Trong ấn tượng của Khương Minh, bộ dáng này của Nam Cung Minh Húc, hắn từng chỉ thấy qua một lần, vào cái đêm phu nhân bị tai nạn ô tô đó, cái loại tức giận vô cùng, giống như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra, có thể làm cho mọi thứ xung quanh đều tan chảy.
Thời gian trôi qua từng chút một, Nam Cung Minh Húc vẫn thủy chung duy trì tư thế đó, giống như bất động.
Lòng hiếu kỳ dần dần chiến thắng lý trí, Khương Minh thử nhích người lên phía trước thăm dò, lại kinh ngạc phát hiện, bên trong hộp quà được đóng gói đẹp đẽ, chỉ đặt vài bức ảnh có màu sắc u tối cùng với một tờ báo.
Đây là…
Khương Minh có chút khó tin lại nhìn lại, bỗng dưng hai mắt trợn to.
Vị trí hiển thị trên ảnh chụp là khu vực bên ngoài biệt thự nhà Nam Cung, một bóng dáng mảnh khảnh, lờ mờ đi từ trong ra, mái tóc được vấn lên lỏng lẻo, ánh mắt có chút mất hồn, đôi môi hơi mím lại có vẻ tái nhợt, một tay đặt sau thắt lưng cẩn thận nâng đỡ cái bụng đã nổi lên cao, một tay khác đang siết chặt một tờ giấy, người này, chính là Diệp Cẩn Niên của năm năm về trước!
Rõ ràng bức ảnh đã được qua xử lý đặc biệt, tờ giấy trong tay Diệp Cẩn Niên, có thể mơ hồ nhìn ra được nét chữ, Khương Minh không dám tin mở to hai mắt, cái này thật ra là một bản……..thỏa thuận li hôn.
*
Nằm ở trung tâm xa hoa nhất của thành phố Kì Lâm, tập đoàn Nam Cung có thể được xem như đầu rồng kiệt xuất của giới thương nghiệp thành phố Kì Lâm, mà tập đoàn Diệp Thị cũng đã từng có thời dẫn đầu, tuy một năm gần đây, bởi vì một loạt nguyên nhân mà không còn được huy hoàng như ngày trước nữa, nhưng ở thành phố Kì Lâm, địa vị của nó vẫn không thể xem thường.
Vì vậy, thông tin về việc tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung - Nam Cung Minh Húc được đề cử đại diện cho tập đoàn Diệp Thị, đã làm dấy lên đợt sóng to gió lớn ở thành phố Kì Lâm từ lâu
Còn hơn hai tiếng nữa là cuộc họp báo bắt đầu, các ký giả của các hãng truyền thông đã đến chật kín hiện trường từ sớm, trông mong có thể cướp được thông tin trực tiếp về việc hai tập đoàn lớn ‘mạnh mạnh liên thủ’.
Dẫn theo Holkeri vì đã lấy được thư mời cho mình, Diệp Cẩn Niên ung dung đi vào trong hội trường tổ chức cuộ họp báo của tập đoàn Nam Cung, bên tai không ngừng nghe thấy người ta bàn luận về vấn đề sẽ được đưa ra trong buổi họp báo, Diệp Cẩn Niên quan sát bốn xung quanh, nụ cười bên môi rạng rỡ có chút quỷ dị.
"Đến nơi này làm gì?" Rõ ràng Holkeri rất không thích cảnh la hét ầm ĩ như vậy, từ lúc vừa bước vào cửa, hai hàng lông mày hắn liền nhíu chặt lại, thấp giọng hỏi.
"Xem trò vui." Diệp Cẩn Niên trả lời, quay đầu nhìn vào đôi mắt có chút không vui của Holkeri, bất giác nhớ tới khuôn mặt cáo già của Lâm Thụy, giả dụ đổi thành là hắn ta ở đây, đoán chừng vẻ mặt sẽ đầy hưng phấn đi.
Quả nhiên, Holkeri càng thêm không hiểu, "Trong nhà có truyền hình trực tiếp buổi họp báo, tới đây xem náo nhiệt gì."
"Bởi vì…" Bởi vì nhìn qua màn hình, cô sẽ không giống được như bây giờ, khắc ghi được mỗi một động tác của người đàn ông kia.
Nhưng mà, những lời này, cô chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Holkeri nghi ngờ nhìn Diệp Cẩn Niên, hình như từ lúc trở lại thành phố Kì Lâm, cô bé này liền trở nên rất khác thường.
“Xin các vị yên lặng một chút, buổi họp báo sẽ được bắt đầu ngay lập tức….” Trên đài, người chủ trì cầm micro lên, tiếng nói vừa dứt, trong hội trường lập tức yên tĩnh trở lại, tầm mắt mọi người đều ngưng tụ tại cùng một điểm.
Cùng với cánh cửa phòng khách mở ra, Nam Cung Minh Húc trên người là bộ vest đen, dưới vòng vây của đám đông, chậm rãi đi vào, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn không thiếu đi vẻ lạnh lùng, xa cách cùng cưỡng bức trước sau như một.
