Con Gái Của Đại Tá
Chương 16
Hướng vi rất không nguyện ý, ở trường này không chỉ có mấy đứa nhỏ ở đại viện, còn có mấy em bé ở khu vực xung quanh đến học nữa, vì vậy ở trong trường chia ra mấy phái lớn, mấy đứa nhỏ ở đại viện thì khinh thường mấy đứa bé ở bên ngoài, mấy đứa bé ở bên ngoài cũng không khá hơn mấy đứa nhỏ đại viện bao nhiêu, hơn nữa bởi vì mấy lí do khôi hài mà hai bên không ngừng đánh phá lẫn nhau.
Hướng Vi ở lớp lá, trong lớp cũng có mấy đứa bé đại viện, ngày thường Hướng Vi không cảm ơn người nào, nhưng cũng sẽ không chế nhạo người ta. Đều chỉ là mấy đứa nhỏ năm, sáu tuổi, khó tránh có chút nhiều chuyện, Hướng Vi tự nói với mình, quản mình tốt là được, không cần quan tâm chuyện của người khác, dù sao cũng chỉ học ở đây một năm, sang năm lên tiểu học nhất định sẽ không đi học ở chỗ này!
Lưu Khải đã học lớp hai rồi, hết giờ học nó sẽ chạy đến vườn trẻ tìm Hướng Vi chơi, hơn nữa còn cảnh cáo xung quanh không ai được ăn hiếp em gái của nó, nếu không nó sẽ đánh cho mông người đó nở hoa luôn. Trong lòng Hướng Vi tức muốn chết nhưng trên mặt vẫn phải cười híp mắt nhận ý tốt của Lưu Khải, chờ sau khi Lưu Khải đi, Hướng Vi phát hiện cô lại bị cô lập rồi, trừ mấy đứa nhỏ ở đại viện còn có thể chơi với cô một lát, thì mấy đứa bé khác đều không nói chuyện với cô, Hướng Vi đầu hàng, bây giờ có thể làm gì sao! Ai………. Nhức đầu quá!
Triêu Dương không được tính là trường học tốt nhất, nhưng thành phần học sinh thì lại rất đặc biệt, ở đây còn có một bộ phận mấy em nhỏ là con em của các gia đình quan chức lớn, người giàu có, mấy đứa trẻ đó còn không thèm nhìn mấy đứa bé ở đại viện, huống chi là mấy em bé nhà bình thường!
Loại hoàn cảnh này khiến Hướng Vi rất không thoải mái, ngày ngày cô đều xoè tay ra đếm xem còn bao lâu thì cô được sáu tuổi, mặc dù quy định của nhà nước là em bé đủ bảy tuổi mới được học tiểu học, nhưng nếu cô học trong trường của mẹ thì chắc là có thể đi.
Tan học, Hướng Vi vác cặp xách nhỏ của mình, đến tiểu học chờ Lưu Khải. Lớp của Lưu Khải là lớp 2/1, là phòng cuối cùng ở lầu một, Hướng Vi vác cặp đứng chờ trước cửa lớp, mở to mắt nhìn chung quanh.
Hiện tại vẫn còn chưa tan học, Hướng Vi nhàm chán liếc mắt, giáo viên coi cô như hạt đậu, để cô đứng thoải mái trước cửa.
Không bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, mấy đứa nhỏ xông ra ngoài như lốc xoáy, Hướng Vi thầm than cũng may cô không đứng giữa cửa lớn.
“Vi Vi…………..”
“Anh hai…….” Hướng Vi hớn hở nhìn Lưu Khải.
Lưu Khải cầm lấy cái cặp của Hướng Vi, nắm tay Hướng Vi, “Vi Vi, chúng ta về nhà thôi”
Hướng Vi gật đầu cười, lộ ra hàm răng trắng mịn.
“Lưu Khải………..”
Lưu Khải xoay người, thấy là Trịnh Vũ, giọng nói có chút không vui, “Chuyện gì?”
