Con Gái Của Đại Tá
Chương 11
Đám cưới của Trần Trường Chinh sẽ tổ chức vào trung tuần tháng năm, thời tiết khi đó vừa đẹp, Tô Đình ở nhà họ Trần đến hết tết, mới trở về nhà mình ở phương Nam đợi gả, Trần Trường Chinh vốn muốn đi theo Tô Đình, nhưng bị bà Chu nghiêm khắc mắng cho một trận, nên mới chịu an phận ở nhà, sữa chữa nhà cửa, trang hoàng cho phòng tân hôn……… Một đống việc lớn đang chờ bon họ phải làm đấy.
Hướng Vi đã học được cách đi bộ, mỗi ngày cô đều được ông ngoại cúi người ôm eo đi lại cẩn thận trên mặt đất, khiến cho Trần Đức Cương mệt mỏi quá sức, nhưng Hướng Vi lại vui vẻ cả ngày, vô cùng vui sướng.
Sinh nhật của Hướng Vi là vào ngày hai mươi bảy tháng năm, sau khi chú út và mợ út mới kết hôn được mười ngày, Hướng Vi đã gọi được tên mọi người, chỉ là tiếng nói vẫn còn chưa rõ lắm.
Ngày hai mươi bảy tháng năm, Trần Mai thay quần áo mới cho em bé, người trong tộc họ Trần cũng đến không ít, nguyên bản cũng mời người nhà họ Hướng đến dự, thế nhưng chỉ có gia đình Hướng Khai Trung với cô ngốc là đến, hai người cô khác có việc nên không đến được.
Hướng Vi nhìn mọi người ở trong phòng, nhìn một vòng không hề thấy ba mình, Hướng Vi nắm tay mẹ, đi đứng xiêu vẹo ra ngoài cửa, Hướng Vi nhìn ngoài sân, tay nhỏ bé đỡ vách tường, “Ba……….”
Trong lòng Trần Mai cảm thấy cực kỳ buồn, nhìn con gái tìm ba nó ở khắp nơi, trong lòng đau ê ẩm, kể từ khi Khai Hoa về quân ngũ, chưa hề về nhà một lần nào, gần nữa năm rồi cũng chỉ viết được một bức thư gửi về nhà, chỉ nói là ở quân đội cực kỳ bận, chờ đến sinh nhật Vi Vi không biết có thể thu xếp thời gian về nhà hay không. Nhưng đúng là vẫn chưa về nhà a………….
Nhiều năm như vậy, hai vợ chồng gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng Trần Mai không phải là chưa từng oán hận anh, nhưng đã yêu phải người như thế, trước đó anh ấy đã là người thuộc về đất nước và nhân dân rồi, sau đó mới là chồng của cô, một điều này, Trần Mai đã sớm hiểu rõ. Chỉ là hôm nay, trái tim Trần Mai lại cảm thấy rất uất ức.
Trong lòng Hướng Vi có chút thất vọng, cô đã nghĩ là ba sẽ về nhà, nhưng mà ngay cả bóng dáng của ba cũng không có. Trần Mai ổn định tinh thần, ôm lấy con gái, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, “Ngoan, đi vào nhà chơi đùa với các anh chị nhé.”
Hướng Vi lắc đầu một cái, ngón tay út chỉ ra bên ngoài, “Ba………” Ý là phải đợi ba.
Trần Mai nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, chỉ đành nuốt nước mắt vào lòng, “Ba rất bận, không thể về nhà thăm Vi Vi, con xem con còn có mẹ ở đây, còn có nhiều người khác cũng đến thăm Vi Vi nữa, nhiều người như vậy đều đến vì Vi Vi, Vi Vi ngoan không cần chờ ba nữa có được không? Đợi khi nào ba có ngày nghỉ, sẽ về nhà thăm Vi Vi.” Trần Mai nói một hồi như vậy, cũng không quan tâm con gái nghe có hiểu hay không, liền ôm nó đi vào nhà.
Qua một tuổi, câu mỗi ngày Hướng Vi thường hay nói nhất chính là câu hỏi ba mình khi nào thì về nhà thăm gia đình. Trong lòng Trần Mai cảm thấy đau khổ cực kì, chồng mình giống như là biến mất, căn bản không hề có tin tức gì truyền đến, tuy Trần Mai không nhận được tin gì từ chồng nhưng vẫn không dám đi đến quân đội tìm anh, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm khắc, mặc dù Trần Mai rất nhớ chồng, nhưng cũng không muốn làm khó anh, làm vợ quân nhân, cô biết mình phải như thế nào.
Trần Mai không nhận được tin tức của chồng, thì viết thư cho Lý Hoan, hy vọng có thể biết được chút tin tức gì đó của anh, Lý Hoan viết thư hồi âm lại nói lần trước không tới dự sinh nhật Vi Vi được, thật đáng tiếc, gửi cho Vi Vi ít đồ, còn nói cô cũng không rõ tình trạng của chồng mình lắm, lần cuối Lưu Minh Tuấn viết thư về nhà là hai tháng trước, anh ấy nói ở quân đội rất bận, nói Lý Hoan nhất định không được đi tìm anh ấy.
