?”

Chu Thần Dật đột nhiên cúi xuống hôn cô một phen, thấy cô trừng to hai mắt, hung dữ nhìn anh, cười chớp chớp mắt, “Em không phải muốn biết anh làm thế nào sao? Anh nói, ngoan ngoãn chờ anh trở về.”

“Hừ…” Hướng Vi phỉ nhổ về phía anh.

“Chậc chậc… Em đúng là thục nữ, nếu để cho bác trai và bác gái thấy em như thế này chắc sẽ rất kinh ngạc đây.” Chu Thần Dật làm bộ phủi phủi quần áo, kỳ thực thì căn bản trên quần áo không dính gì cả, “Anh rất thích dáng vẻ tức giận của em, đôi mắt trừng thật to… Đúng, giống như bây giờ vậy.”

Hướng Vi tức giận muốn chết, tại sao rõ ràng là lỗi của anh, kết quả lại biến thành như thế này! “Chu Thần Dật, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ bảo mẹ tìm một người đàn ông thật tốt, ngủ với anh ta mấy lần tôi xem anh còn ra vẻ nữa không!”

“Mẹ nó, người nào dám đụng vào em thử xem?”

“Anh xem tôi có dám hay không!” Hướng Vi mở to hai mắt hết sức trừng anh.

“Em thật sự là làm anh tức chết rồi…” Huyệt thái dương của Chu Thần Dật căng thẳng, “Anh làm sao lại yêu em được chứ!”

“Tôi khinh…”

“Em lại phun nước miếng anh. Hôm nay anh không dạy dỗ em một trận, anh lập tức không mang họ Chu nữa…”

Julie nhớ đến Hướng Vi bị ốm, nên tan ca về nhà sớm, vừa mở cửa nhà liền nhìn thấy một đôi nam nữ đang đánh nhau trên sa-lon trong phòng khách, Hướng Vi cầm cái nệm sa-lon dùng sức đánh trên đầu đối phương, Julie thuận tay liền cầm bình hoa bên cạnh lên muốn đập xuống người kia, Chu Thần Dật vươn một tay ra nắm tay cô lại…

Âm thanh bể nát của bình hoa tạm thời làm cho ba người dừng tay lại, Hướng Vi thả cái nêm đang cầm trên tay xuống, trừng mắt nhìn Julie. Julie nhìn Hướng Vi, rồi quay qua nhìn Chu Thần Dật, thấy quần áo Hướng Vi lộn xộn, tức giận nói: “Mẹ nó, Chu Thần Dật, anh không biết Vi Vi bị ốm hả? Mẹ nó anh có phải là người không vậy?”

Chu Thần Dật sử sang lại quần áo, “Julie, cô hãy nhìn cho rõ, rốt cuộc ai mới là nạn nhân? Tôi và Vi Vi đang tâm sự, cô chạy tới lăn qua lăn lại vớ vẩn cái gì? Chưa từng nghe qua câu phi lễ chớ nhìn sao?”

“Tâm sự cái rắm, Chu Thần Dật, mau lăn ra khỏi nhà lão nương ngay lập tức. Không cần biết anh là thần thánh phương nào, lão nương cũng không sợ anh. May mà tôi trở về sớm, bằng không Vi Vi còn không bị tên cầm thú như anh làm hại!” Đôi mắt màu lam của Julie tức giận nhìn chằm chằm Chu Thần Dật, “Chu Thần Dật anh quý lắm sao? Vi Vi nhà tôi là để cho anh thích thì gọi đến, không thích thì xua đuổi như món đồ chơi sao? You are sonof-bitch! Fuck you!(Câu này là chửi thề nên không dịch nha mấy nàng)”

Khóe miệng Hướng Vi giật giật, thật tình hy vọng Chu Thần Dật sẽ không hiểu câu này là có ý gì! Tội lỗi, tội lỗi, quá tội lỗi. Lông mày Chu Thần Dật nhíu lại, “Julie, cô đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!”

“Bây giờ, lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Một tay Julie chỉ về phía cửa lớn.

Hướng Vi thấy ánh mắt Chu Thần Dật nhìn Julie chằm chằm, vội vàng nói: “Chu Thần Dật, anh mau đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Đi nhanh cho tôi, nếu không đừng trách tôi gọi điện thoại về!

Chu Thần Dật bóp chặt nắm tay, nhìn Hướng Vi, “Vi Vi, trong hai tháng này em tốt nhất nên ngoan ngoãn cho anh, em không muốn anh về nói quan hệ của chúng ta cho hai nhà biết chứ? Coi như hai chúng ta không có gì, em nên biết, cuối cùng thì sẽ như thế nào? Nếu như em muốn sớm gả cho anh thì em cứ việc thử xem. Julie, miệng sạch sẽ một chút, lần này tôi bỏ qua, nếu còn có lần sau, đừng trách tôi không nể tình!”

“Chu Thần Dật, nếu như anh dám nói ra, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh!”

Chu Thần Dật nhướng lông mày, “Vi Vi, anh đã nói rồi, em đối với anh cũng có cảm giác đúng không? Không cần phải vịt chết còn cứng miệng, cái gì chị Mạn cũng nói cho anh biết hết rồi.”

Hướng Vi bắt lấy cái ly trên bàn ném về phía anh, đáng tiếc thiếu một chút nữa là chính xác rồi, “Anh mau cút cho tôi!”

Chu Thần Dật sửa sang lại quần áo, “Em thật sự là càng ngày càng đanh đá nha, làm cho anh thật thất vọng, sau này mang em ra ngoài thật là mất mặt. Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, anh đi trước, nếu em còn dám tắt máy nữa, anh sẽ nói cho hai nhà biết quan hệ của chúng ta ngay lập tức, em không tin thì thử xem, bảo đảm sau đó bác trai và bác gái sẽ nhanh chóng hỏi thăm em cho xem. Em cứ an tâm dưỡng bệnh, hai ngày này cũng đừng làm việc, anh đi đây.”

Hướng Vi tức giận đến mặt mũi cũng trắng bệch, Julie đứng một bên hai tay vòng trước ngực nhìn cô, “Em… Vi Vi, em vẫn còn đang bị ốm, đừng nóng giận.”

Hướng Vi thở sâu, “Chị julie, em có chút không thoải mái, về phòng trước đây, phiền chị dọn dẹp một tý.”

Julie thấy tinh thần Hướng Vi không được tốt lắm, gật gật đầu, “Em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, chị đi dọn dẹp phòng khách.”

Hướng Vi trở về phòng, có chút thất bại ngồi trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà, lúc trước não của cô bị lừa đá nên mới có thể nhìn trúng Chu Thần Dật!

Thôi Mạn… Hướng Vi thở sâu, lấy điện thoại di động tìm kiếm một hồi, mới tìm được tên Thôi Mạn, chần chờ một chút nhưng vẫn gọi đi.

“Alo…”

“Này, em là Hướng Vi.”

“Vi Vi, em đã về rồi à, có biết mấy ngày trước em thật sự làm cho mọi người lo lắng gần chết hay không, điện thoại thì tắt máy, người cũng không tìm được em, em nói một chút xem em cô bé này tại sao lại tùy hứng như vậy hả?”

“Chị Mạn, hôm nay Chu Thần Dật đến đây…”

“Cái tên tiểu tử này, cuối cùng cũng đến rồi, Vi Vi, em yên tâm, chị đã mắng cậu ấy một trận rồi, Bành Chiêu bảo chị đừng dạy dỗ cậu ấy nữa, xem cậu ấy về sau còn dám làm em đau lòng nữa không. Cái tên xú tiểu tử này, tại chị ở quá xa, nếu không tự tay chị sẽ dạy dỗ cậu ấy một trận…”

Hướng Vi thở sâu, dùng sức chớp chớp mắt, “Tại sao… Lại gạt em?”

Bên kia Thôi Mạn tạm dừng một hồi, mới chậm rãi nói: “ Thực xin lỗi, Vi Vi, chị chỉ muốn cho hai người làm hòa với nhau thôi. Chu Thần Dật quả thực rất khốn nạn, nhưng em phải tin tưởng cậu ấy, thật sự không phải cậu ấy không liên lạc với em, mà do cậu ấy đi quá vội, lúc đi chỉ kịp nói cho chị biết tên QQ của em. Bành Chiêu nhà chị cũng cùng đi với cậu ấy, đừng nói em không liên lạc được với Chu Thần Dật, Bành Chiêu nhà chị mấy tháng đầu cũng không liên lạc được giống như cậu ấy, sau đó mới có thể thỉnh thoảng liên lạc một lần. Vi Vi, mặc kệ em có tức giận bao nhiêu, một khoảng thời gian đó em không có ở Thượng Hải, trong lòng Chu Thần Dật thật sự lo lắng cho em muốn chết, lại không dám nói với ba mẹ em, nên Chu Thần Dật rất chán ghét người đó, cũng không thể đến cầu xin bọn họ tìm em. Vi Vi, em hãy tha thứ cho cậu ấy đi, Hoàng Oánh thật sự không có quan hệ gì với cậu ấy cả, bởi vì lúc trước người chăm sóc cho Hoàng Oánh chính là chị. Vi Vi, người cả đời này, có bao nhiêu là thuận lợi, những bụi gai gập ghềnh này lúc nào cũng trôi qua. Chị lớn hơn bọn em vài tuổi, Thần Dật đối với chị mà nói, cũng giống như em trai chị, chị cũng biết một ngày nào đó em sẽ biết được hành động của chị, mà chị vẫn làm, Vi Vi, chị… Thật sự xin lỗi.”

Có cái gì làm mờ hai mắt Hướng Vi, cô hít hít cái mũi, “Chị Mạn, chị có biết, em vẫn luôn coi chị là bạn tốt của em, ngay cả “Tri âm đại tỷ” em cũng cảm thấy thân thiết. Chị Mạn, em không biết nên làm như thế nào, chuyện lộn xộn của em và Chu Thần Dật em cũng muốn phải nói gì nữa, em chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, chị hiểu không? Anh ấy gạt em bao nhiêu chuyện, em cũng không muốn đi tìm hiểu nữa, em thật sự không thể hiểu nổi anh ấy, em đứng trước mặt anh ấy, giống như một tấm giấy trắng, em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi…”

“Vi Vi… Thật xin lỗi. Em là một cô gái tốt, chị chỉ hy vọng em có thể gả cho cậu ấy thôi. Tuy Chu Thần Dật kiêu ngạo, nhưng cậu ấy thật sự yêu em. Tuy hai người các em đã quen nhau từ nhỏ, còn chị chỉ quen biết cậu ấy mười mấy năm nhưng em nhất định không hiểu cậu ấy bằng chị. Gia đình của cậu ấy em cũng biết, Hạo Triết là anh trai cùng mẹ khác cha với cậu ấy, em phải biết rằng, bất kể gia đình này ở trước mặt người ngoài có bao nhiêu yên ổn, nhưng thật ra là có rất nhiều vấn đề. Chuyện của người lớn mình còn nhỏ nên không có quyền can thiệp vào. Con người Thần Dật là như vậy, tuy mồm miệng độc ác nhưng lòng dạ lại rất tốt, rõ ràng là trong lòng cậu ấy rất lo lắng cho em, nhưng cái miệng thối ấy lại nói ra những lời khiến người khác muốn hung đánh cho cậu ấy một trận. Em nhất định không biết, cậu ấy có một quyển nhật kí và mấy tấm ảnh của em nữa, sau này nếu như có cơ hội gặp được thì hãy nhìn một chút, ngàn vạn lần đừng nói là chị nói cho em biết đấy. Vi Vi, em bị cảm, nên nghỉ ngơi cho tốt đi, hãy mở rộng lòng mình, nghĩ lại xem rốt cuộc cậu ấy có thật sự đáng giá để sánh cùng với em hay không… Chị nghĩ chị nên nói chuyện này, chị thật sự rất thích truyện của em, cũng được xem như là fan của em chứ, bất kể em có tin hay không. Được rồi, Vi Vi, nghỉ ngơi sớm đi, có phải hôm nay Thần Dật lại nói cái gì làm em tức giận rồi phải không hả? Chị sẽ tìm cậu ấy nói chuyện một phen, em hãy yên tâm đừng buồn nữa. Con chị lại tìm chị rồi, chị cúp máy trước đây, bye bye…”

“Tạm biệt… Chị Mạn…” Hướng Vi để điện thoại trong tay xuống, có chút mờ mịt nằm trên giường…

Ở bên ngoài, sau khi Julie đang thu dọn phòng khách xong, đi nấu cơm tối rồi mới gọi Hướng Vi dậy.

Lúc ăn cơm Hướng Vi có chút không yên lòng, Julie còn tưởng rằng co bị dọa nên an ủi: “Vi Vi, ăn cơm trước đi, đừng nghĩ quá nhiều.”

“Hướng Vi cười cười, “Chị julie, em không sao đâu, chị không cần lo lắng.”

“Dáng vẻ em như vậy chị làm sao không lo lắng? Vi Vi, chị cũng không muốn nói nhiều, sức khỏe mới là quan trọng nhất. Đợi Tiểu đậu đỏ trở về thấy mẹ nuôi buồn bã ỉu xìu, lại tìm chị gây ầm ĩ, đứa nhỏ này một mình chị không thể quản được nó đâu.”

Nhắc tới Tiểu đậu đỏ, đã hơn một tháng rồi Hướng Vi chưa được gặp bé, nên rất nhớ, “Chị Julie, chừng nào Tiểu đậu đỏ mới về?”

“Dù sao thì cũng phải đợi đến qua giáng sinh thôi. Tính toán một chút cũng còn không bao nhiêu ngày nữa.”

Hướng Vi cười cười, yên lặng ngồi trên ghế ăn cơm, Julie thấy cô vẫn không nhấc không nổi cái tinh thần lên, thở dài, lời nói ra đến miệng lại nuốt xuống, tính đợi đến khi cô hết bệnh rồi lại lại hỏi vậy.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...