“Lưu Khải, đi, chúng ta phải đi dạy dỗ thằng họ Lý này mới được, dám đánh người ở đại viện của mình, đi đi đi…………” Trịnh Vũ nói xong liền lôi kéo Lưu Khải muốn đi.
Hướng Vi nhanh tay nắm lấy áo Lưu Khải, uất ức nói: “Anh ơi………..”
Lưu Khải nhìn Trịnh Vũ, “ Tao dắt em tao về nhà đã.”
Trịnh Vũ dặm chân một cái, rồi chạy về hướng khác.
Hướng Vi nhìn Lưu Khải, “Anh lại muốn đi đánh nhau sao?”
Lưu Khải sờ sờ đầu, “Đi, về nhà anh sẽ lấy kẹo cho em ăn.”
Hướng Vi trợn mắt nhìn Lưu Khải, thầm nói để xem lúc anh về cha anh có đánh anh một trận không!
Thời điểm gần đến đại viện, Chu Thần Dật từ cửa bước ra, Lưu Khải đưa cặp sách của mình và của Hướng Vi cho cô, “Em ngoan, mang về giúp anh nhé.”
Hướng Vi chu mỏ thở phì phò, nhìn Chu Thần Dật và Lưu Khải rời đi, Hướng Vi dậm chân một cái, rồi vào đại viện.
Cuộc sống ở vườn trẻ trong một năm này, đối với Hướng Vi mà nói, là một khoảng thời gian không mấy vui vẻ, mấy đứa nhỏ ở trường học không thích cô, mặc kệ là mấy đứa ở đại viện hay là bên ngoài, hỏi tại sao ư? Bởi vì giáo viên thích nhất là Hướng Vi!
Sau khi Hướng Vi được sáu tuổi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm,cô không bao giờ muốn ngốc nghếch ở cái nơi quỷ quái đó nữa.
Trong công việc Trần Mai đặc biệt nghiêm túc, làm chưa tới một năm đã được làm chủ nhiệm lớp, còn là dạy học sinh lớp sáu. Sắp đến thời điểm tựu trường, nên Trần Mai cũng đặc biệt bận, Hướng Vi suy nghĩ rất lâu, quyết định nhắc lại một lần nữa.
Ngày đó ba về nhà sớm, cả nhà đang ăn cơm, Hướng Vi chăm chỉ gắp rau vào bát cho ba mẹ, làm cho hai vợ chồng cười không khép miệng lại được. Hướng Vi thấy thời cơ chín muồi, rất nhanh điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, mở đôi mắt to, “Ba, mẹ, Vi Vi muốn đi học tiểu học.”
Lúc trước nghe con gái nói qua chuyện này, Trần Mai chỉ coi như con gái đang nói đùa rồi không để ý, bây giờ lại nghe nó nhắc lại, Trần Mai biết con gái mình đã có ý quyết định, Trần Mai cười nói: “Vi Vi, con mới có sáu tuổi nha, học lớp một vẫn còn nhỏ lắm, chờ con được bảy tuổi rồi đi học có được không?”
Hướng Vi lắc đầu, nói: “Mẹ, bây giờ con muốn học lớp một.”
Trần Mai đang tính khuyên con gái từ bỏ ý nghĩ này, thì Hướng Khai Hoa mở miệng nói: “Vi Vi muốn đi thì cứ để cho con đi, con gái của Hướng Khai Hoa anh vốn rất thông minh, có phải hay không, Vi Vi.”
Hướng Vi lập tức gật đầu, một đôi mắt to làm ra vẻ đáng thương nhìn mẹ, Trần Mai không có cách khác, “Được được được, đi thì đi. Đúng rồi, Khai Hoa, anh tính để con mình học trường nào?”
Hướng Khai Hoa nhìn con gái, cười nói: “Vi VI, nói ba nghe con muốn học trường nào nè?”
Hướng Vi cười, “Ba, Vi Vi muốn đi học ở trường của mẹ.”