Trần Mai nhìn thư của Lý Hoan, trong lòng càng thêm sốt ruột, ngay cả Lý Hoan cũng không biết gì hết, vậy xem ra bọn họ quả thật rất bận.
Cứ như vậy, Trần Mai mang theo một tâm trạng sốt ruột, chầm chậm chờ đợi, hi vọng một ngày nào đó có thể nhận được thư của chồng. Em dâu Tô Đình đã mang thai, trong nhà có phụ nữ có thai cần chăm sóc, nên Trần Mai cũng chỉ có thể kiềm nén lại tâm sự của mình, hết lòng hết sức chăm sóc cho em dâu.
Phản ứng khi mang thai của Tô Đình đặc biệt dữ dội, từ mãi tháng bảy cho đến gần tháng mười một mới đỡ hơn chút xíu, cũng bắt đầu lộ ra cái bụng bầu, mấy tháng nay Tô Đình bị đứa nhỏ trong bụng hành hạ quá mức, ăn cái gì là ói ra cái đó, tuy cô đang mang thai, nhưng người lại ốm đi rất nhiều, lại càng hiện rõ ra cái bụng quá lớn, Hướng Vi đã có thể đi được rất vững chắc, mỗi ngày đều nói chuyện với mợ mình, lúc này Hướng Vi nói chuyện cũng chưa được rõ ràng lắm, có nhiều lúc biết rõ chữ đó nên nói như thế nào, nhưng cái miệng giống như không phải là của cô vậy, không biểu đạt ra được, nên cuống cuồng cả lên, bộ dạng đó của Hướng Vi làm mọi người cười không khép miệng lại được.
Hướng Vi nhìn cái bụng mới có hơn năm tháng của mợ mình, giống như là bụng của người mang thai bảy tám tháng, Hướng Vi nghĩ rất có khả năng mợ mình mang thai đôi. Lúc này em bé đã có thể chuyển động, mỗi ngày Hướng Vi đều dùng tay nhỏ bé vuốt bụng của mợ, nói chuyện với em bé trong bụng, có lúc thì đi lấy sách của ông ngoại, để mợ đọc cho nghe. Bởi vì Hướng Vi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, không giống như mấy đứa trẻ khác, suốt ngày ầm ĩ, nên Tô Đình đặc biệt thương yêu Vi Vi, có lúc sẽ ôm cô vào lòng, lấy sách thiếu nhi dạy cô học, bị ông bà ngoại nhìn thấy, Vi Vi liền bị mắng một trận, về sau cô cũng không dám nằm trong ngực của mợ mình nữa, nếu muốn được nghe kể chuyện cổ tích thì cô đi xách cái ghế nhỏ ra ngồi trước giường.
Gần một năm, Hướng Khai Hoa không hề gọi điện thoại hay gửi thư về nhà, ngược lại Trần Mai thường liên lạc với Lý Hoan, hai người phụ nữ đều là đã lâu chưa được gặp chồng mình, nên có chung đề tài, mặc kệ là cuộc sống, công việc hay là vấn đề tình cảm, hai cô đều chia sẻ với nhau, tình cảm giữa hai người có thể nói là đột nhiên nâng cao mạnh mẽ.
Năm 1986 lặng lẽ bước tới, mà Hướng Khai Hoa vẫn chưa viết một bức thư nào về nhà, trong lòng Trần Mai đè nén rất nhiều suy nghĩ, cô không dám nói những suy nghĩ đó với mọi người trong nhà, người nhà có hỏi thì cô chỉ nói là Khai Hoa đang rất bận, không thể về nhà, mọi thứ anh ấy đều ổn, nên mọi người không cần phải lo lắng.
Hai người phụ nữ Trần Mai và Lý Hoan sắp bị ép muốn điên rồi, thời gian dài như vậy, chưa từng được nói chuyện với chồng, hai người họ chỉ có thể chia sẽ nổi khỗ của nhau qua từng bức thư, kể ra sự nhớ nhung, họ đều là vợ quân nhân, họ có thể hiểu nỗi khổ sở trong lòng của đối phương, trong thư hai người thường khích lệ cho nhau, mà chủ đề được nói đến nhiều nhất trong thư chính là viết về những đứa con, cho dù là một chuyện nhỏ, cũng lấy ra chia sẻ với nhau.
Mùa xuân năm 1986, Hướng Khai Hoa chưa về nhà, cùng năm tháng ba, Tô Đình hạ sinh được một cặp bé trai; tháng năm, con gái Hướng Vi tròn hai tuổi, vẫn như cũ Hướng Khai Hoa chưa về nhà…….