Diệp Cẩn Niên đứng trong một góc khuất ở hàng đầu, nhìn ánh đèn flash rơi trên khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo đó, cái lạnh đã ngấm vào trong xương tuỷ hắn toát ra, khiến cho vết thương đã chôn sâu ở một nơi nào đó trong đáy lòng cô râm rỉ đau.
“Các vị, cảm ơn mọi người đã bớt thời gian tới đây…..” Dưới vô số ánh đèn flash, Nam Cung Minh Húc ngồi ở ngay vị trí chính giữa, giọng nói thuần hậu qua micro trước mặt vang lên: “Tổ chức cuộc họp báo lần này, là bởi vì có một việc cần làm rõ, tôi tin rằng mọi người đã đều nghe thấy, thông tin tôi sắp trở thành quyền tổng giám đốc của tập đoàn Diệp Thị….”
Nói tới đây, Nam Cung Minh Húc hơi dừng lại, trong đôi mắt màu nâu thoáng qua tia mờ mịt, sau đó cười nhẹ nói: “Thông tin này, thật ra là…. lời đồn đại.”
Tiếng nói vừa dứt, trong hội trường lập tức trở nên yên tĩnh đến cực hạn, tiếp đó là một mảnh xôn xao.
Ngoài dự đoán của mọi người, thông tin tất cả mọi người ở thành phố Kì Lâm đều biết, vậy mà, từ trong miệng Nam Cung Minh Húc nói ra, lại trở thành lời đồn đại! Các phóng viên tranh nhau, rối rít chìa micro lên, từng vấn đề một được đưa ra.
Diệp Cẩn Niên ở trong góc xem trò vui, rõ ràng cũng bị tình huống đột phát này làm cho giật mình, cơ thể vốn đang dựa vào vách tường, vô thức đứng thẳng dậy, nụ cười bên khoé môi cũng trở nên cứng ngắc, kết quả như vậy, hoàn toàn khiến cô bất ngờ.
Nam Cung Minh Húc mà lại không tiếp nhận chức vị quyền tổng giám đốc của tập đoàn Diệp Thị, đây là vì cái gì chứ?
Đang lúc Diệp Cẩn Niên ngẩn ra, Nam Cung Minh Húc ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như cảm ứng được điều gì đó nhìn sang phía cô, cùng lúc với tầm mắt Diệp Cẩn Niên đang đổ vào, trong mắt hắn rõ ràng cũng thoáng qua tia kinh ngạc, ngay sau đó ánh mắt liền trở nên hung ác, nham hiểm.
“Tôi sẽ không tiếp nhận chức vị quyền tổng giám đốc của tập đoàn Diệp Thị.” Ánh mắt chỉ giao nhau trong tích tắc, Nam Cung Minh Húc liền thu hồi tầm mắt, không chút để ý đến các nghi vấn đám ký giả đưa ra, chỉ lặp lại một lần nữa: “Sau khi tham khảo ý kiến của hội đồng quản trị, tôi sẽ dùng thân phận là một thành viên trong hội đồng quản trị để tham gia đưa ra các quyết sách cho Diệp Thị, về vấn đề quyền tổng giám đốc của tập đoàn Diệp Thị…. Sẽ để cho cuộc bỏ phiếu cuối năm quyết định, cá nhân tôi chọn cách rút lui….”
Ngoài những ký giả chen lấn nhau để đưa ra câu hỏi, dường như những người hộ tống Nam Cung Minh Húc đến, trên mặt cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu, rõ ràng thông tin hắn vừa tuyên bố, cũng không phải là quyết định nội bộ trước đó, dưới tình huống này, trong lòng Diệp Cẩn Niên dần dần dâng lên một cỗ bất an.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta đi thôi.” Loại bỏ sự kinh sợ lúc đầu, ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Minh Húc ném về phía cô, càng khiến cho Diệp Cẩn Niên nảy sinh nghi ngờ, cái kết quả này, khiến Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy mất hứng, vì vậy, xoay người nói với Holkeri có vẻ đang đăm chiêu, lại phát hiện ra vị trí Holkeri vừa đứng đã trống không.
Làm gì chứ? Diệp Cẩn Niên cắn cắn môi dưới, trở về thành phố Kì Lâm mới được ba ngày, cái tên Holkeri ở cùng với mình, đã mất tích liên tiếp hai lần.
Trên đài, những câu hỏi vẫn đang tiếp tục, đề tài từ góc độ thương mại đã xoay chuyển sang những phương diện khác, cái này được gọi là mánh khoé, chẳng qua cũng chỉ là vẻ mặt giả dối của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên nghe được, cười lạnh từng hồi.
Buồn bực nhéo nhéo lông mày, Diệp Cẩn Niên lười phải ở lại đây để chờ Holkeri xuất hiện, dứt khoát một mình đi ra khỏi hội trường, mới đi ra khỏi hội trường được mấy bước, sau lưng liền truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Cẩn Niên chưa kịp quay đầu, cánh tay đã bị một lực mạnh kéo lại, tiếp đó, lưng đụng vào vách tường lạnh như băng chỗ cầu thang, Diệp Cẩn Niên ý thức ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt nâu hung ác, nham hiểm, tràn ngập phẫn nộ, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô:
“Giao đồ ra đây!”