“Được, tốt.” Hướng Khai Hoa cũng cười tươi như hoa, hai người thay phiên gắp thức ăn cho nhau, Trần Mai nhìn thấy trong lòng rất ấm áp. Kể từ ngày sống trong quân đội, Khai Hoa cũng nở nụ cười nhiều hơn, nhất là đối với con gái bảo bối của họ, có lúc Trần Mai nhìn thấy hai người kia vui vẻ thân ái, còn có chút ghen tị, rõ ràng là con gái do một tay cô nuôi nấng, vậy mà cuối cùng con gái lại thân với ba nó hơn, khiến trái tim người làm mẹ như cô có chút mất mát.
Lý Hoan nghe thấy con gái nuôi muốn đi học lớp một, liền nói bé con rất có chí khí. Lưu Khải nghe thấy em gái không học cùng trường với mình, còn giận dỗi với ba mẹ nó một trận. Những khúc nhạc đệm nhỏ qua đi, ngày tựu trường đã tới, Trần Mai trình bày hoàn cảnh với bên nhà trường, rồi mang con gái đến học.
Lớp của Hướng Vi là lớp 1/1, trong lớp chỉ có hai mươi hai bạn học sinh, lớn nhất là chín tuổi, nhỏ nhất là Hướng Vi. Hướng Vi còn nhỏ, nên được giáo viên xếp cho ngồi hàng đầu, Hướng Vi ngồi cùng bàn với một bé gái mập mạp, cười lên rất đáng yêu, cô bé khiến nguời khác có cảm giác rất vui vẻ, bé được tám tuổi, Hướng Vi đặc biệt rất thích cô bé.
Bọn trẻ trong lớp đến từ nhiều địa phương khác nhau, khi tụ chung một chỗ nói chuyện, mặc dù đề tài không có gì đặc sắc, nhưng Hướng Vi lại đặc biệt thích, đây mới là một trường học bình thường nha, mấy em bé bình thường, nơi nào giống mấy yêu quái ở đại viện chứ, làm cho tinh thần người khác rất khẩn trương.
Hà Dung Dung nhìn em gái nhỏ bên cạnh, nói: “Hướng Vi, mình tên là Hà Dung Dung, so với bạn mình lớn hơn hai tuổi, về sau có chuyện gì thì bạn hãy đến tìm mình.”
Hướng Vi gật đầu, “Em gọi chị là chị Dung được không?”
Hà Dung Dung gật đầu, rất nhanh chuông vào học vang lên, đi vào là một cô giáo trẻ khoảng chừng hai mưoi tuổi, cô giáo tự giới thiệu mình, rồi quét mắt nhìn một vòng, tầm mắt rơi vào người Hướng Vi, “Hướng Vi, con còn hơi nhỏ, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi cô. Các em, mấy em lớn tuổi hơn Hướng Vi một chút, về sau hãy giúp đỡ Hướng Vi nhiều hơn nhé.”
“Dạ, cô giáo…….” Học sinh cả lớp đồng thanh hô lên. Lúc này mấy em nhỏ vẫn còn rất đơn thuần, lời của giáo viên chính là thánh chỉ, Hướng Vi nhìn khuôn mặt non nớt của lũ trẻ, trong lòng vui vẻ, đây mới là thế giới của cô, mấy đứa nhỏ ở đại viện kia, cô thật sự không hòa hợp được.
Ngay từ lúc Hướng Vi quyết định sẽ đi học trước tuổi cũng đã lên kế hoạch cho việc học của chính mình, kiếp này, cô nhất định sẽ không đi theo khuôn phép cũ, cô muốn sống theo cách của cô.
Lớp một học rất ít, việc học không nặng, mỗi lần có kỳ thi Hướng Vi chỉ tùy tiện viết vài chữ rồi nộp bài, nhưng vẫn được một trăm điểm, khiến mấy bạn nhỏ trong lớp đều xem Hướng Vi là thần. Trong lòng Hướng Vi xấu hổ, cảm giác mình ăn gian, kiếp trước kiếp này cộng lại cô cũng được ba mươi tuổi, lại nói dù gì kiếp trước cô cũng là sinh viên đại học, mặc dù trường học chỉ xếp hạng hai đi chăng nữa…….
Hướng Vi đã có tiền tiêu vặt rồi, ba Hướng Khai Hoa rất cưng chiều cô, tiều tiêu vặt của cô còn nhiều hơn của Lưu Khải, nhưng Hướng Vi cũng tiết kiệm lắm, cô tự để dành tiền để đi hiệu sách Tân Hoa Thư mua băng Anh ngữ, có một số việc là phải tự mình làm.
Mỗi tuần Hướng Khai Hoa sẽ có một ngày nghĩ ngơi, anh sẽ mang vợ con mình đi chơi, Hướng Vi liền thừa dịp đi chơi thì tranh thủ mua những món mình muốn mua.
Việc nhỏ của con gái không thể gạt được người làm mẹ, lần đầu tiên Trần Mai quét dọn phòng con gái thấy trên giường bày mấy quyển sách tiếng anh, còn có băng nghe, trong lòng Trần Mai cực kì chua xót, con gái biết nghe lời cô rất vui, chỉ là còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, trong tháng đó Trần Mai mua cho con gái một máy nghe băng cầm tay.
Hướng Vi rất chán, chương trình học ở tiểu học không nhiều, cô không có chuyện gì để làm hết, mấy ngày sau khi kì thi kết thúc, Hướng Vi quyết định đi nhà văn hóa thiếu nhi học năng khiếu để không lãng phí thời gian. Hai vợ chồng Hướng Khai Hoa vô cùng ủng hộ con gái, con gái nói cái gì thì chính là làm cái đó.
Lớp anh ngữ trẻ em? Không cần, Hướng Vi đã học hội họa, và Piano; kiếp trước đã học rồi thì bây giờ không cần học nữa, Hướng Vi chần chừ không biết nên chọn lớp nào. Trần Mai nhìn một lượt, định cho Hướng Vi học múa, Hướng Vi khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt kì vọng của mẹ thì cô chỉ đành nuốt lệ vào bụng. Trần Mai nghĩ trên giường con gái có sách tiếng Anh , nên định chọn lớp tiếng Anh cho con gái, lúc này Hướng Vi cũng không nhịn được nữa, mặc kệ Trần Mai có thuyết phục thế nào cô cũng không đồng ý, Trần Mai đành chịu không nói nữa, rồi hỏi con gái muốn học cái gì, Hướng Vi nhỏ giọng nói muốn học võ, liền bị mẹ cô một mực cự tuyệt, kết quả sau cùng là quyết định con gái sẽ học hai môn, những cái khác sau này rồi nói.
Hướng Vi quyết định sau khi học hết lớp một sẽ làm theo kế hoạch đã định ra. Kế hoạch gì ư ? Nhảy lớp chứ sao, nói cô đầu cơ trục lợi thế nào cũng được, tóm lại là cô không muốn ngoan ngoãn học từ lớp một cho đến lớp sáu, rất là lãng phí thời gian nha!
Trường học nơi Trần Mai làm việc không phải là trường danh tiếng gì, chỉ là một trường tiểu học rất bình thường, Trần Mai nghe thấy con gái nói muốn nhảy lớp, thì sợ hết hồn, mặc dù thành tích của con cô rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là học sinh lớp một thôi, Trần Mai nói chuyện này với chồng, nói con gái Hướng Vi quá tự tin, như vậy về sau đối với nó sẽ không tốt. Hướng Khai Hoa rất là yêu thương con gái, trong mắt anh, con gái của mình là tốt nhất, không ai sánh nổi, vì vậy………. Hướng Vi có hậu thuẫn kiên cường là ba cô, ông trực tiếp đi nói chuyện với hiệu trưởng, rồi sau đó, em bé nhỏ Hướng Vi của chúng ta đã được như ước nguyện tiến vào học lớp ba…………
Mùa xuân năm 1992 đến rất nhanh, mùa xuân này, Hướng Khai Hoa quyết định mang vợ và con gái về quê ăn tết…………