Từ năm trước, khi chồng mình đi, Trần Mai đã bắt đầu viết nhật ký, mỗi ngày đều không gián đoạn, có những sự nhớ nhung của cô với chồng, có nhớ lại những chuyện giữa hai vợ chồng trước kia, hơn nữa là chuyện của con gái Hướng Vi. Cô hy vọng có thể nhớ kỹ những chuyện của con gái, chờ khi Khai Hoa về nhà, có thể xem lại những dòng viết này, tưởng tượng ra được cảnh tượng sinh hoạt hằng ngày của con gái bọn họ.
Viết nhật ký hết một cuốn vở, Trần Mai vỗ vào bả vai đau nhức của mình, cô nhìn gương mặt ngủ say của con gái, trong lòng ấm áp.
Trần Mai viết một bức thư cho chồng mình, trong thư viết: “…………Hôm nay trên đường em về nhà, đã thấy Vi Vi đứng chờ em ở đầu thôn, đứa bé này, sau khi được hai tuổi thì lớn khôn rất nhiều, mỗi ngày đều sẽ canh thời gian đứng ở đầu thôn chờ em về nhà. Về đến nhà em vô cùng mệt mỏi, em vừa mới cởi giày, Vi Vi đã bưng một chậu nước nóng đến cho em rửa chân, trái tim em cảm thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc muốn khóc, nhìn con gái còn nhỏ nên không đủ sức, nhưng lại cố gắng nín thở bưng nước nóng tới cho em, tâm trạng của em vừa vui, vừa đau lòng, nó còn nhỏ như vậy mà đã biết yêu thương mọi người, em là mẹ nó hiển nhiên rất vui sướng. Khai Hoa, con gái cũng rất nhớ anh, khi nào anh mới về nhà thăm con được? Em biết anh bận rộn nhiều việc ở quân đội, em ủng hộ công việc của anh, nhưng em cũng hi vọng con gái có thể được gặp ba nó. Đây là hình sinh nhật lúc hai tuổi của con, tấm khác là hình của năm trước, xin lỗi vì năm ngoái em đã không gửi hình cho anh, lần này gửi cho anh hình năm trước. Khai Hoa, anh nhìn xem, con gái chúng ta thật đúng là một cô bé khiến mọi người yêu thích, bộ dạng cũng rất xinh đẹp…………”
Sáng hôm sau, Trần Mai đi gửi thư cho chồng, cô không ảo tưởng anh có thể hồi âm cho mình, chỉ cần anh ấy có thể nhìn thấy được hình của con gái, vậy là tốt rồi!
Điều Trần Mai không ngờ chính là, vào tháng tám, cư nhiên chồng cô đã gửi thư hồi âm cho cô, thư viết rất ngắn ngọn, chữ viết cũng rất ngoáy, nhìn giống như là đã được viết ra trong lúc vội vàng, trong thư nói cảm ơn Trần Mai, cảm ơn cô đã ủng hộ công việc của anh, cám ơn cô đã chăm sóc cho gia đình bọn họ tốt như vậy, tin chót là muốn Trần Mai mau chóng mang con gái đi Bắc Kinh một chuyến, anh rất muốn gặp hai mẹ con bọn họ.
Mặc dù Trần Mai không hiểu tại sao chồng mình lại vội vã muốn hai mẹ con cô đi Bắc Kinh đến vậy, nhưng cô vẫn rất vui mừng, lâu như vậy rồi cũng chưa được gặp anh, cũng không biết dạo này anh sống có tốt hay không.
Ngày mùng một tháng chín Trần Mai mới tựu trường, hiện tại mới đầu tháng tám, cô còn có thời gian, ngày thứ hai sau khi nhận được thư, Trần Mai liền mang theo con gái vô cùng vui vẻ đi Bắc Kinh………
Thời tiết tháng tám ở Bắc Kinh rất nóng, Trần Mai ra khỏi cổng trạm xe lửa, lần này Hướng Khai Hoa không phái người tới đón họ nữa, Trần Mai đã nhớ đường, trước tiên Trần Mai đi tới nhà Lý Hoan, hôm nay Lý Hoan có ở nhà, thấy Trần Mai đến, hai người phụ nữ đặc biệt vui mừng, tay nắm tay, dắt hai đứa nhỏ đến quân đội.
Trần Mai nhìn gương mặt ngăm đen gầy rộc của chồng mình, đau lòng muốn chết, vừa thấy hình dáng của chồng, cô liền không nhịn được rơi lệ.
Đã lâu lắm rồi Hướng Khai Hoa chưa được nhìn thấy vợ mình, đương nhiên trong lòng anh rất nhớ cô. Hướng vi nắm tay mẹ, nhìn ba mình, hô to một tiếng “Ba………….” rồi chạy như bay tới.
Hướng Khai hoa ôm con gái, nhìn kỹ, lúc anh đi nó còn là một em bé, hiện tại đã có thể chạy nhảy gọi ba, Hướng Khai Hoa nhìn vợ, “Anh làm em vất vả rồi.”
Trần Mai lau nước mắt, “Đều là vợ chồng, anh còn nói cám ơn làm gì!”
“Đi thôi, chúng ta đi vào trước rồi nói sau.”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp